Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 27

Trước Tiếp

Chương 27 – Đừng động, để anh dọn cho.

Edit & beta: Cún

Sáng hôm sau, khi Đồng Uyển Thư tỉnh dậy thì Tạ Quyến Hòa đã sớm không còn ở bên cạnh.

Nếu không phải vì những dấu vết còn khắp nơi trên cơ thể, cô còn tưởng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Những hình ảnh đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu, khiến má cô nóng bừng lên từng chút một.

Quá mức xấu hổ rồi.

Đồng Uyển Thư lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.

Trong chăn vương lại mùi hương hoa hồng khô trên người cô hòa lẫn với hương gỗ nhàn nhạt trên người Tạ Quyến Hòa, quyện vào nhau, thật dễ chịu.

Cô vốn cho rằng phía trước đã đủ khoa trương rồi, ai ngờ sau khi tắm soi gương nhìn ra sau lưng mình thì còn khoa trương hơn nữa, dày đặc những dấu hôn.

Đặc biệt là nốt ruồi hồng nhạt nơi hõm eo, giờ đã biến thành màu đỏ sậm.

Lão đàn ông thật b**n th**.

Chẳng lẽ thật sự không được?

Nghĩ đến chỗ kia của anh vẫn thẳng tắp kiêu hãnh, Đồng Uyển Thư lập tức phủ định suy nghĩ ấy.

Rõ ràng là anh cố tình hành hạ cô.

Cô cẩn thận trang điểm che giấu những dấu vết trên cổ cả một hồi lâu mới tạm yên tâm bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô liền thấy trong khu văn phòng nửa khép kín có một nhóm người đang ngồi.

Tạ Quyến Hòa đang họp trực tuyến, ngoài Dương Tốc ra còn có vài lãnh đạo cấp cao đi theo công ty.

Đồng Uyển Thư vừa bước ra, ánh mắt Tạ Quyến Hòa dừng trên người cô vài giây, rồi lại tiếp tục cuộc họp.

Trong phòng khách chỉ có Đặng Viễn đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa chơi điện thoại. Thấy Đồng Uyển Thư liền bật dậy như cá chép hóa rồng, đứng ngay ngắn chào hỏi: “Hi, nhị tiểu thư, chào buổi sáng.”

Ờ—

Đã hơn mười giờ rồi, còn chào buổi sáng cái gì.

Đồng Uyển Thư mỉm cười khẽ.

Đặng Viễn vội vỗ vỗ lên sofa, lớp da nhăn lập tức phẳng lại: “Tôi đã nói rồi mà, hôm qua chiều thấy anh Quyến lái xe ra ngoài một mình, lại vội vàng như thế, thì ra là nhị tiểu thư đến đây.”

Ờ—

Chuyện hôm qua, cô chẳng muốn nhắc tới một chữ nào.

Đặng Viễn thì chẳng hay biết gì, gãi đầu ngây ngô: “Nhị tiểu thư, cô muốn ăn sáng gì không? Tôi bảo người ta mang lên, anh Quyến chắc còn phải mất một lúc nữa mới họp xong.” Anh Quyến mà họp, ít nhất cũng một hai tiếng.

“Cảm ơn, tôi cũng chưa thấy đói lắm.” Cô vốn chẳng có khẩu vị gì. “Anh đừng gọi tôi là nhị tiểu thư nữa, cứ gọi tên tôi cũng được.”

Đặng Viễn tự mình lĩnh hội, liền cười đáp: “Biết rồi, chị dâu.”

“…”

Được thôi.

Cũng chẳng sai gì.

Đồng Uyển Thư không muốn tranh cãi với anh ta về cách xưng hô nữa.

Người vốn dĩ họp một hai tiếng, vậy mà mới hơn hai mươi phút đã giải tán.

Ngay sau đó, mọi người trong nhà cũng lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa.

Đồng Uyển Thư ngồi trên sofa, ôm chặt gối ôm trong lòng, hừ nhẹ một tiếng với Tạ Quyến Hòa rồi quay mặt sang chỗ khác.

Tạ Quyến Hòa bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười nhàn nhạt: “Tối qua mẹ gọi video đến, em ngủ mất rồi, anh nhận thay. Em tìm lúc nào đó gọi lại cho mẹ đi.”

Anh nhận sao?!

Vậy chẳng phải lộ hết rồi à!

Xong rồi, mẹ mà biết cô nói dối để chạy tới Lộc Thành chơi, nhất định sẽ mắng cô một trận.

Tạ Quyến Hòa đoán ra nỗi lo của con công nhỏ, con công vốn hùng hổ kiêu ngạo cũng có lúc biết sợ đấy chứ, anh bật cười: “Anh nói là anh cũng đang ở Anh.”

Đôi mắt uể oải của Đồng Uyển Thư lập tức sáng rực lên.

Người đàn ông này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Ít ra còn biết giúp cô che chắn, chứ cô còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội mách lẻo.

Nếu thật như vậy, cô chắc chắn sẽ coi thường anh, thậm chí còn phải xem xét lại mối quan hệ này.

Đồng Uyển Thư vội vã trở về phòng ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, vuốt lại mái tóc, làm ra vẻ như vừa ngủ dậy.

Sau đó mới gọi video cho Dư Bội Trân.

Tạ Quyến Hòa chỉ đứng ở cửa phòng ngủ, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trên giường khẽ nghiêng đầu, tỉ mỉ chỉnh lại từng lọn tóc.

Thành thạo như thế, trông là biết chẳng phải lần đầu.

Đúng là đồ giỏi nói dối.

Nhưng cũng có chút dễ thương.

Dư Bội Trân nhận cuộc gọi video thì giật nảy mình: “Đồng Đồng, giờ này còn không ngủ mà gọi video làm gì thế? Cơ thể không thoải mái à?”

Giọng Đồng Uyển Thư khàn khàn như còn ngái ngủ: “Không, con rất khỏe, ngủ rồi, mới vừa tỉnh thôi. Mẹ, tối qua mẹ gọi video cho con làm gì vậy ạ?” Để trông thật hơn, cô còn cố tình nín thở trong chăn một lúc.

Dư Bội Trân mất kiên nhẫn: “Còn dám hỏi mẹ gọi làm gì, con bé này, chẳng chịu báo bình an một tiếng gì cả.”

Sau đó lại chua chát trêu thêm một câu: “Có Quyến Hòa rồi là quên cả mẹ chứ gì.”

“…” Đồng Uyển Thư.

“Tạ Quyến Hòa?” Dư Bội Trân hỏi.

“Ở… ở đây ạ.” Đồng Uyển Thư oán trách liếc Tạ Quyến Hòa một cái rồi nói, “Anh ấy đi vệ sinh rồi.”

Chẳng lẽ hai người này đến tận giờ mới chịu nghỉ ngơi sao?

Dư Bội Trân lập tức thấy ngượng ngập.

Tạ Quyến Hòa phối hợp bước vào khung hình, cánh tay ôm lấy Đồng Uyển Thư một cách tự nhiên, áp sát vào lưng cô.

Động tác thân mật ấy khiến sống lưng Đồng Uyển Thư khẽ run, tuy rằng chuyện quá mức còn hơn thế tối qua họ đều đã làm cả rồi, nhưng cô vẫn chưa quen được cảm giác bị anh ôm chặt như vậy.

“Chào mẹ.” Tạ Quyến Hòa cất tiếng gọi rất tự nhiên.

Dư Bội Trân mỉm cười nói: “Quyến Hòa, con có công việc thì cứ lo làm đi, đừng lúc nào cũng chiều theo nó. Chuyện trong công việc của nó, nó vẫn xử lý đâu ra đấy.” Tuy rất lo lắng cho sức khỏe của Đồng Uyển Thư, nhưng Dư Bội Trân chưa từng hạn chế công việc của con gái. Nhân tiện cũng ngầm cho Tạ Quyến Hòa biết, bảo bối của bà không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có năng lực làm việc khá vững vàng.

Tạ Quyến Hòa tán đồng: “Đúng vậy, trong công việc Đồng Đồng luôn gọn gàng, có trình tự rõ ràng, chuyên môn cũng rất vững. Không ít đối tác làm ăn của tôi còn tìm đến nhờ mở cửa sau.” Anh không phải thuận miệng khen lấy lệ. Ngay từ lần đầu tiên cô đến Hải Thành thay mặt công ty gia đình đàm phán hợp tác, đã dễ dàng đối phó những lão luyện thương trường; cho đến mấy tháng gần đây khi ở bên nhau, năng lực làm việc của cô anh đều thấy rõ ràng. Quả thật cũng có người tìm anh để nhờ vả. Những dự án do chính tay cô thiết kế không nhiều, mỗi năm chỉ vài đơn, nhưng lịch trình của cô hiện tại đã kín đến tận ba năm sau.

Được khen.

Đồng Uyển Thư vừa thẹn vừa vui, nhưng vẫn kiêu hãnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Sự khẳng định của Tạ Quyến Hòa về năng lực làm việc của cô khiến Dư Bội Trân rất hài lòng, bà quay sang tiếp tục dặn dò con gái: “Bảo bối, công việc quan trọng thật, nhưng sức khỏe vẫn là hàng đầu. Những chỗ không khí ngột ngạt, người đông thì nên hạn chế đến, nhớ giữ gìn cơ thể.”

Đồng Uyển Thư: “Mẹ, con biết rồi mà.”

Dư Bội Trân: “Được rồi được rồi, mẹ không lải nhải nữa. Có Quyến Hòa ở bên, mẹ cũng yên tâm. Ở bên đó đã muộn rồi, hai đứa mau nghỉ ngơi đi.”

Video vừa kết thúc, Đồng Uyển Thư lập tức đẩy Tạ Quyến Hòa ra.

“Tạ phu nhân đây đúng là qua cầu rút ván rồi hả?” Tạ Quyến Hòa nhìn con công nhỏ bên cạnh đang tức tối, mỉm cười, rồi chủ động vòng tay ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm: “Bảo bối, vẫn còn giận à?”

Đồng Uyển Thư phồng má, bất lực: “Rốt cuộc là ai đang giận ai chứ, đừng có gán bừa được không.”

“Lẽ ra anh không nên giận à?” Tạ Quyến Hòa khẽ chạm vào cổ cô.

Đồng Uyển Thư lí nhí: “Có gì đáng giận đâu, em chỉ xem một màn biểu diễn thôi mà, anh cần gì phải như thế.”

“Như thế nào?” Tạ Quyến Hòa từ cổ cô ngẩng lên, mỉm cười.

“……” Biết rõ còn cố hỏi

Tạ Quyến Hòa thu lại nụ cười trên môi, khẽ đan lấy những ngón tay mảnh mai của cô, giọng nói dịu dàng: “Đồng Đồng, đổi góc độ mà nghĩ thử xem. Giả sử là anh giấu em, tham gia một buổi tiệc vốn cũng không hẳn là chính quy.

Anh nói đến đây thì có phần khó mở miệng.

Những nơi chốn đó, cả đời này anh sẽ không bao giờ bước chân vào. Trong đầu vòng vo mấy lượt, cuối cùng anh chỉ chọn một từ dễ nghe, “Tiệc rượu.”

“Anh sẽ như vậy sao?” Đồng Uyển Thư mắt hoe đỏ, ngược lại hỏi. Tạ Quyến Hòa nói rất uyển chuyển, nhưng cô hiểu.

“Không.” Tạ Quyến Hòa khẳng định chắc nịch.

Đồng Uyển Thư cúi mắt, khóe môi khẽ cong, trong lòng dâng lên niềm vui khó tả.

Cô quả thật đúng là người hai mặt, bản thân thì lén ngắm mấy cậu em sáu múi không sao, nhưng nếu đổi lại là Tạ Quyến Hòa gọi cả đám phụ nữ mặc bikini tới, cô nhất định sẽ không tha, tuyệt đối không bỏ qua.

Tạ Quyến Hòa cúi đầu, chóp mũi khẽ cọ vào mái tóc mềm mại của cô: “Đồng Đồng, lần sau em muốn làm gì, hay muốn tham gia hoạt động gì, cứ nói với anh. Đừng gạt anh, giữa vợ chồng điều tối kỵ nhất là không thành thật, hiểu không? Đồ nhóc lừa gạt.”

“Ồ, thế anh sẽ đồng ý sao?” Đồng Uyển Thư khẽ hỏi.

“Không.” Tạ Quyến Hòa không hề do dự. Con mèo con tham ăn nhà anh mà còn dán mắt vào những gã đàn ông c** tr*n, anh làm sao có thể để mặc cô tham gia mấy trò như vậy chứ.

Thế thì nói cái gì nữa chứ, “Anh xem đi, có ích gì đâu, anh còn bảo là sẽ không hạn chế tự do của em, bây giờ lại đang làm cái gì thế?”

Nghe thì có vẻ bất mãn, nhưng giọng điệu lại toàn là nũng nịu.

Tạ Quyến Hòa tách từng ngón tay của cô ra, mạnh mẽ đan xen vào, mười ngón chặt chẽ quấn lấy nhau: “Đây không phải là hạn chế tự do, mà là anh ghen. Ghen vì ánh mắt bảo bối của anh lại rơi trên những kẻ chẳng ra gì kia. Anh đang ghen đấy.”

Anh ấy ghen sao?

Trái tim Đồng Uyển Thư chợt thắt lại, ánh mắt ngước lên nhìn thẳng vào anh.

Trong ánh mắt anh, ghen tuông cùng d*c v*ng mãnh liệt, hoàn toàn không giống nói đùa.

Cô cắn môi, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm khó tả. Biết rõ mình có phần sai, cô khẽ cúi mắt xuống, thì thầm: “Em cũng không nghĩ gì nhiều chỉ là vừa mới lấy giấy đăng ký kết hôn, trong lòng có chút hoang mang, chỉ muốn tìm cách giải tỏa thôi.”

Tạ Quyến Hòa thở dài: “Ừm, là lỗi của anh, không nên bỏ em lại trong ngày đi đăng ký kết hôn.”

Lẽ ra anh phải ép buộc mang cô về, sao lại quên mất rằng cô chỉ là một con công nhỏ kiêu ngạo, những lời nói ngoài miệng của cô không thể tin hoàn toàn.

Đồng Uyển Thư thì biết sự thật không phải vậy.

Là cô không muốn theo anh về Hải Thành.

Là do cô làm bộ làm tịch, rồi sau đó lại hối hận.

Cô sĩ diện, không muốn thừa nhận.

Đồng Uyển Thư ngẩng mắt nhìn về phía Tạ Quyến Hòa, trong đôi mắt trong sáng dịu dàng ánh lên tia sáng ấm áp, khẽ nói: “Vậy thì chuyện hôm qua coi như gấp lại hoàn toàn, sau này anh không được lấy chuyện hôm qua ra nói nữa, phải vĩnh viễn chôn trong bụng.”

Không thấy Tạ Quyến Hòa lên tiếng, trong lòng Đồng Uyển Thư.

Hơi thở ấm nóng phả bên tai cô, giọng anh trầm thấp: “Gọi một tiếng chồng nghe xem?”

“……” Trái tim Đồng Uyển Thư run rẩy, cánh môi khẽ mấp máy. Hai chữ chồng ơi quanh quẩn trong lòng cô không biết bao lần, chỉ còn thiếu chút nữa là bật ra.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Tạ Quyến Hòa khẽ rung, là cuộc gọi công việc của Dương Tốc.

Anh nghe máy.

Đồng Uyển Thư loáng thoáng nghe thấy mấy câu liên quan đến ký hợp đồng, liền nói nhỏ: “Anh đi bận việc đi.”

Cô đến đây vốn để giải khuây, còn Tạ Quyến Hòa thì là vì công việc.

Tạ Quyến Hòa cúp máy: “Không gấp, trước tiên anh đưa em đi ăn trưa.”

“Ồ.” Vốn dĩ lúc trước chẳng có khẩu vị gì, giờ lại thấy hơi đói rồi.

Được Tạ Quyến Hòa nắm tay dẫn ra ngoài, trong lòng Đồng Uyển Thư lặng lẽ tập luyện cách gọi hai tiếng chồng yêu.

Chồng yêu —

Đồng Uyển Thư gọi thầm một tiếng trong lòng.

Chỉ vì hai tiếng chồng yêu này mà gương mặt cô đỏ bừng lên.

Một lát sau, cô lại thì thầm trong lòng thêm lần nữa.

Chồng yêu—

Hí hí, lần này mang theo chút đắc ý cùng hưng phấn, giống như một chú mèo con được thả tự do, tha hồ chạy nhảy.

Ăn cơm trưa xong, nhóm bạn thân vốn im lìm suốt cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

Chị họ Đồng: [Bảo bối Đồng Đồng, em vẫn ổn chứ? Tiểu khả ái đáng thương gif.]

Fay: [Sara, nếu chỉ vì chuyện đó mà anh ta được nước lấn tới, thì cậu cứ đá anh ta đi. Đàn ông thì thiếu gì, mình tuyệt đối không cần phải chịu ấm ức vì bất cứ ai.]

Trước tin nhắn trong nhóm bạn, Đồng Uyển Thư không trả lời.

Thực ra, Tạ Quyến Hòa cũng không hề được nước lấn tới, chỉ là không cho cô “ăn thịt”, lại còn lấy tinh thần ra hành hạ cô.

Cô không chịu đâu, còn chưa nếm thử người đàn ông, mềm cứng gì cũng phải ăn vài miếng cho biết mùi chứ.

Nghĩ đến vóc dáng hoàn mỹ, không sót chút nào của Tạ Quyến Hòa, chắc chắn “thịt” phải ngon lắm nhỉ?

Chồng yêu—

Đồng Uyển Thư lại gọi một tiếng trong lòng.

He he.

Rồi cô phát hiện Tạ Quyến Hòa bận rộn hơn mình tưởng. Ăn trưa xong, anh đã gặp một nhóm ông chủ doanh nghiệp địa phương, sau đó lại là chuyên đề của mục tài chính, kế tiếp Dương Tốc dẫn một đoàn người bước vào.

Lần này, còn có người quen.

Lưu Lộ.

Ngoài đời thường thì hống hách là thế, vậy mà lúc này Lưu Lộ cũng phải cụp đuôi làm người, ngoan ngoãn đứng sau lưng một vị doanh nhân trung niên.

Chủ tịch Lưu khẽ bắt tay Tạ Quyến Hòa, rồi đưa mắt nhìn sang Đồng Uyển Thư bên cạnh anh. Cũng khó trách được, xưa nay Tạ Quyến Hòa vốn tính lạnh lùng, vậy mà chiều hôm qua lại vội vã hốt hoảng chạy đi đón người về, có một cô vợ xinh đẹp thế này, thì ai mà yên tâm cho được.

Tạ Quyến Hòa phong độ nho nhã, đưa tay ôm eo của Đồng Uyển Thư: “Vợ tôi.”

Chủ tịch Lưu kinh ngạc: “Giám đốc Tạ kết hôn rồi sao? Không phải nói là vị hôn thê thôi à?”

“Ừ, mới đăng ký không lâu.” Tạ Quyến Hòa đáp.

“Vậy Giám đốc Tạ và Tạ phu nhân định khi nào tổ chức đại sự đây?” Chủ tịch Lưu hỏi.

Tạ Quyến Hòa: “Ngày 15 tháng 8 dương lịch.”

Cũng chẳng còn bao lâu nữa, “Giám đốc Tạ nhất định đừng quên gửi thiệp mời cho chúng tôi nhé.”

“Chắc chắn rồi.” Khuôn mặt Tạ Quyến Hòa ánh lên nụ cười, ai cũng nhìn ra được anh ta hài lòng với cuộc hôn sự này đến mức nào.

Biết tin Đồng Uyển Thư đã đăng ký kết hôn, không chỉ Chủ tịch Lưu kinh ngạc.

Đôi mắt Lưu Lộ trừng to, nhìn chằm chằm vào Đồng Uyển Thư.

Đầu Đồng Uyển Thư hận không thể cúi gằm xuống sát mặt đất.

Hôm qua cô còn thề thốt với mấy cô bạn rằng sẽ hành hạ Tạ Quyến Hòa, cho dù có tổ chức hôn lễ đi chăng nữa.

Ai bảo trước đây anh từng đòi hủy hôn chứ, mối thù này không báo thì chẳng còn là Đồng Đồng.

Tất cả những lời hùng hồn đều sụp đổ ngay khoảnh khắc này.

Chủ tịch Lưu thở dài: “Giám đốc Tạ, con gái tôi và Tạ phu nhân là bạn học, hai đứa lại cùng lứa tuổi, mà con bé nhà tôi thì lại không hiểu chuyện, haiz~”

Tạ Quyến Hòa hiểu được ý của Chủ tịch Lưu, chỉ mong đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc hợp tác, cũng không đến mức nghiêm trọng thế. Anh liếc sang con công nhỏ bên cạnh mình, ngoan ngoãn yên lặng, khẽ cười: “Vợ tôi có hơi ham chơi, nhưng cũng chẳng hại gì.”

“……” Đồng Uyển Thư.

“Con gái tôi cũng là đứa không coi ai ra gì. Tối nay kẻ hèn này xin mở tiệc, mời Giám đốc Tạ và Tạ phu nhân nể mặt đến dự.”

Chủ tịch Lưu liếc con gái một cái. Dám đưa vợ Giám đốc Tạ đi xem mấy nam người mẫu biểu diễn nước ở câu lạc bộ, đúng là gan to bằng trời. May mà Tạ Quyến Hòa không vì chuyện này mà hủy hợp đồng. Mà bản hợp đồng này đối với công ty và khu kinh tế thì vô cùng quan trọng.

Còn Đồng Uyển Thư và Lưu Lộ thì bạn không dám nhìn tôi, tôi cũng chẳng dám nhìn bạn.

Hai người vốn kiêu ngạo, ngang ngược, thế mà trước mặt Tạ Quyến Hòa và Chủ tịch Lưu lại biến thành mấy đứa trẻ nghịch ngợm.

Đều là những người sĩ diện, lần này cả hai cùng mất mặt.

Mà giữa những người bạn thân, chuyện cùng nhau bẽ mặt thì ngầm hiểu, tuyệt đối không nhắc lại.

*

Trở về Tô Thành, trên bàn cơm, Tạ Quyến Hòa mặt không đỏ tim không loạn, nói với Dư Bội Trân rằng phải dời ngày chụp ảnh cưới lại một chút.

Dư Bội Trân ngạc nhiên: “Sao vậy? Ngày đã định sẵn đàng hoàng, sao lại phải lùi lại nữa?” Ánh mắt nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa hai người.

Đồng Uyển Thư cúi đầu không nói, còn nguyên nhân vì sao thì Tạ Quyến Hòa là người rõ nhất, với bộ dạng này của cô, làm sao dám gặp ai, cũng càng chứng minh Tạ Quyến Hòa đúng là không phải người!

Ai chủ trương thì người đó phải giải quyết.

Tạ Quyến Hòa thản nhiên nói: “Đồng Đồng mấy hôm nay chạy đi chạy lại, hôm nay còn than phiền với tôi là quá mệt. Để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày lấy lại tinh thần rồi hẵng chụp.”

“…….” Đồng Uyển Thư.

Dư Bội Trân thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng chuyến đi sang Anh lần này hai người có chuyện không vui, “Thế cũng tốt, sức khỏe là quan trọng. May mà mẹ đã nhờ thầy giữ lại một ngày lành dự phòng.” Dư Bội Trân lại đưa ra một ngày khác, muộn hơn ngày ban đầu một tuần.

Tạ Quyến Hòa theo ngày mà Dư Bội Trân sắp xếp, hẹn lại với công ty chụp ảnh cưới.

Anh lại nói hôm nay sẽ đưa Đồng Đồng cùng trở về Hải Thành.

Dư Bội Trân lập tức hiểu ngay: “Đúng rồi, đã đăng ký kết hôn thì phải ở cùng nhau chứ. Vợ chồng nào lại đi ở riêng.”

Đồng Uyển Thư tức tối trong lòng, mỗi tối đều dùng cái cách đó để hành hạ cô, vậy mà còn có mặt mũi nói đến chuyện ở chung.

Ở chung mà không cho, thấy được mà không ăn được, chẳng thà không gặp.

Đồng Uyển Thư lại nhớ đến mấy chuyện mấy ngày ở Lộc Thành, những lần Tạ Quyến Hòa hành hạ cô, bèn tức giận hỏi anh, không cho chẳng lẽ là không được?

Tạ Quyến Hòa ghé sát tai cô nói: “Chỉ một bàn tay cũng đủ làm em sung sướng.”

Câu nói ấy đến giờ vẫn lởn vởn trong đầu cô.

Hừ ——

Đồ khốn.

Điều đáng giận hơn là cô hết lần này đến lần khác đều bị anh nắm thóp ——

Không biết Tạ Quyến Hòa rốt cuộc có sở thích kỳ quái gì không ai hay.

Đồng Uyển Thư hơi ấm ức: “Mẹ, bọn con còn chưa làm lễ cưới, con ở nhà thì có sao đâu.”

Dư Bội Trân liếc cô một cái: “Con còn hỏi có sao à? Ảnh hưởng đến thế giới hai người của mẹ với ba con chứ sao. Bao nhiêu năm nay mẹ đã hầu hạ hai đứa rồi, giờ mẹ với ba con cũng phải được thoải mái chút chứ.”

“.” Đồng Kính Thường.

“.” Đồng Uyển Thư.

Bấy lâu nay vẫn bị coi như không khí, Đồng Lạc Y giơ tay lên phát biểu: “Mẹ, con không phải là người à? Con vẫn đang ở nhà đấy thôi.”

Dư Bội Trân bật cười, nửa như bực bội: “Con là không khí, cuối tuần thì hoặc là chẳng thấy bóng dáng đâu, hoặc là ở lì trong phòng game cả ngày. Con có phải là người hay không thì tạm chưa bàn, trước hết hãy nghĩ xem là đi học ở Tứ Cửu Thành hay ra nước ngoài.”

Đồng Lạc Y bĩu môi: “Con đi Lê Hải có được không ạ?”

Dư Bội Trân thở dài: “Con muốn đến Lê Hải học đại học, hay là muốn đi chơi game?”

“Cả hai chẳng lẽ không được à.” Đồng Lạc Y lí nhí lầm bầm.

Dư Bội Trân: “Đừng có mơ, đừng bày ra mấy cái việc không đứng đắn ấy nữa, lo mà học hành cho tử tế đi.”

Đồng Lạc Y không phục, khẽ càu nhàu: “Cái gì mà không đứng đắn chứ, e-Sports cũng là nghề đấy. Mẹ đúng là người cũ kỹ, đầu óc cổ lỗ sĩ.”

*

Buổi trưa mới nhắc đến chuyện dọn nhà, buổi chiều Đặng Viễn và Dương Tốc đã đến, lái một chiếc xe thương vụ cỡ lớn.

Còn thuê cả công ty giúp việc đến phụ thu dọn, Dư Bội Trân cũng tham gia sắp xếp.

Đồng Uyển Thư thì không định mang theo nhiều, vì lúc nào cô cũng sẽ quay về ở.

Cô sẽ không rời xa nhà.

Con gái vốn là như vậy, nhìn qua tưởng chẳng có bao nhiêu đồ, nhưng thực ra thì rất nhiều.

Đang loay hoay thu dọn đồ đạc, thì cô phát hiện Tạ Quyến Hòa đang đứng trước giá sách, lật xem tiểu thuyết của mình.

Trái tim nhỏ bé của cô suýt thì nhảy dựng.

Cô lập tức giật lấy từ tay anh: “Bản tiểu thư dạy anh bài học số ba, không được tùy tiện lục lọi đồ của con gái, cho dù đó là vợ mình.” Khi nói câu này, Đồng Uyển Thư có chút chột dạ, hàng mi run lên bần bật. Nhưng vẫn âm thầm thở phào, may mà cô nhanh tay lẹ mắt, nếu không thì chẳng biết anh sẽ nghĩ thế nào về mình. Có khi lại cho rằng cô đầu óc không bình thường.

“Rõ rồi.” Tạ Quyến Hòa mỉm cười.

Nụ cười ấy khiến Đồng Uyển Thư cảm thấy có gì mờ ám.

A a a a, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy trang truyện tranh trong sách rồi sao?

A a a, đó còn là bản sưu tập BL nữa chứ!

*

Đến biệt thự sườn núi ở Hải Thành của Tạ Quyến Hòa.

Dương Tốc và Đặng Viễn với kỹ năng thuần thục đã chuyển hết đồ đạc của Đồng Uyển Thư vào trong nhà.

Công ty giúp việc vào dọn dẹp.

Đặng Viễn nói vài câu với Tạ Quyến Hòa rồi lái xe đi.

“Họ không ở đây à?” Đồnh Uyển Thư hỏi.

Tạ Quyến Hòa nắm tay cô bước vào nhà: “Họ có chỗ ở riêng.” Trước kia để tiện công tác, Dương Tốc và Đặng Viễn mới ở bên này cùng Tạ Quyến Hòa, nhưng từ lần đầu Đồng Uyển Thư đến Hải Thành, họ đã chuyển ra ngoài.

Sự tự giác này, ngay cả Đặng Viễn vốn ngốc cũng có.

“À.”

Tạ Quyến Hòa lấy ra một đôi dép nữ, Đồng Uyển Thư tưởng lại là đôi dép lòe loẹt rực rỡ như trước.

Nhưng không phải.

Cùng thương hiệu với dép ở nhà cô, màu sắc cũng giản dị thanh nhã.

Người đàn ông này biết nghe lời, không tệ.

Đồng Uyển Thư mỉm cười vừa ý, ánh mắt không khỏi quét quanh tủ giày bên trên. Tạ Quyến Hòa biết cô đang nhìn gì, cười nói: “Đã vứt hết rồi. Tất cầu vồng và dép là hai ‘cột mốc’ khó khăn. Trước đây anh chưa từng tìm hiểu sở thích của con gái, không biết phân biệt những thứ này, bây giờ đang từ từ học.”

Tâm trạng của Đồng Uyển Thư lần này khác hẳn so với lần trước, lần trước cô chỉ cảm thấy mình là khách trọ ở tạm, trọ xong sẽ đi.

Lần này, cô là khách ở lâu dài, không, là chủ nhà, tất cả căn nhà của Tạ Quyến Hòa đã được sang tên cho cô.

Từ giờ trở đi, cô sẽ sống ở đây.

Tâm trạng có chút khó tả, vừa hứng khởi, vừa lẫn một chút tổn thương nhỏ, thật phức tạp.

Tạ Quyến Hòa nắm tay Đồng Uyển Thư, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, cảnh tượng trong phòng khiến cô không khỏi giật mình, giường và sàn đều trải đầy hoa hồng, chỉ là đã khô hết rồi.

Nhưng hương thơm đậm đà của hoa hồng vẫn còn lưu lại.

Dù hoa đã khô, cũng chẳng được dọn đi.

“Để riêng cho em xem thôi.” Tạ Quyến Hòa nói, như thể anh biết hết mọi suy nghĩ trong lòng Đồng Uyển Thư.

“.”

Tạ Quyến Hòa đang trị cô.

Cô có thể tìm ra chứng cứ, nhưng lại khó mà nói ra thành lời.

Không sao cả, Tạ Quyến Hòa lấy ra một tấm ảnh kèm hồ sơ cá nhân đưa cho cô, “Cái này là gì?” Đồng Uyển Thư lật xem hồ sơ.

Tạ Quyến Hòa ngồi xuống bên cạnh cô: “Đây là dì giúp việc nấu ăn mà mẹ đã nhờ cho chúng ta, người Tô Thành. Bà ấy nấu được rất nhiều món, từ Trung đến Tây, nhưng giỏi nhất là món ăn Tô Thành và món ăn Tứ Cửu Thành, từng ở bên mẹ một thời gian.”

Bà cụ mời giúp việc còn có một lý do quan trọng khác.
Anh đột nhiên nói muốn kết hôn, bà cụ vẫn không yên tâm, cảm thấy có gì đó mờ ám, sợ anh bày trò.
Bà đặc biệt để người thân cận của mình tới dò xét thực hư.

“Em xem trước có hợp khẩu vị không, không hợp thì chúng ta sẽ tìm lại người khác.” Trước đây, anh phần lớn thời gian ở công ty hoặc đi công tác, tự nấu ăn, chưa từng thuê giúp việc ở nhà; công việc nhà cơ bản đều do bác Tề quản gia, Đặng Viễn, Dương Tốc luân phiên làm, anh cũng có tham gia.

“Chắc không đến nỗi không hợp khẩu vị đâu.” Người bên cạnh bà cụ, chắc chắn là đã chọn lọc kỹ càng.

Tạ Quyến Hòa ôm Đồng Uyển Thư vào lòng, cúi xuống hôn lên môi cô: “Không phải là chắc chắn, mà phải theo sở thích của em. Em là nữ chủ nhân trong nhà.”

“Ồ.” Ý là mọi chuyện đều do cô quyết định. Nhưng sao chưa đến món chính nhỉ? Không ăn cơm, cứ như bắt người khác làm việc mà không cho ăn, làm sao làm nổi.

Cô không tin được, liệu có còn cám dỗ anh nữa không.

Ở Lộc Thành bốn ngày, Đồng Uyển Thư khi đối diện với anh.

Dù sao thì trên giường cô như thế nào, Tạ Quyến Hòa cũng đã thấy qua; những việc nên làm, không nên làm hầu như đều đã trải qua, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi.

Buổi tối, Đồng Uyển Thư mặc chiếc váy ngủ gợi cảm, cố tình quyến rũ anh.

Tạ Quyến Hòa đâu phải thánh nhân, đối mặt với người vợ mà mình yêu thương, lại còn là danh chính ngôn thuận, tự nhiên không thể kháng cự được sức hấp dẫn của cô. Hai người quấn lấy nhau trên giường, hôn môi qua lại nồng nàn.

Ưm —

Cuối cùng, cô lại không kìm được lại ngã vào vòng tay anh ——

Đồng Uyển Thư cảm thấy cơ thể hơi mềm nhũn, đồng thời cũng ấm ức: “Ưm… Tạ Quyến Hòa, anh nói thật với em nhé, chẳng lẽ anh có cảm giác phản cảm về mặt sinh lý với em sao?” Cô nghĩ, chẳng phải đàn ông nếu đủ bị hấp dẫn, đối phương chỉ cần là phụ nữ là được sao? Sao đến với Tạ Quyến Hòa lại hoàn toàn không phải vậy, anh hoàn toàn có thể tự kiểm soát, ngược lại cô thì lần nào cũng thất bại, lần nào cũng “ngã vào tay anh”, nói ra thì làm sao còn đứng vững trong mắt các chị em.

Tạ Quyến Hòa dẫn tay Đồng Uyển Thư đặt lên chỗ đó, giọng trầm thấp, đôi mắt sâu như bị khao khát bao trùm: “Em nhìn nó, giống như có cảm giác phản cảm sao?”

Đầu ngón tay Đồng Uyển Thư run nhẹ.

Không phải, giống như một ngọn núi khổng lồ sắp vượt qua mây trời, sẵn sàng bùng nổ.

Không, đúng hơn phải nói là núi lửa, nóng bỏng, sừng sững.

Tạ Quyến Hòa cúi xuống hôn lên Đồng Uyển Thư trong lòng, giọng khàn trầm: “Em yêu à, cứ từ từ thích nghi đã, anh sợ đêm tân hôn em không chịu nổi.” Hiện giờ anh đang cố gắng kiềm chế, đau đến mức khó chịu; anh muốn để đêm tuyệt vời nhất cho đêm tân hôn. Đêm đó, anh sẽ không thể kìm nén, nếu không cho cô làm quen trước, sẽ khiến cô sợ hãi.

“!” Đồng Uyển Thư.

Tạ Quyến Hòa l**m nhẹ theo đường viền tai của Đồng Uyển Thư, giọng khàn đặc và ướt át: “Em yêu, vừa nãy đã sướng chưa?” Hơi thở nặng nề và trầm thấp, “Đến lượt chồng rồi đấy.” Anh đã kiềm chế đến cực điểm, tối nay chỉ nhận chút “phần thưởng” thôi.

Đồng Uyển Thư còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể cô đã bị lật lại.

Ở phía sau cô, ở đùi.

Maya tiếng đồng hồ.

Sao anh có thể dùng cách như thế này được.

Rát quá.

“Đồ khốn.” Cô run rẩy vì đau.

Giọng khàn đặc của Tạ Quyến Hòa trở nên trong hơn chút: “Đừng cử động, để anh dọn dẹp.”

Đồng Uyển Thư còn đâu sức mà cử động, đau đến muốn chết.

Ưm——

Quả thật, ngay cả như thế cô cũng không chịu nổi, huống chi đến lúc “thực sự bắt đầu”.

Mông và bắp đùi cô đau như bị lửa đốt, nước sôi chảy qua, rát bỏng từng cơn.

Sao anh có thể mạnh mẽ đến vậy, mà còn chưa bắt đầu.

Nếu bữa chính bắt đầu thật Đồng Uyển Thư không dám tưởng tượng.

Cô thật sự đang chơi với lửa và tự thiêu mình.

[Tác giả có đôi lời:

Tới rồi, tới rồi, chương sau là đêm tân hôn.]

Trước Tiếp