Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 639: Tuyệt Đối Không Nhượng Bộ

Trước Tiếp

 
Mộ Dung Trần lại giành nói trước ông, giọng kiên quyết: “Con vốn đã mắc nợ nàng một mạng, cả đời này cũng chưa chắc trả hết được. Nay lại còn liên luỵ để nàng vô tội chịu khổ, vốn là lỗi của con. Vậy mà giờ đây chỉ vì nàng bị liên luỵ mà quay sang trách cứ nàng? Đừng nói nàng là người con yêu thương, dẫu có là người ngoài đi nữa, con cũng không thể hèn hạ đến mức giận cá ché-m thớt như vậy.”

Hắn nhìn về phía Tô Nguyên Đức, lạnh lùng nói tiếp: “Vậy nên, ngoại tổ phụ, nếu người còn vì không ưa nàng mà dọa dẫm tính mạng của nàng để ép con thì xin đừng trách từ nay về sau, con và người đoạn tuyệt ân nghĩa.”

Đoạn tuyệt ân nghĩa!

“Vì một người ngoài mà con lại dám buông lời cuồng ngôn với ngoại tổ phụ như vậy sao?!” – Tô Nguyên Đức giận dữ quát lớn!

Thế nhưng gương mặt Mộ Dung Trần vẫn bình tĩnh, hắn nói: “Người ngoài? Khi con rơi vào bước đường cùng, bị tính kế tứ phía, chính là nàng – Hoa Mộ Thanh, đã cứu con một mạng, bất chấp tất cả để đến bên cạnh con, chỉ mong được giúp con, bảo vệ con.”



Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Tô Nguyên Đức, nơi khoé môi thoáng qua một tia giễu cợt: “Còn khi đó, những người thân ở ngay trước mắt con… đã làm gì?”

“Rốt cuộc ai mới là người ngoài, tự con rõ hơn ai hết.” – Mộ Dung Trần khẳng định.

“Con…!”

Tô Nguyên Đức bị hắn làm cho tức đến tối sầm mắt, người lảo đảo mấy lần mới đứng vững được!

Ông chống tay lên bàn, trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần rất lâu, sau cùng mới thở ra một hơi dài, quay mặt đi, giọng trầm xuống: “Năm đó… quả thực là ta… sơ suất.”

Mộ Dung Trần chỉ khẽ cười một tiếng, không đáp lời.

Tô Nguyên Đức im lặng hồi lâu, người xưa nay chưa từng nhún nhường, lần đầu tiên dịu giọng thở dài: “Thôi được, thôi được… chuyện của các ngươi, ta không quản nữa.”

Mộ Dung Trần nhìn ông, bình thản nói: “Đa tạ ngoại tổ phụ.”

Tô Nguyên Đức khẽ lắc đầu: “Chỉ có điều, chuyện tìm nàng ta không thể dễ dàng điều động người của ta ra ngoài.”

Mộ Dung Trần cụp mắt xuống: “Con hiểu.”

Tô Nguyên Đức biết cháu mình chỉ vì Hoa Mộ Thanh mà nảy sinh khoảng cách với ông, cũng không cư-ỡng ép, lại tiếp lời: “Còn nữa, đêm nay gọi con đến đây chính là muốn nhắc con cẩn thận, phải đề phòng phía Đế Cực, có kẻ đang âm thầm giở trò.”

Mộ Dung Trần ngước mắt nhìn ông, không đáp.

Tô Nguyên Đức tiếp tục: “Hiện giờ, con đã khiến lão tặc đó sinh lòng nghi kỵ, nếu còn bị tính kế để lộ ra điều gì, e rằng ông ta sẽ chẳng còn lý do gì để lưu mạng cho con.”

Mộ Dung Trần hơi cau mày: “Ý ngoại tổ phụ là… có kẻ muốn mượn đao gi-ết người?”

“Mượn đao gi-ết người hay là thừa dịp hỗn loạn để giở trò, hiện giờ tình thế chưa rõ ràng, cũng khó mà phân biệt.”

Tô Nguyên Đức khẽ lắc đầu, nói tiếp: “Chỉ là đối phương, đã bắt giữ Hoa Mộ Thanh thì tuyệt đối không thể chỉ là một toan tính nhỏ.”



Ông lại liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Hoa Mộ Thanh tuy bị bắt, nếu con không manh động tự nhiên sẽ chẳng ai có thể dùng nàng để uy hi-ếp con. Nhưng nếu bọn chúng thừa lúc con rối loạn, lại bày thêm cạm bẫy bên phía Đế Cực chỉ cần con sơ ý sa chân vào đó, e rằng… đến cả ta, cũng khó lòng che chở trọn vẹn.”

Dù sao Đế Cực vẫn là Hoàng đế của Long quốc; cho dù kiêng dè Tô Nguyên Đức có quyền thế đến đâu nhưng để gi-ết một người thì vẫn là chuyện dễ dàng.

Mộ Dung Trần không đáp lời.

Thực ra, nỗi lo của Tô Nguyên Đức, hắn cũng đã nghĩ tới từ sớm. Chính vì vậy, hắn mới vào cung dựa vào Phương Sở Vinh để ép buộc Đế Cực phải kiêng dè.

Thế nhưng, điều hắn không thể đoán ra chính là điều gì mới đủ khiến Đế Cực mất hết cố kỵ, sẵn sàng gi-ết hắn bằng mọi giá?

Trầm ngâm một lát, hắn hỏi: “Ngoại tổ phụ có biết, vì sao Đế Cực lại nhiều lần tha mạng cho Phương Sở Vinh không?”

Tô Nguyên Đức hơi khựng lại, lúc này mới nhớ ra, trước khi tới đây, Mộ Dung Trần vừa mới từ trong cung trở về.

Ông hơi bất ngờ: “Vậy ra, con đã sớm nghĩ tới phía Đế Cực, nên mới đến gặp Hoàng Hậu?”

Mộ Dung Trần không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Tô Nguyên Đức khẽ thở dài, nhìn cháu mình với chút cảm khái.

Ông từng nghĩ Mộ Dung Trần vẫn là đứa trẻ còn cần ông che chở, nào ngờ, những điều ông nghĩ tới Mộ Dung Trần đã sớm có chuẩn bị trước.

Dù không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận, qua bao năm giày vò và rèn luyện, Mộ Dung Trần đã thực sự trưởng thành, trở thành một người kiệt xuất cả về trí mưu lẫn khí độ khiến ông cũng phải kinh ngạc.

Chính một Mộ Dung Trần như thế, lại càng khiến ông vừa xót xa, vừa bất lực.

Xót xa vì đứa cháu đã chịu quá nhiều khổ đau; bất lực vì đến giờ, hắn đã không còn là người có thể dễ dàng bị ông quản thúc.



Còn về Hoa Mộ Thanh, nếu nàng thực sự một lòng một dạ với đứa cháu này, thì cũng đành thôi.

Nhưng nếu không…

Tô Nguyên Đức đè nén ý nghĩ ấy xuống, nói với Mộ Dung Trần: “Đế Cực và Phương Sở Vinh, vốn là bạn bè từ thuở hàn vi. Ngày trước, Đế Cực lên ngôi gian nan, chính là nhờ Phương Sở Vinh đem toàn lực gia tộc ra giúp đỡ mới thành công. Nhưng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị khốc liệt năm đó, toàn bộ gia tộc Phương Sở Vinh đều ch-ết trong vô số âm mưu và tính kế. Chỉ còn lại một mình Phương Sở Vinh, suýt nữa cũng mất mạng vì bị Tiên hoàng hiểu lầm.”

Nghe vậy, Mộ Dung Trần cụp mi mắt che đi tia tàn nhẫn thoáng qua trong đáy mắt.

Cảnh ngộ ấy, bất giác khiến hắn nhớ tới Tống Vân Lan, người cũng từng trải qua nỗi đau mất hết người thân giống như vậy.

Tô Nguyên Đức nhìn thoáng qua Mộ Dung Trần, rồi nói tiếp: “Lúc ấy, Phương Sở Vinh đã gả cho Thất Hoàng Tử năm xưa, tức là Đế Cực bây giờ. Vì bị Tiên hoàng hiểu lầm, Cảnh Chiêu Minh cũng suýt nữa bị phế bỏ thân phận Hoàng Tử, giáng xuống làm thứ dân, mãi cho đến…”

Tô Nguyên Đức ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Cho đến khi Phương Sở Vinh dùng mạng sống của đứa con vừa mới chào đời, để đổi lại sự trong sạch cho Cảnh Chiêu Minh lúc đó Tiên hoàng mới thôi ý định phế truất.”

Mộ Dung Trần khẽ ngước mắt, nhìn Tô Nguyên Đức: “Dùng mạng một đứa trẻ sơ sinh, để đổi lấy sự trong sạch của ông ta?”

Tô Nguyên Đức gật đầu: “Lúc đó cuộc tranh đoạt ngôi vị cực kỳ tàn khốc. Con thấy Cảnh Chiêu Minh bây giờ con cháu đông đúc nhưng thực ra số còn sống chẳng được bao nhiêu, đúng không? Hầu hết đều ch-ết trong cuộc tranh đoạt năm ấy.”

“Riêng Phương Sở Vinh, bà ta chỉ sinh được một người hoàng nhi duy nhất, là đứa con thứ sáu của Cảnh Chiêu Minh và cũng là con chính thất, tức đích tử.”

“Nhưng lại có kẻ lo ngại rằng, nếu đích tử này bình an ra đời sẽ càng khiến Tiên hoàng thêm yêu chiều Cảnh Chiêu Minh. Vậy nên chúng đã mua chuộc Ty Thiên Giám, phao tin đứa con thứ sáu chưa sinh kia mang mệnh Đế Vị Tử Tinh, nắm giữ thiên địa nhưng lại có thế ‘Bạch Hổ phản phệ’ ám chỉ đứa trẻ đó sẽ là kẻ gi-ết vua.”

Nghe tới đây, Mộ Dung Trần sắc mặt trở nên u ám, lạnh lùng.

Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, xưa nay chưa từng thiếu mưu mô hiểm độc nhưng ngay cả một đứa trẻ còn chưa kịp cất tiếng khóc chào đời cũng không buông tha, những kẻ như vậy mà làm vua, chỉ e sẽ khiến giang sơn chìm trong má-u tanh và hỗn loạn.



“Lúc ấy Tiên hoàng đã bệnh nặng, thần trí mơ hồ. Nghe lời gièm pha, trong cơn thịnh nộ, lập tức muốn phế bỏ Cảnh Chiêu Minh.”

“Chính lúc đó, Phương Sở Vinh vừa mới sinh xong, đã tự tay mang th-i th-ể đứa con trai thứ sáu vừa bị dìm ch-ết đến trước mặt Cảnh Chiêu Minh, để hắn bồng đứa trẻ ấy đi xin tội trước Tiên hoàng. Tiên hoàng lúc đó mới nguôi giận, tha cho hắn.”

Khi nói đến đây, vẻ mặt của Tô Nguyên Đức khẽ thoáng qua một tia biến đổi khó nhận thấy.

Mộ Dung Trần nhận ra điều đó, liền hỏi: “Chuyện này… chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?”

Trong lòng Tô Nguyên Đức hơi kinh ngạc, quả thật đứa cháu này quá nhạy bén và tinh tường.

Ông bèn nói: “Sau chuyện ấy, chỉ cách một hai ngày, trong phủ của Cảnh Chiêu Minh lại có một thị thiếp sinh ra một bé trai, chính là Văn Vương, Cảnh Hạo Văn bây giờ.”

Mộ Dung Trần lập tức nhíu mày, nhìn về phía Tô Nguyên Đức, tựa như đã đoán ra được ẩn ý của ông. 

 
Trước Tiếp