Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng nhận ra, nha đầu này… chẳng phải là đang ghen rồi sao?
Một tia vui mừng khẽ lướt qua tim hắn.
Tâm trạng vốn có chút khó chịu của Mộ Dung Trần, thoáng chốc như mây tan thấy trăng, trở nên trong trẻo sáng sủa, thậm chí còn ngọt ngào như có mật rót vào lòng.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, dứt khoát chống cằm bằng một tay lười biếng nhìn Hoa Mộ Thanh đang diễn trò.
Hoa Mộ Thanh âm thầm trợn trắng mắt.
Sau đó, nàng quay sang mỉm cười với Kiều Lan Nhi: “Đã không phải Vương gia dựa thế bắ-t nạ-t người, thì ngươi cũng không cần quỳ ở đó mãi như vậy, mau đứng dậy đi. Ngồi như thế, người ngoài nhìn vào lại tưởng cô nương của Thiên Âm Các chúng ta, cứ động tí là tự mình hạ thấp bản thân như thế.”
Câu cuối này quả thật độc vô cùng.
Ngay cả Mộ Dung Trần nghe xong cũng phải nhướng mày, huống chi là người bị nói thẳng mặt như Kiều Lan Nhi.
Chỉ thấy nước mắt của nàng ta sắp rơi cũng không rơi nổi, vẻ đáng thương trên mặt cũng cứng lại mấy phần.
Nhưng rồi nàng ta lại cúi đầu xuống, giọng yếu ớt: “Đa tạ tiểu thư quan tâm. Nhưng nếu Vương gia chưa mở miệng tha thứ, nô gia… không dám đứng dậy.”
Ý tứ quá rõ, nàng ta muốn Mộ Dung Trần phải tự miệng nói lời tha thứ cũng là gián tiếp thừa nhận quan hệ gần gũi với nàng ta, để Hoa Mộ Thanh không còn quyền nói nàng ta “hạ tiện”.
Mộ Dung Trần nheo mắt, ánh mắt thoáng lướt qua Hoa Mộ Thanh.
Chỉ thấy Tiểu Hoa Nhi im lặng ẩn nhẫn bấy lâu, lại biến thành một đóa hoa độc diễm lệ vô song.
Đẹp đến kiêu ngạo, lại ngang ngược đến vô song.
Nàng cụp mắt, mỉm cười dịu dàng với Kiều Lan Nhi: “Không sao, ta nói ngươi đứng dậy thì cứ đứng dậy, Vương gia sẽ không trách đâu.”
Kiều Lan Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt khó xử, khẽ liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Vương gia…”
Không ngờ, Mộ Dung Trần còn chưa kịp mở miệng.
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười, nói: “Ngươi hỏi chàng ấy làm gì? Lời ta nói, chàng ấy không dám không nghe đâu.”
Kiều Lan Nhi sững người.
Mộ Dung Trần liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, phát hiện nàng đang cười tươi như một đoá hoa lớn nở rộ, sáng rỡ mà tràn đầy sức sống, nhìn mình chằm chằm.
Hắn cảm thấy buồn cười, gật đầu: “Phải, bổn vương nào dám giở trò trước mặt Hoa tiểu thư.”
Giọng nói ấy, từng chữ từng chữ đều chan đầy sự cưng chiều!
Chỉ cần là người có tai đều nghe ra được trong đó là sự dung túng, là sự nuông chiều vô hạn!
Kiều Lan Nhi mở to mắt không dám tin, nhìn Mộ Dung Trần rồi lại nhìn Hoa Mộ Thanh.
Cuối cùng chỉ đành cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Vâng, đa tạ… Vương gia và tiểu thư.”
Hoa Mộ Thanh cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trần còn cố ý bắt hắn tự tay rót một chén rư-ợu cho mình, rồi mới quay sang nhìn Kiều Lan Nhi lúc này gương mặt nàng ta đã càng thêm khó coi.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười nói: “Xem ra, ngươi cũng biết ta là ai.”
Kiều Lan Nhi mím môi: “Vâng, tiểu thư từng vài lần đến Thiên Âm Các, Dao Cơ tỷ tỷ cũng từng nói với nô gia về thân phận của tiểu thư.”
Nhưng Dao Cơ căn bản không thể nào tiết lộ thân phận của nàng.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lại liếc nhìn đồ vật trong tay nàng ta: “Trong tay ngươi cầm thứ gì vậy? Là bảo bối gì sao, có thể cho ta xem một chút không?”
Kiều Lan Nhi lộ vẻ khó xử, quay sang nhìn Mộ Dung Trần: “Chuyện này…”
Thế nhưng Mộ Dung Trần không thèm liếc nàng ta lấy một cái, chỉ gắp một miếng điểm tâm đưa tới miệng Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh không chút ngại ngần há miệng ăn, còn khẽ lườm Mộ Dung Trần một cái: “Ngọt quá, ta không thích.”
Mộ Dung Trần liền ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu: “Ừ, vậy lần sau ta bảo họ đừng mua loại này nữa.”
Giọng nói của hắn dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy lòng người.
Hoa Mộ Thanh hài lòng gật đầu.
Lại quay sang Kiều Lan Nhi, mỉm cười có chút ngại ngùng: “Khiến ngươi chê cười rồi. Vương gia vốn luôn thế này, coi ta như nữ nhi mà chiều chuộng.”
Nhưng kiểu cưng chiều thế này, nào chỉ là coi như nữ nhi?
Rõ ràng là bảo bối trong lòng, viên ngọc trên tay.
Ngón tay Kiều Lan Nhi nắm chặt cuộn giấy trong tay.
Cuối cùng nàng ta lên tiếng: “Đây là… một tờ giấy hôn ước, tiểu thư muốn xem không?”
Khóe mắt Hoa Mộ Thanh liếc qua Mộ Dung Trần một cái, khẽ cười: “Ồ? Giấy hôn ước sao? Ta còn chưa từng thấy thứ này, có thể xem không?”
Kiều Lan Nhi hai tay dâng lên: “Tiểu thư cứ xem.”
Trên mặt nàng ta còn mang theo một chút thần sắc bất chấp, giống như kẻ liều mạng bước lên đoạn đầu đài.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, đưa tay nhận lấy, mở ra xem.
Mộ Dung Trần ngồi bên cạnh nàng, cũng nghiêng đầu nhìn theo dáng vẻ dửng dưng như thể chuyện trong đó chẳng liên quan gì đến hắn.
“Thượng thư Thị Lang phủ kính gửi:
Tiểu tử nhà ta cùng thiên kim quý phủ nhờ mai mối mà định sẵn nhân duyên.
Xin chọn ngày là mùng 8 tháng 2 năm thứ 12 niên hiệu Xương Thái của Ngư Long Quốc làm ngày thành thân cùng thiên kim quý phủ.
Nay xin thông báo ngày lành.
Phía dưới có đóng dấu ấn vàng.
Phía sau, là chữ ký của Mộ Dung Trần và Kiều Lan Nhi.”
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày.
Kiều Lan Nhi chăm chú quan sát vẻ mặt của Hoa Mộ Thanh.
Chỉ thấy nàng càng cười dịu dàng, tao nhã hơn, còn đưa tay chỉ vào chỗ ký tên, cười nói: “Trần ca ca, ở đây, có chữ ký của chàng này!”
Phản ứng đầu tiên của Kiều Lan Nhi là – Trần ca ca?
Nhưng Mộ Dung Trần vừa rồi còn không cho nàng ta gọi hắn là ca ca kia mà!
Thì ra, với Hoa Mộ Thanh, hắn lại đặc biệt như thế sao?
Nhưng rất nhanh, nàng ta lại nghĩ tới ngữ điệu của Hoa Mộ Thanh lúc nãy, cảm thấy có gì đó không ổn…
Tiếp đó, chỉ nghe Mộ Dung Trần bật cười: “Đúng vậy! Sao lại có một tờ hôn ước ký tên ta thế này nhỉ? Nhìn thế này, chẳng giống chữ ký ta tự tay ký chút nào.”
Kiều Lan Nhi sững người, không thể tin nổi, lập tức nhìn Mộ Dung Trần: “Vương gia, tờ hôn ước này, năm xưa chính là quản gia phủ ngài tự mình đưa đến nhà nô gia! Sao ngài có thể một câu phủi sạch thế này được?!”
Ánh mắt Mộ Dung Trần quét sang nhìn Kiều Lan Nhi.
Sự dịu dàng, kiên nhẫn trong mắt hắn khi nhìn Hoa Mộ Thanh thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại lạnh lẽo và xa cách.
“Quản gia của phủ Thầnn Vương chỉ có duy nhất một người là Quỷ Nhị, không rõ người ngươi nói, rốt cuộc là ai?”
Câu nói ấy như một nhát búa giáng thẳng xuống đầu Kiều Lan Nhi!
Nàng ta không phải kẻ ngốc.
Nàng ta tiếp cận Mộ Dung Trần, là vì hận.
Hận người nam nhân này năm đó rõ ràng đã đưa hôn ước đến tay nàng, vậy mà lúc gia đình nàng gặp nạn hắn lại làm ngơ, bỏ mặc không cứu!
Suốt hơn mười năm qua, nàng ta luôn giữ khư khư tờ hôn ước này, chính là để một ngày nào đó ném thẳng vào mặt người nam nhân giả nhân giả nghĩa này, cho hắn xấu hổ ê chề!
Vậy mà hôm nay, hắn lại nói tờ hôn ước này không phải do hắn ký?!
Vậy thì thứ nàng đã nắm giữ suốt ngần ấy năm, rốt cuộc là gì?
Là ai, vì lý do gì, lại đưa cho nàng thứ này?
Kiều Lan Nhi không thể nào chấp nhận nổi.
Bao nhiêu năm si mê lẫn hận thù, hóa ra chỉ là một giấc mộng viển vông!
Nếu chịu khó nghĩ kỹ, nàng ta đã có thể hiểu ra, năm đó chính phụ thân nàng ta đã âm mưu hại Mộ Dung Trần để mưu cầu thăng quan tiến chức.
Mộ Dung Trần khi ấy dù còn nhỏ nhưng không hề ngu ngốc, sao có thể không nhìn ra dã tâm của phụ thân nàng ta?
Vậy thì làm sao hắn lại tự tay đưa đến một tờ hôn ước như thế?
Nhưng năm đó, khi cầm trên tay tờ hôn ước, nàng ta đã thật lòng tin rằng người nam nhân này chính là chỗ dựa cả đời của mình!
Cho nên khi gia đình gặp họa, Mộ Dung Trần làm ngơ, nàng ta mới hận đến nỗi tim rỉ má-u chỉ mong hắn dùng mạng mình để đền cho sự trong sạch của nàng, đền mạng cho cả gia đình nàng!
Vậy mà bây giờ, Mộ Dung Trần lại nói tờ hôn ước này là giả!
Sao có thể được chứ?!
Kiều Lan Nhi siết chặt tay đến phát run, liếc nhìn Mộ Dung Trần đang tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì, rồi lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh đang ngồi bên cạnh, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như nước, tươi đẹp đến chói mắt.
Trong lòng nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, Mộ Dung Trần đây là đang cố ý, trước mặt Hoa Mộ Thanh không muốn thừa nhận!