
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 94
Dài dằng dặc mà lại chẳng thấy miên man, dù sao cũng là hôn nhau, giống như bước vào một không gian song song tương đối tĩnh.
Trịnh Tư Kỳ không có kinh nghiệm yêu đương, hiểu biết ở khoản này Kiều Phụng Thiên lại càng ít ỏi. Hai người gần như vồ vập lấy nhau theo bản năng, ôm ấp theo bản năng, quấn quít theo bản năng. Kiều Phụng Thiên nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục mò mẫm xuống phần dưới trong tình trạng hoa mắt choáng váng này. Cho đến khi bị Trịnh Tư Kỳ đẩy lên giường, không chút phòng bị ngã vào tấm nệm ấm áp của anh, cả cơ thể được mùi hương của anh dịu dàng ôm trọn.
Kiều Phụng Thiên chợt phát giác, lo lắng —— thế sắp tới là bước kế tiếp à.
"Anh..."
Trịnh Tư Kỳ kê đầu gối lên giường, ghì xuống nhìn Kiều Phụng Thiên chăm chú từ góc nhìn trên cao. Anh cởi cúc áo sơ mi bằng một tay, tay kia vén áo Kiều Phụng Thiên lên. Lúc toàn bộ vùng bụng từ eo đến rốn lẫn xương sườn đều tăm tắp nhô rõ lên dưới làn ra trắng lộ ra, Kiều Phụng Thiên co quắp rụt mình về trong vô thức. Y nhìn chằm chằm vào ngực anh, nắm chặt cổ tay nóng hổi của Trịnh Tư Kỳ.
"Khoan đã, em vẫn chưa chuẩn bị xong..."
Phần bụng bằng phẳng tới nỗi gần như hõm xuống của Kiều Phụng Thiên rất đẹp. So với gu thẩm mỹ đại chúng mà nói, kiểu gì thì cũng phải có một tí cơ bắp thì mới gọi là được được. Nhưng y rất trắng, không phải kiểu trắng ởn như tuyết mà là kiểu trắng trẻo có độ ấm, giống như ao sữa tươi được phơi sáng qua ống kính máy ảnh, những chiếc xương ẩn hiện giữa nhịp thở là đáy hồ lởm chởm đá. Rốn là nơi con người chấm đầu ngón tay khoét đi một miếng nếm thử khi không sao cưỡng lại được sức quyến rũ, thế là để lại một dấu vết vội vàng.
Trịnh Tư Kỳ không thể nhìn lên những chỗ nhạy cảm hơn nữa. Kiều Phụng Thiên đã biểu hiện sự do dự, anh không thể tự tung tự tác làm bậy mà phải đặt ý muốn của y lên đầu. Dù rằng hơi thở gấp gáp chưa thể bình tĩnh lại, anh vẫn thu tay về.
"Xin lỗi em."
Trịnh Tư Kỳ kéo áo Kiều Phụng Thiên lại, cúi xuống kề sát bên người Kiều Phụng Thiên, sau đó hôn lên đuôi mày, sống mũi, gò má, khóe môi y.
Sự từ chối của Kiều Phụng Thiên nằm ở tầng sâu vô thức, không phải là kháng cự, mà đúng hơn là khoảng trống rỗng, hoảng hốt và luống cuống trước lúc trận cuồng phong ập đến. Sau khi lắng lại suy nghĩ, Kiều Phụng Thiên hối hận, đau lòng, ảo não tại vì sao anh muốn mà mình không dám cho. Y không tin mình không dám tr*n tr** hoàn toàn trước anh, nhưng lại khó tránh phàn nàn anh một tí xíu trong bụng ——Sao anh không cứng rắn thêm chút nữa đi, chỉ cần anh nhích thêm một bước về trước, em sẽ chẳng tài nào trốn tránh nổi.
Em sẽ thật sự trở thành của anh.
Suy nghĩ quanh co phức tạp và mâu thuẫn nọ, sự do dự chẳng thể phân minh trắng đen rạch ròi ấy quả thật chỉ có trong tình yêu.
Kiều Phụng Thiên bèn chủ động nghiêng đầu hôn lên môi Trịnh Tư Kỳ.
"Anh không ngại, ừm, hôn môi thật à?" Kiều Phụng Thiên hỏi anh.
Trịnh Tư Kỳ v**t v* vành tai Kiều Phụng Thiên, cười trầm giọng: "Sắp gặm rách cả môi em ra rồi, em nghĩ sao?"
"Thế tại sao hai đứa mình phải làm bộ thận trọng lâu thế..."
"Bởi vì hai đứa mình là đồ ngốc."
Thật ra là vì xót không chịu được, nhưng không nhịn nổi nữa. Trịnh Tư Kỳ lại ấn vai Kiều Phụng Thiên xuống, không biết hôn đến lần thứ bao nhiêu.
Trịnh Tư Kỳ ghen với người đàn ông đó, ghen vô cùng. Song mặt khác, anh có học thức và giáo dưỡng của bản thân mình, cũng như có tầm nhìn và năng lực được người khác công nhận thậm chí ngưỡng mộ. Mà những sự ấy là cầm giữ và ràng buộc, lại chẳng khác nào mặc chiếc áo không thể cởi ra. Khi con người bước vào độ tuổi trưởng thành, lòng tự tôn tinh tươm, kiêu ngạo, sợ sệt, tự ti kết thành khối rồi bung nở, nói dối hay nuốt lời, né tránh hay nước đôi chỉ đúng đắn tốt đẹp bề ngoài. Con người cũng không thể nào cứ trong trắng như tuyết giống một đứa trẻ con vô tư vô lo, mà có thể thi thoảng ghen tuông trêu ghẹo, nhưng tuyệt nhiên không được để nó xảy ra thường xuyên.
Đấy là về mặt khách quan, tức lời văn sáo rỗng.
Vậy về mặt chủ quan, Trịnh Tư Kỳ không muốn can thiệp quá nhiều vào các mối quan hệ cá nhân của Kiều Phụng Thiên. Anh muốn trú ngụ dài lâu trong tim Kiều Phụng Thiên, ở lại vun đắp tưới tắm nhưng xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành trung tâm quan trọng nhất, buộc y phải xoay quanh mình. Yêu đương không phải tự xé vụn mình ra nhào nặn với nửa kia để trở thành một khối không thể phân tách, mà nên là gặp gỡ nhau cùng sẻ chia một đoạn đường giao nhau màu hồng dưới tiền đề hai cá tính độc lập.
Sẽ là tuyệt vời nhất nếu nhiệt độ ở nơi đó ổn định quanh năm, thưa người, có liễu khói cầu sơn, bông bay mờ cửa lụa, én lượn dưới hiên nhà. Lúc mệt mỏi có thể cởi bỏ thân phận, nghề nghiệp, quan hệ, tuổi tác thậm chí giới tính để trốn vào đó thảnh thơi chuyện trò, dạo bước, nắm tay, ủi an, chữa lành. Cuộc sống là một chỉnh thể, dù sống cách ly cũng không thể sở hữu hoàn toàn, chỉ có thể bằng lòng với những gì đang có và cân bằng nó theo cách tốt nhất cho nhau.
Vậy nên Kiều Phụng Thiên kết bạn với ai cũng được cả. Dù trong lòng không thể cam đoan sẽ luôn nhìn nhận thoải mái, nhưng ít nhất anh cũng nên làm theo lời mình từng nói ra. Anh mong rằng sau này Kiều Phụng Thiên luôn tự do tự chủ cuộc sống của bản thân mà không cần dựa dẫm vào bất cứ ai.
Anh không biết những lời mình giữ trong lòng này Kiều Phụng Thiên có hiểu cho mình không.
Anh tin chắc rằng y sẽ hiểu.
Sau đó, khi bầu khí tình yêu cháy bỏng nồng nàn hơn nữa, thậm chí đến mức khiến người ta ngơ ngác không nhận định được sự thật khách quan này. Thế nên khi bên nhau rất thường rơi vào trạng thái thầm vui sướng thô sơ và chập chờn do sự non nớt về mặt tình cảm.
Chẳng hạn như vào một sáng tinh mơ, Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên cùng im lặng đứng trước tấm gương phòng tắm to oạch di bàn chải lên xuống trái phải đều đặn đánh răng, ánh mắt lại cứ lửng lơ dính vào bàn tay với gò má của người kia trong gương. Mỗi lần chạm mắt, cả hai sẽ lập tức lia đi nhìn chỗ khác ngay trong tích tắc.
Lúc cúi đầu súc miệng trùng hợp đụng đầu vào nhau, hai người bị đụng đau ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn chăm chú vào khóe miệng dính bọt kem đánh răng trắng xóa của người kia, cùng lúc cười phá lên.
Trong không gian hơi chật chội, ở khoảng cách trong gang tấc giữa đôi lồng ngực, không thể nhịn nổi nữa quẳng phăng bàn chải chậm chạp ghì sát lao vào hôn nhau, nụ hôn thoang thoảng vị ngọt chan chát nơi răng môi, có vị kem đánh răng mới mua có mùi sả bạc hà xài chung với nhau.
Hai tay Trịnh Tư Kỳ ôm lấy đầu Kiều Phụng Thiên, cúi xuống mải miết dán lên môi y, đưa tay trái luồn vào tóc y v**t v*, tay kia áp lên gò má, ngón cái vân vê m*n tr*n vành tai đầy mềm mại, sờ cục thịt nhỏ mọc thừa. Anh lại còn phải cẩn thận đề phòng Trịnh Úc bất thình lình xen ngang chuyện hay, giữa giờ còn bớt chút thời gian ngả ra sau khóa trái cửa phòng tắm kính mờ lại.
Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng hôn từ khóe miệng, cánh môi rồi đến cằm Kiều Phụng Thiên. Kiều Phụng Thiên kìm lòng chẳng được ngửa đầu lên, ưỡn thẳng lưng, rụt về sau nửa bước rồi nhón gót chân, bàn tay thuận đà đặt trên bờ ngực đầy của anh hệt dây leo tử đằng quấn quýt. Chiều cao của Kiều Phụng Thiên và anh chênh lệch lớn nên người thấp hơn phải chịu khó hao sức hơn. Dù Kiều Phụng Thiên thấy hết sức vất vả nhưng vẫn chịu đựng vô cùng vui vẻ. Miễn là được đụng chạm tiếp xúc với Trịnh Tư Kỳ thế này, dù có cực nhọc mấy nữa mình cũng vui vẻ sẵn lòng và lấy làm thỏa mãn.
Giữa chừng Trịnh Tư Kỳ thoáng dịch ra, cạ quẹt chóp mũi mình lên trán Kiều Phụng Thiên, trầm giọng hỏi: "Tôi bế em lên bàn được không?"
"Không được." Kiều Phụng Thiên ôm cổ anh, không chịu rời anh ra.
"Nhưng cứ như thế này em sẽ mệt lắm." Trịnh Tư Kỳ cười, nhéo chỗ thịt mềm mỏng manh trên eo y: "Vậy tôi ngồi lên bàn rồi bế em ngồi lên đùi tôi chịu không?"
Thái dương Kiều Phụng Thiên giật đùng đùng, hai vành tai nóng rực lên như bị phỏng —— Cái ý tưởng quỷ quái gì đây hả!
"Càng không được, nghe cứ giống con khỉ ấy."
Kiều Phụng Thiên vừa định ngẩng lên nhìn vào mặt Trịnh Tư Kỳ đã "á" lên một tiếng, bị anh thít chặt vòng eo, xoay người rồi dịu dàng đặt lên mặt bồn rửa.
"Lạnh không?"
Anh đỡ lưng Kiều Phụng Thiên, y nhăn mũi lắc đầu.
"Vậy tiếp tục thôi."
Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt đi, nhìn anh đăm đăm không đáp, sau đó mới vén lọn tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt cong cong theo nụ cười: "Anh nghiện rồi chứ gì?"
"Em đoán trúng phóc mất rồi." Trịnh Tư Kỳ giơ tay lia mắt nhìn đồng hồ, xích lại gần hạ nhỏ giọng: "Hôn thêm mười phút nữa."
"Mười phút?!" Miệng sắp nát tươm tới nơi rồi đây này.
"Vậy thì mười lăm phút." Anh càng nói càng dịu dàng sâu thẳm.
"Em —— ư ưm."
Lại một lần nữa Trịnh Tư Kỳ cúi xuống hôn lên môi Kiều Phụng Thiên, thậm chí còn dữ dội hung hãn hơn cả những lần trước. Y không nhịn được tiếng r*n r*, đang lúc đưa tay chạm vào tóc gáy anh thì phát hiện lưỡi anh đang liên tục tấn công lần mò vào trong. Cánh môi trên của Kiều Phụng Thiên bị lưỡi anh vờn nghịch m*n tr*n, vừa như vỗ về lại vừa như cám dỗ, thế là y vô thức hé môi đợi mong anh.
Có những mặt mà Trịnh Tư Kỳ không hề nội liễm kiềm chế như con người anh. Anh không dễ dàng kiểm soát được bản thân khi hôn, mà nóng lòng muốn khám phá tận chỗ sâu thẳm bên trong Kiều Phụng Thiên, nhưng cũng lại không nỡ lòng để y phải chịu nhiều vất vả. Thế là trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh nắm bắt cường độ và nhịp độ một cách khéo léo nhất.
Anh thích Kiều Phụng Thiên, thích vô cùng tận. Nếu được cho phép chiếm đoạt liều lĩnh, thật ra anh cũng không biết phải làm cách gì mới chiếm hữu được y hoàn toàn, phải cần bao nhiêu thời gian mới đủ. Rốt cuộc ngoài hôn và l*m t*nh ra có còn cách thức nào tối đa hóa sự giao hòa giữa người với người hay không? Anh không biết.
Lưỡi Trịnh Tư Kỳ như lặn lội cả một chẳng đường dài treo non vượt biển để đến được đây, thế mà giờ phút này lại đang quẩn quanh bồi hồi trước cửa nhà người tình ngày xưa. Chần chừ gõ tay nắm cửa, cánh cửa mở ra, anh lịch sự gật đầu, và đầu lưỡi lập tức dịu dàng tiến vào khoang miệng ấm áp của Kiều Phụng Thiên, thăm dò nhẹ nhàng l**m láp hàm trên như cởi mũ cúi chào. Chủ nhà đứng yên, lặng lẽ tiến về trước một bước, lưỡi Kiều Phụng Thiên cũng vươn ra dò thám. Trong khoảnh khắc đầu lưỡi Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên chạm vào nhau, thứ cảm giác kỳ diệu khó hiểu bỗng dâng trào mãnh liệt xộc thẳng l*n đ*nh đầu, như tiếng gọi run run không nén nổi sau bao năm xa cách, "Là em".
"Ưm ——" Kiều Phụng Thiên ngửa ra sau, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen của Trịnh Tư Kỳ.
Chủ nhà là người cũ, dẫu ví von về thân phận này là không thỏa đáng, thì tình cảm vẫn là điểm chung.
Trong khoảnh khắc ôm chặt lấy người kia, cả hai chợt hiểu rằng cuộc đời này tốt hay xấu, đúng hay sai đều chẳng còn quan trọng, cũng chẳng sao sánh bằng phút giây này, ngay lúc này khi cả anh và em thật sự có được nhau. Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên để lưỡi mình quấn quít cuồng nhiệt, cảm giác ẩm ướt bện chặt ở đầu lưỡi, bề mặt lưỡi hơi thô ráp, gốc lưỡi bủn rủn đầy căng, từng cảm giác giao hòa vào nhau làm một, đồng nhịp thở đồng hơi thở khiến tự mỗi người ngẩn ngơ không phân biệt được xúc cảm tại giây phút này rốt cuộc của của mình hay là người kia.
Hơi thở cả hai dần nặng nề gấp gáp, nhịp thở dần đánh mất mất quy luật, đôi cánh môi chạm vào rồi tách rời, tách rời rồi lại dính chặt, dằn vặt tới lui, sau đó áp vào trán nhau nhìn nửa kia chăm chú, tiếng thở hỗn loạn mà mềm mại, chốc lát sau lại mất kiểm soát lao vào cái hôn triền miên. Kiều Phụng Thiên níu siết cổ Trịnh Tư Kỳ, bàn tay Trịnh Tư Kỳ v**t v* dọc theo đốt sống nhô rõ lên của Kiều Phụng Thiên.
Mười phút trong thuyết tương đối với đôi tình nhân chỉ là một cái chớp mắt vội vàng mà thôi.
"Xong, sưng thật rồi, siêu —— siêu rõ ràng luôn."
Kiều Phụng Thiên chống một tay lên bồn rửa, chau mày dí sát mặt vào gương. Trịnh Tư Kỳ đứng đằng sau y, giúp y vén lại mái tóc bị vò rối bù xù.
"Nếu có ai hỏi thật thì em cứ bảo mình ăn đồ cay."
Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười, mân mê khóe miệng ngoái đầu lại nhìn anh, đôi môi sưng lên cong tít phủ lên sắc đỏ thẫm lóng lánh như thoa màu nước: "Ai tin nổi chứ anh này, bộ anh tưởng người ta chưa yêu đương bao giờ hả?"
"Muốn tin hay không kệ họ." Trịnh Tư Kỳ cười ôm y từ phía sau, nghiêng đầu m*t nhẹ lên má phải y: "Buổi sáng tốt lành nhé."
Kiều Phụng Thiên hếch mũi, mùi hương của anh đang chầm chậm choán lấp lấy.
"Anh cũng buổi sáng tốt lành nhé, thầy Trịnh."
.
Editor có lời muốn nói:
Thật sự là hôn nhau nguyên một chương hả =))))))))))
Edit: tokyo2soul