Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 617: Sẽ Đau Lắm Không?

Trước Tiếp

 
Chính là chuyện đó!

Tên Kiều Quân đã bị ché-m đầu từ lâu, trước khi ch-ết từng cầu xin Đế Cực tha mạng cho nữ nhi mình.

Lý do ông ta đưa ra lại là Mộ Dung Trần và Kiều Lan Nhi từng đính hôn với nhau!

Dù sau đó, chuyện này bị Đế Cực đích thân phủ nhận, nói đó chỉ là lời bịa đặt của Kiều Quân để cầu mạng cho nữ nhi mình.

Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến những kẻ rảnh rỗi trong giới quyền quý ở Long Đô bàn tán xôn xao một thời gian.



Khi ấy, Mộ Dung Trần vừa mới trở về nước vẫn còn là thiếu niên nhưng đã mang danh “Huyết Sát Ma Vương”, tên tuổi vang dội khắp Long Đô.

Có người nói, Kiều Quân vì muốn cứu nữ nhi nên đã phát điên, mới dám liều mạng đưa nữ nhi đến gần Mộ Dung Trần.

Cũng có người nói, biết đâu hôn ước kia là thật! Nếu không, dù Kiều Quân có gan trời đi nữa cũng không dám lôi kéo đến bậc vương giả như Mộ Dung Trần!

Lại có kẻ còn nói, họ tận mắt thấy Kiều Quân từng cùng Mộ Dung Trần uống rư-ợu vui vẻ, mà khi đó Kiều Lan Nhi cũng đứng bên cạnh!

Nhưng mặc cho lời đồn lan truyền thế nào, kết cục vẫn là Kiều Quân bị ché-m đầu, Kiều Lan Nhi bị đưa vào Giáo Ti Tư, còn Mộ Dung Trần thì chưa từng lên tiếng một lời.

Vì vậy có người mắng hắn, nói hắn bạc tình, vô tâm vô nghĩa.

Còn sự thật năm đó rốt cuộc ra sao, hiện tại Dao Cơ là người ngoài cũng không thể nói rõ.

Bản thân nàng cũng không tin lời đồn về hôn ước kia.



Nhưng nhìn Kiều Lan Nhi hết lần này đến lần khác ngấm ngầm tiếp cận, Dao Cơ cảm thấy trong chuyện này e rằng thật sự có điều khuất tất mà nàng chưa tra ra được.

Ánh mắt Dao Cơ lại liếc về phía gian phòng nơi Mộ Dung Trần đang ngồi.

Nàng đang định tìm một lý do để rời đi, lên đó dò xét một phen.

Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại thong thả đứng dậy trước.

“Tiểu thư?” - Dao Cơ vội đứng dậy theo.

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười với nàng, đôi mắt trong trẻo như phủ một tầng sương mỏng: “Mộ Dung Trần đang ở trên đó đúng không? Vừa hay ta có chuyện muốn nói với chàng ấy.”

Dao Cơ hoảng hốt: “Cái này…”

Nàng cũng không chắc việc Quỷ Lục đi xuống vừa rồi có liên quan gì đến Kiều Lan Nhi hay không nhưng nếu để Hoa Mộ Thanh nhìn thấy gì đó, thì chẳng phải…

Dao Cơ không lo Mộ Dung Trần sẽ xảy ra chuyện, nàng chỉ sợ Hoa Mộ Thanh sẽ đau lòng.

Sau khi từng trải qua kẻ bạc tình vong ân như Đỗ Thiếu Lăng, Dao Cơ thề rằng nàng sẽ không để tiểu thư nhà mình phải chịu thêm bất cứ vết thương lòng nào nữa.

Nhưng khổ nỗi, bình thường nàng mạnh mẽ, ngang tàng như một nữ thổ phỉ là thế, đến lúc này cần tìm cớ để ngăn cản, nàng lại thật sự không nghĩ ra được lời nào để ngăn tiểu thư!

Dao Cơ há miệng, lắp bắp: “Cái, cái này… Tiểu thư, chuyện của chúng ta còn chưa bàn xong mà! Cái cửa cửa tiệm của Hà Lâm, sắp bị chúng ta thâu tóm hoàn toàn rồi nàng có muốn nghĩ trước xem bước tiếp theo sẽ xử lý thế nào không?”

Hoa Mộ Thanh liếc nàng một cái, khẽ cười: “Xử lý thế nào thì đợi khi nào khống chế xong hẵng nói. Nếu nàng không bận gì, thì cứ đi vui chơi cùng mọi người đi, ta tự lên đó là được.”

Dao Cơ lo lắng đến mức mồ hôi túa ra đầy trán mắt thấy Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng bước từng bước, đi về phía cầu thang.

Nàng giậm chân, nhanh chóng chạy về phía Quỷ Nhị và Quỷ Lục, tức giận hạ giọng quát: “Hai tên vô dụng các ngươi! Tiểu thư lên lầu rồi!”

“Hả?”

Quỷ Lục vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Quỷ Nhị thì lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Hoa Mộ Thanh đang đi lên lầu!

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Sao nàng không ngăn tiểu thư lại?”

Dao Cơ nghiến răng: “Ta ngăn kiểu gì được! Ả tiện nhân Kiều Lan Nhi đó có phải đang ở chỗ Vương gia không? Mau đi lôi ả ra đây cho ta!”

Nói rồi, cơn giận lại bùng lên nàng xắn tay áo, nghiến răng: “Dám giở trò trước mặt ta, lá gan cũng to thật đấy! Để xem ta có lộ-t d-a ả thì không thì biết!”



Quỷ Nhị nhìn bộ dạng hùng hổ muốn lôi người ra đ-ánh của nàng, khóe miệng không ngừng co giật.

Quỷ Lục lại giơ tay chặn hai người, trầm ngâm nói: “Nếu Kiều Lan Nhi thật sự có ý định tiếp cận Vương gia, thì ả đã có vô số cơ hội từ trước rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay?”

Dao Cơ sững người.

Quỷ Nhị cũng trầm ngâm, gật gù.

Quỷ Lục lại nói tiếp: “Ta thấy hôm nay ả tiếp cận Vương gia, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước. Các ngươi không thấy lạ sao? Từ lúc ả vào Thiên Âm Các đến khi xuất hiện trước mặt Vương gia, nhìn qua thì giống như tình cờ nhưng các ngươi không thấy… quá trùng hợp sao?”

Dao Cơ chớp mắt mấy cái, với “chỉ số thông minh” vốn thiên về bạ-o lự-c của nàng, rõ ràng còn chưa theo kịp những khúc mắc này.

Nhưng Quỷ Nhị thì tinh ranh hơn nhiều.

Sắc mặt hắn thay đổi, quay sang Quỷ Lục: “Ngươi cho người âm thầm điều tra đi, xem sau lưng Kiều Lan Nhi còn có những ai.”

Quỷ Lục gật đầu.

Dao Cơ nhìn trái nhìn phải hai người, chớp mắt hỏi: “Thế… hai người định để tiểu thư nhà ta tự đi bắt gian à?”

Cả hai người đồng loạt đen mặt.

Nhưng cũng ý thức được tình hình, vừa định nhảy lên từ dưới lầu chạy thẳng sang khu vực ban công thì Hoa Mộ Thanh đã vòng qua bậc thang tầng ba, bóng dáng dần khuất vào hành lang.

Quỷ Lục đứng khựng lại, lắc đầu: “Thôi, không kịp nữa rồi.”



Quỷ Nhị trầm ngâm: “Hay là chúng ta cũng tránh đi một lát? Cảm giác tối nay Vương gia chắc chắn sẽ thảm lắm đây.”

Quỷ Lục nghiêm túc gật đầu: “Cần thiết đấy, tối nay ta sẽ nhờ Quỷ Ngũ đổi ca.”

Quỷ Nhị liếc mắt nhìn sang bên kia, thấy Quỷ Ngũ vẫn đang ôm Thịnh Nhi chạy nhảy trên mái nhà, phiêu bạt bay lượn, chơi đến quên trời quên đất.

Dao Cơ nhìn qua nhìn lại hai người, bỗng nhiên hỏi: “Khoan đã, hai người… đang nói cùng một chuyện đấy à?”

“…”

Khóe miệng Quỷ Lục giật giật.

Quỷ Nhị bật cười, liếc Dao Cơ: “Ngốc thật, mà cũng dễ thương.”

Dao Cơ lập tức mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không biết phải phản bác thế nào chỉ đành hung hăng trừng mắt với Quỷ Nhị một cái rồi quay người chạy lên lầu ba.

Quỷ Lục nhìn thoáng qua nụ cười vẫn chưa tan trên mặt Quỷ Nhị, lại liếc nhìn Dao Cơ đang luống cuống chạy đi, im lặng một lát rồi khẽ cong môi cười nhẹ.

Sau đó xoay người, tiến lại bàn của Quỷ Tam, túm lấy bình rư-ợu ngửa cổ tu một ngụm lớn.

“Mộ ca ca…”

Kiều Lan Nhi mang theo tiếng nức nở, giọng mềm mại như tơ, khẽ nghẹn lại: “Năm đó… tại sao huynh lại…”

Tựa như trong lòng đầy oán trách và ấm ức, muốn nói lại thôi.

Người ngồi bên bàn, cụp mắt uống rư-ợu, Mộ Dung Trần nhàn nhạt cất giọng: “Bổn vương không phải ca ca của ngươi.”

Kiều Lan Nhi, người vừa rồi còn ánh mắt chan chứa si mê và quyến luyến, khựng lại.

Tựa như ngọn lửa nồng nhiệt trong mắt nàng, bị dội một gáo nước lạnh.

Ánh mắt vừa rồi còn ngập tràn tình ý, phút chốc nguội lạnh, tắt lịm.



Thế nhưng, chỉ một lúc sau đôi mắt ấy lại hiện lên vẻ không cam lòng cùng u sầu, những giọt nước mắt lớn tí tách rơi từ khóe mắt xuống.

Nàng run rẩy quỳ sụp bên chân Mộ Dung Trần, khóc nức nở: “Vương gia… nô gia không trách người năm đó đứng nhìn phụ thân, huynh trưởng nô gia ch-ết mà không cứu… nhưng vì sao… vì sao ngay cả sự trong sạch của nô gia, người cũng nhẫn tâm làm ngơ? Hôn ước giữa nô gia và người… lẽ nào là giả sao? Vương gia…”

Tiếng khóc ai oán, nghe mà khiến người khác cũng thấy xót xa.

Nhưng Mộ Dung Trần vẫn ngồi dựa hờ hững bên bàn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nữ nhân đang quỳ bên chân mình, trong đáy mắt thoáng qua một tia chế giễu.

Hắn cười khẽ, giọng lãnh đạm pha chút trào phúng: “Đứng nhìn không cứu? Ngươi thật sự không biết phụ thân ngươi năm đó đã đắc tội Đế Cực vì chuyện gì sao?”

Kiều Lan Nhi ngây người.

Nàng cắn môi, không nói gì nhưng khóc càng lớn.

Năm đó, vì sao Kiều Quân bị diệt cả nhà?

Là vì ông ta cố tình tiếp cận Mộ Dung Trần, để mọi người tưởng rằng ông ta và Mộ Dung Trần thân thiết, qua lại như bạn bè.

Sau đó, ông ta tung tin ra ngoài, nói ông ta nắm trong tay chứng cứ xá-c thực có thể chứng minh Mộ Dung Trần không phải huyết mạch của Đế Cực.

Hơn nữa, với việc Mộ Dung Trần từng gây ra những vụ huyết án khét tiếng khắp thiên hạ nếu chứng minh được hắn không phải hoàng tộc, kết cục duy nhất chính là rơi đầu.

Làm được một vụ án lớn như vậy, một Thượng thư thị lang như ông ta chắc chắn sẽ lập tức danh chấn triều đình!

Ông ta muốn dùng mạng của Mộ Dung Trần để trải đường cho con đường thăng quan tiến chức của mình.

Về những lời đồn này, Mộ Dung Trần cũng chẳng mấy để tâm, thậm chí còn có phần khoái trá khi nhìn thấy chúng lan truyền.

Ngược lại, Đế Cực thì sao có thể dung túng để người khác phá hủy hình tượng một hoàng đế thương yêu con mình mà ông ta dày công dựng lên?

Nếu cứ để Kiều Quân tiếp tục gây chuyện như vậy, bí mật mà ông ta cực khổ che giấu bao năm e rằng cũng sẽ bị phơi bày trước thiên hạ.

Đến lúc đó, một khi Tô Nguyên Đức cùng những người khác nhận ra ngay cả ngai vàng của ông ta cũng khó giữ nổi!

Vì thế, ông ta lập tức tìm một lý do, gán cho Kiều Quân một tội danh không lớn không nhỏ, diệt luôn cả Kiều gia.

Năm đó, tuy Kiều Lan Nhi còn nhỏ nhưng rốt cuộc Kiều gia vì sao mà chịu tội, nàng ta đã sớm hiểu rõ trong lòng.



Nàng vốn định giả vờ mềm yếu, ngây thơ không biết chuyện để cầu mong Mộ Dung Trần thương xót.

Không ngờ, bao ấm ức dày vò ấy lại chẳng đổi lấy được dù chỉ một chút mềm lòng từ hắn, thậm chí còn có thể khiến hắn tức giận hơn.

Nghĩ vậy, nàng ta lập tức đổi cách lại bắt đầu khóc, nói: “Vương gia, người không biết những năm qua nô gia ngày ngày đều cầu mong người cứu nô gia ra khỏi biển khổ này… Người… Người quên rồi sao, năm đó người và nô gia đã…”

Chưa kịp nói hết, đã bị Mộ Dung Trần lạnh lùng ngắt lời.

“Bổn vương không nhớ mình từng có hôn ước nào cả. Kiều gia các ngươi, năm đó tâm tư bất chính, sau lại dốc sức lợi dụng ta. Hừ… Bổn vương thực sự không hiểu, bổn vương có gì đáng để nhà ngươi coi trọng đến vậy?”

Vừa nói, Mộ Dung Trần vừa lạnh lùng quét mắt nhìn Kiều Lan Nhi.

“Chuyện vốn không liên quan gì đến bổn vương. Nay Kiều tiểu thư lại đem chuyện hư ảo năm xưa ra nhắc lại, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chi bằng nói thẳng đi.”

Mộ Dung Trần hiếm khi nói nhiều như vậy.

Nhưng từng lời hắn nói ra, lại lạnh lẽo hơn cả lúc hắn im lặng, sắc bén như băng từng nhát từng nhát cứa thẳng vào lòng Kiều Lan Nhi.

Kiều Lan Nhi trừng mắt, không thể tin nổi những giọt nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nàng nhìn Mộ Dung Trần một lúc lâu.



Cuối cùng, bàn tay run rẩy nàng từ trong tay áo lấy ra một cuộn lụa đã hơi cũ, run run đưa tới trước mặt hắn.

“Vương gia… người sao có thể nói là không liên quan? Người sao có thể không thừa nhận hôn ước năm đó giữa người và nô gia? Đây… Đây là giấy hôn ước năm đó chính tay người đã ký, người sao có thể… sao có thể…”

Ngay khoảnh khắc đó.

Cửa phòng trong nhã gian, bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Hai người cùng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh với đôi mắt đẹp lấp lánh, nụ cười khẽ khàng xinh xắn từ ngoài cửa thong dong bước vào, dáng vẻ thảnh thơi ung dung.

Mi mắt Mộ Dung Trần khẽ giật, liếc nhìn Kiều Lan Nhi đang đứng bên cạnh.

Lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh, mỉm cười hỏi: “Ăn tối rồi chứ? Lại đây ngồi.”

Cứ như thể Kiều Lan Nhi hoàn toàn không tồn tại.

Sắc mặt Kiều Lan Nhi tái nhợt, cúi đầu, vội vã rụt cuộn lụa trong tay lại.

Hoa Mộ Thanh vẫn bước tới, khẽ cười nói: “Chuyện gì đây? Điện hạ, chẳng lẽ người lại bắ-t nạ-t cô nương của Thiên Âm Các ta sao? Vậy thì ta không thể đồng ý đâu nhé!”

Vừa nghe giọng điệu của nàng, Mộ Dung Trần liền biết có điều không ổn.

Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng tươi cười như hoa nở, rạng rỡ như ánh bình minh phủ sương, chói mắt đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng nụ cười ấy lại quá mức quyến rũ.

Mộ Dung Trần im lặng, không nói gì.



Ngược lại, Kiều Lan Nhi vội vàng lắc đầu, giọng run rẩy như muốn bảo vệ hắn: “Không, không phải, Vương gia không bắ-t nạ-t nô gia đâu. Người đối với nô gia rất tốt, là do nô gia mạo phạm Vương gia trước.”

“Đối với nàng tốt sao?”

Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần, khẽ cười: “Ta không biết đấy, thì ra Điện hạ của chúng ta lại là người dịu dàng đa tình đến vậy.” 

 
Trước Tiếp