
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 93
"Cậu là vậy đúng không?"
Mô tô chạy trên cầu, mặt nước thênh thang thành không gian cho tiếng động cơ rền vang và tiếng nước vang vọng về. Cây cầu màu trắng, có hình vòm làm bằng thép, ban ngày có mặt trời nhô cao, ban đêm có ánh đèn rực rỡ. Người ngồi trước đội mũ bảo hiểm hơi ngoảnh đầu nói gì đó, Kiều Phụng Thiên nghe không rõ.
"Cái gì? Là cái gì?" Thật ra Kiều Phụng Thiên muốn nói, anh cảnh sát làm ơn đừng quay đầu nhìn đường đi mà.
"Tôi nói." Cảnh sát Lưu to giọng hơn: "Cậu là vậy đúng không?"
Thực ra đây là một câu sai ngữ pháp do thiếu tân ngữ, người không hiểu chắc phải bối rối hỏi lại: Mẹ nó chứ đúng là đúng cái quái gì mới được?!
Kiều Phụng Thiên hiểu, sau khi dứt câu, y cũng hiểu rõ ý người kia.
"Đúng vậy."
Cảnh sát Lưu đằng sau mũ bảo hiểm cười khẽ, tiếng cười bị gió sông thổi bay đi tạt sang hai bên đường: "Tôi biết ngay mà, dễ ợt nhìn phát là ra cái một."
"Thế anh cảnh sát giỏi thật." Kiều Phụng Thiên nhìn đuôi tóc bị chèn ép đằng sau mũ bảo hiểm.
"Không phải tôi giỏi, mà là cậu lộ quá."
Kiều Phụng Thiên không đáp, cúi đầu nhìn gió thổi tốc vạt áo mình bay phần phật. Đội mũ bảo hiểm kiểu gì cũng hơi ngột ngạt, lúc nói sẽ phả hơi lên kính mà không cách nào thò tay vào lau được, chỉ đành kéo lên.
"Ài, đùa cậu thôi." Cảnh sát Lưu lại quay đầu: "Tôi từng thấy cậu trên Blued, hồ sơ chỉ có mỗi chữ Kiều với Lợi Nam, không có cả một tấm hình đời thường."
Kiều Phụng Thiên im lặng nhướng mày.
"Khá ngầu đấy chứ."
Kiều Phụng Thiên nhìn như đang cười. Nếu không có chí tiến thủ, tự bảo vệ bản thân, tự ti, hèn nhát cũng được coi là cá tính, vậy chắc chắn nó là thứ màu sắc tối tăm hỗn độn, và cảm xúc này cũng quá sức dễ lây lan cho người khác như giọt nước vừa nhỏ xuống đã loang đi khắp phía. Có câu gần mực thì đen, màu trắng tinh nhuộm được, màu hồng cũng nhuộm được, cả xanh lam xanh lục lẫn vàng. Phô bày sự kín đáo ra cho người khác nhìn thấy thì có còn gọi là kín đáo không?
Muốn vạch rõ giới hạn với người ngoài lề, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện dốc hết tâm sự, đây vốn đã là nguyên tắc cơ bản không hại mình cũng không hại người.
"Vậy cái sự ngầu của anh cảnh sát lạ thật."
Kéo kính mũ bảo hiểm lên mát mẻ vô cùng, cảm giác hấp hơi mù mờ cũng biến mất. Kiều Phụng Thiên ngoái đầu nhìn con sông Sào Giang dài hẹp rực rỡ dưới ánh chiều tà, lòng y thấu suốt hơn ai hết ngọn gió của mình ở chốn nào và chiều hướng nơi đâu, cũng biết rõ đâu là người mình nên thành thật mở lòng hơn cả.
Đến cổng sau đại học Lợi Nam cách tiệm tóc chừng trăm mét, Kiều Phụng Thiên bảo cảnh sát Lưu dừng xe cho mình xuống. Y quay người xuống khỏi mô tô, cởi nón bảo hiểm chỉnh dây lại cho thẳng thớm rồi trả về: "Làm phiền anh rồi, hôm nay cảm ơn anh, Lưu... cảnh sát giao thông Lưu."
"Lưu Phách."
Tên có cách phát âm cực kỳ đặc biệt, cũng hiếm thấy ai đọc: "Phách?"
"Ở trên có chữ tịch trong khai tịch, ở dưới là chữ tay trong bàn tay, phách trong sự nghiệp cự phách."
"Đã nhớ." Kiều Phụng Thiên cười, gật đầu: "Hôm nay tôi có việc xin phép đi trước, có việc gì anh cảnh sát cứ gọi cho tôi."
"Kìa." Không biết cảnh sát Lưu mò đâu ra điếu thuốc, cuối cùng cũng được thoải mái cầm bật lửa châm: "Ý là không có chuyện thì không được liên hệ à?"
Kiều Phụng Thiên cực kỳ muốn đáp, đúng vậy.
"Nếu anh cảnh sát cần hỗ trợ gì trong khả năng, tôi ——"
"Tôi không nói tới chuyện đó."
"Vậy, vậy nếu anh cảnh sát muốn cắt tóc hoặc dẫn ai tới cắt tóc, anh ——"
"Ôi trời." Cảnh sát Lưu dí mạnh điếu thuốc xuống, chống chân cạnh mô tô, cười: "Cậu không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu?"
Kiều Phụng Thiên gãi gãi mi tâm, khều khều tóc mái.
"Tôi hiểu."
"Vậy cậu cố tình."
Kiều Phụng Thiên chọn không đáp, quay đi, không định nhìn vẻ mặt cười mà như không kia của anh ta.
"Do cậu không nghĩ tôi cũng là vậy, hay do bây giờ cậu không nghĩ tới chuyện này?"
Kiều Phụng Thiên không biết nói với anh ta thế nào: "Không do cái nào cả."
"Vậy cậu có người yêu rồi?" Lưu Phách chợt hếch cằm hướng về sau vai Kiều Phụng Thiên, chỉ tay: "Kia kìa, là tên to cao từ nãy giờ cứ đứng nhìn cậu đó hả?"
"Hả?" Kiều Phụng Thiên khựng mất mấy giây, sau đó mới ngoái đầu lại nhìn theo hướng ngón tay cảnh sát Lưu chỉ.
Ai mà biết Trịnh Tư Kỳ ở đây cho được! Kiều Phụng Thiên nhìn xe anh đậu khá gần đó, mặc chiếc sơ mi ngắn tay màu xám và quần tây ủi phẳng phiu. Anh gác tay lên cửa xe, trong miệng cũng đang ngậm điếu thuốc, đốm lửa trên tàn thuốc cứ sáng rồi tắt theo nhịp rít nhả khói.
"Cái đệt... xong đời xong đời xong đời."
"Tôi thấy anh ta thuộc dạng cũng cao ráo thôi." Lưu Phách cúi đầu phủi tàn thuốc vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên lần nữa: "Tôi cũng... Uây! Cậu chạy nhanh thế làm gì!"
Kiều Phụng Thiên cài dây an toàn, nhìn hai chậu hoa tươi tốt ở ghế sau, giữa đám lá xanh mướt bóng bẩy là những bông hoa nở rất to màu trắng sữa, ngào ngạt tỏa hương, mùi nồng tới mức gần như thấy đắng. Đó là hai chậu dành dành đang mùa nở hoa.
"Chiều nay sinh viên viện sinh học tổ chức buổi triển lãm hoa, có đỗ quyên với dành dành, ai cũng lấy đỗ quyên hết nên tôi lấy dành dành, không biết em chăm bao giờ chưa, với có thích không." Trịnh Tư Kỳ nổ máy, thấy Kiều Phụng Thiên ngồi bên ghế phụ nhìn mình chăm chăm chẳng nói gì thì không nhịn được cười: "Em sao vậy, hôm nay không hôn em nên em dỗi à?"
Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt.
Trịnh Tư Kỳ ghé lại nhẹ nhàng hôn lên thái dương y: "Tôi mới hút thuốc, bây giờ không tiện lắm."
Kiều Phụng Thiên thích cả mùi khói thuốc thi thoảng lại hiện hữu của anh.
"Thầy, thầy chạy xe đi."
Trịnh Tư Kỳ xoa xoa gáy y.
Ghen đương nhiên là tốt rồi, chứng minh rõ là được quan tâm, là tình thú trong tình yêu. Nhưng Kiều Phụng Thiên không chắc liệu một người bề ngoài mọi sự đều thuận buồm xuôi gió, phong thái dịu dàng ôn hòa như anh rốt cuộc mình có khả năng gì khiến anh để tâm đến độ ghen tuông. Hẳn nhiên thái độ này bộc lộ mặt nhỏ nhen của con người, nếu không hỏi tới có lẽ không dễ dàng gì thừa nhận.
Kiều Phụng Thiên không nhịn được ngoái đầu nhìn những cánh hoa dành dành ở phía sau đang tỏa ngát hương thơm khắp không gian xe, lát sau lại nhìn cổ và yết hầu nhô lên của Trịnh Tư Kỳ được giấu sau phần cổ áo thẳng thớm hơi ướt mồ hôi trông nóng nảy dính dớp.
Vừa về nhà là mở máy lạnh ngay, Trịnh Tư Kỳ bật hai mốt độ, Kiều Phụng Thiên im lặng cầm đồ bấm chỉnh lên hai bảy.
"Em hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm điện với năng lượng của nhà nước quá rồi đó." Trịnh Tư Kỳ ôm mặt y nắn nắn nhào nặn, không hôn được nên tựa cằm lên đầu y.
"Lạnh quá là viêm khớp đó." Kiều Phụng Thiên cất đồ bấm lên sô pha, nhẹ nhàng ôm choàng tấm lưng anh: "Cứ mỗi lần trời âm u hay mưa là đau, chuẩn còn hơn dự báo thời tiết nữa."
Kiều Phụng Thiên mua mứt với atiso đỏ tối về nấu một nồi nước ô mai, lúc nấu có cho thêm trần bì với quế hoa khô đem từ Lang Khê lên thành cả nổi đất to. Trịnh Tư Kỳ không cho Trịnh Úc ăn với uống đồ lạnh làm nhóc con cứ phụng phịu mãi, Kiều Phụng Thiên nấu món này để dỗ cô bé, tiện thể có cái cho Tiểu Ngũ Tử với Trịnh Tư Kỳ ăn vặt giải nhiệt đầu hè. Trịnh Úc uống đã ghiền làm liền một hơi ba bát, no tới nỗi bữa tối không ăn được mấy miếng thịt anh đào.
Trái lại Tiểu Ngũ Tử hiếm khi được một lần ăn cơm tối mà không cần tranh ăn với Trịnh Úc, thế là ăn thịt anh đào với một bát cơm vẫn thấy chưa đủ nên xới thêm bát nữa. Lúc cuối còn múc nước xốt chua ngọt vào trộn với cơm thêm bát nữa, cậu bé đang lia mắt nhìn Kiều Phụng Thiên máy mó tay vào dĩa thịt với ý đồ gì đó thì bị y cản lại.
"Không được múc nữa, mặn chết con đó." Kiều Phụng Thiên chùi miếng xốt dính lại trên khóe miệng cậu bé.
"Thế con, con uống nước nhiều hơn..."
Kiều Phụng Thiên kéo dĩa thịt ra trước mặt mình: "Tè dầm cho xem."
"Không có!" Tiểu Ngũ Tử xấu hổ.
"Ai là người trước khi tè dầm nghĩ mình không dư nước hả." Kiều Phụng Thiên múc một chén nước ô mai đưa sang: "Còn ngủ chung giường với chú nữa, trời cứ mưa mãi phơi nệm hoài không khô."
Trịnh Úc ngồi bên nghe kể chuyện vừa xoa cái bụng no căng tròn vo vừa cười hì hì, Trịnh Tư Kỳ đặt đũa xuống, tay chống trán nhìn hai chú cháu bật cười.
Bữa tối vừa xong xuôi ngoài cửa sổ đã vang hai tiếng sấm rền.
Trịnh Tư Kỳ với Kiều Phụng Thiên cùng chui rúc trước bồn rửa bát với nhau. Trịnh Tư Kỳ chỉ góp mặt cho vui thôi, xài máy rửa bát quen rồi nên tới vụ xài bao nhiêu nước rửa bát mới đủ cũng không biết. Anh nhìn Kiều Phụng Thiên ấn hai bơm nước rửa bát, không biết ngại chường mặt ra ngạc nhiên hỏi Kiều Phụng Thiên: Ủa không phải mỗi chén một bơm hả em? Kiều Phụng Thiên cực kỳ muốn trợn ngược mắt vẩy nước vào mặt anh ngay và luôn, bụng tự nhủ bắt chước theo cái kiểu xài nước rửa bát như anh có mà đủ nuôi nguyên cả cái công ty sản xuất nước rửa bát mất.
Kiều Phụng Thiên mò dĩa sứ trong bồn nước đầy bọt xà phòng, Trịnh Tư Kỳ thấy vậy xắn tay áo thò vào nắm tay y chơi. Kiều Phụng Thiên bị ai kia máy mó vào đầu ngón tay cũng hùa theo đột nhiên lẩn đi chỗ khác, Trịnh Tư Kỳ đuổi theo, bắt được một con cá đang thỏa sức bơi bèn ghìm chặt không muốn buông.
Chóp mũi Kiều Phụng Thiên bên dưới đèn phòng bếp như trong veo phát sáng trong nụ cười của y: "Thầy cứ quậy tôi miết là tới mười hai giờ vẫn chưa rửa xong đâu đó."
"Vậy mình mua cái nệm lò xo kê ngay bếp đi, buồn ngủ thì đặt lưng luôn, nào tỉnh thì dậy rửa tiếp." Trịnh Tư Kỳ v**t v* cổ tay nhỏ gầy chỉ cần hai ngón tay mình là đủ nắm hết dưới nước.
"Thầy không chỉ là đồ lưu manh mà còn là đồ quỷ ấu trĩ nữa."
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cười một lúc lâu: "Chỉ với em và chị tôi thôi."
Tiếng lộp độp chợt vang là đủ nhận biết mưa rơi. Cơn mưa đầu hạ luôn kéo đến rất nhanh và dữ dội như ông trời phẩy tay áo để khoe món bảo bối tạo mây với mưa mới vừa sưu tập được.
"Hôm nay..." Kiều Phụng Thiên không nhìn Trịnh Tư Kỳ: "Thầy thấy mà đúng không?"
Trịnh Tư Kỳ gật đầu: "Thấy."
"Tôi muốn hỏi..." Kiều Phụng Thiên dìm tay trong bồn rửa bất động: "Thầy có... có có cảm thấy... có có cảm thấy, ừm, ý là, bữa nay... cơm tối bữa nay dở không?"
Hỏi cái mẹ gì vậy!
Kiều Phụng Thiên muốn nhảy vào bồn rửa bát.
"Hả?" Trịnh Tư Kỳ bật cười: "Ngon, ngon lắm lắm luôn."
"Không phải không phải, không phải thế, tôi nói lại, ý của tôi là thầy, là thầy có... à ừ, thấy bực bội không?"
"Em nói ghen hả." Trịnh Tư Kỳ nhìn đôi mắt đen nhánh của y hơi sáng lên.
"Ừm."
"Vậy hôn tôi cái đi rồi tôi trả lời."
"Thầy..."
Trịnh Tư Kỳ cười với vẻ phải làm bằng được, cúi người ghé lại sát tầm mắt Kiều Phụng Thiên. Y phút chốc không nghĩ gì nhiều, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh. Lúc cụp mắt nhìn xuống, y thấy Trịnh Tư Kỳ đột nhiên mở to mắt nhìn mình chăm chăm, để lộ biểu cảm mình chưa bao giờ được chứng kiến, sau đó mới tỉnh táo lại kịp thời phản ứng.
Hành động vô tình, thậm chí có thể nói là vô thức của y đưa nụ hôn cứ hoài bồi hồi của cả hai lên một bước tiến mới.
Kiều Phụng Thiên giật lùi về sau, hai gò má thoáng chốc nóng ran lên.
"Tôi không cố ý, vừa nãy em —— ưm."
Cả cơ thể Kiều Phụng Thiên bị kéo mạnh về trước đập vào ngực Trịnh Tư Kỳ, gần như ngã vào trong giấc mơ.
Hơi thở của Trịnh Tư Kỳ gần như nhào ập xuống mãnh liệt, thậm chí còn hỗn loạn gấp gáp hơn cả dòng nước tràn vào mũi miệng y dưới ao ngày xưa. Kiều Phụng Thiên bị anh riết lấy chặt siết, thắt lưng vặn cong thành hình cầu vồng mềm mại. Dường như đầy bất đắc dĩ mà cũng hệt như sẵn sàng cam nguyện đến tận cùng, Kiều Phụng Thiên ngửa đầu đón nhận nụ hôn lặng im mà cuồng nhiệt của Trịnh Tư Kỳ, như ao nước đọng tràn bờ thấm ướt đẫm cơ thể, đất trời cuồng quay mắt mờ hồn say.
Bàn tay đầy bọt nước rửa bát của Kiều Phụng Thiên không nhịn được mần mò lên tấm lưng rộng của Trịnh Tư Kỳ, đang lúc còn sơ sót lại chút lý trí cuối cùng, y khe khẽ rụt về sau: "Sẽ... sẽ bị nhìn thấy mất." Trịnh Tư Kỳ nghe y thì thào giọng nhỏ xíu lại còn thở gấp gáp, trước lúc dắt y rời khỏi bếp anh còn chạm môi y thêm lần nữa.
"Rầm."
Trịnh Tư Kỳ kéo y vào căn phòng tối, đóng sầm cửa, bấm chốt.
"Tay, cho em đi rửa tay... ư."
"Kệ nó."
Cả hai tay Trịnh Tư Kỳ giữ lấy đầu Kiều Phụng Thiên, lần nữa cúi xuống hôn y. Nếu chẳng phải Kiều Phụng Thiên bị anh hôn tới nỗi rối loạn đầu óc, chắc chắn y sẽ nhận ra cái hôn này của anh hung hãn hơn hẳn vừa nãy. Nó gần như là cú va chạm trực diện, ẩn đằng sau là chồng chồng lớp lớp ẩn dụ và nỗi lòng khó thể nào tự kiềm chế, ngọt lịm nồng nàn như si rô lá phong.
Trịnh Tư Kỳ luồn bàn tay ướt đẫm vào mái tóc Kiều Phụng Thiên, xoa xoa làm ướt từng sợi tóc của y; Kiều Phụng Thiên vòng chặt cánh tay anh không buông, nước bọt dính lên cổ áo, bọt nước biến mất thẩm thấu thành vệt nước đầy mập mờ. Hai người hôn hít khắp phòng, đôi cánh môi dính chặt không sao tách rời, ngấu nghiến nhau không ngưng nghỉ, tiếng nhóp nhép và tiếng thở hỗn loạn chồng lên nhau.
Trịnh Tư Kỳ cực kỳ tàn nhẫn và chẳng còn mấy dịu dàng, khả năng kiềm chế cũng chỉ còn sót lại mảy may.
Anh đẩy Kiều Phụng Thiên vào tường, vừa kê tay đỡ gáy y để y không đụng vào tường vừa vùi vào cổ y m*t mát không ngớt. Lồng ngực Trịnh Tư Kỳ trập trùng, yết hầu nhấp nhô, liền sau đó, anh tháo kính.
"Em... em chịu không nổi, em không thở được."
Kiều Phụng Thiên hụt hơi, toát mồ hôi, hơi dựa vào tường nhìn sự ác liệt hằn trong mắt Trịnh Tư Kỳ càng quyến rũ bội phần trong ánh sáng và bóng tối đan xen, khác nào hàm chứa biển hồ sâu hoắm không sao đong đếm, nóng rẫy đến mức tưởng như bùng cháy. Y níu lấy vạt áo Trịnh Tư Kỳ hổn hển thoi thóp, thấy anh lại chuẩn bị hôn nữa thì cản lại: "Chờ em một lát được không, chờ một chút xíu thôi..."
"Không được."
"Dạ, ưm..."
Trịnh Tư Kỳ hất bàn tay kia ra, ngậm lấy cánh môi y tiếp tục hôn hít m*t mát, mặc kệ nửa chỗ bát chưa rửa còn ở trong bồn, mặc kệ luôn cả màn gió mưa ngoài cửa sổ.
"Tôi chưa hôn đủ."
Giọng nói và âm điệu như thấm sũng ý trêu ghẹo, cố ý buông trầm mà lại mập mờ tựa ngấm men say.
.
Editor có lời muốn nói:
Chào mọi người, mình đã có nhắn ở kênh thông báo, nhưng vẫn nhắn riêng tại đây để các bạn theo dõi câu chuyện hay tin. Có khả năng nhà mình sẽ bay mất và không thể tiếp tục cập nhật truyện được nữa, mình cũng đang bối rối chưa biết xử trí thế nào tiếp theo, trước mắt chỉ thông báo cho mọi người hay tin vì mình không có nhiều kênh để báo đến các bạn ToT. Nếu thật sự như thế thì chắc mình vẫn sẽ cập nhật tiếp thôi, chỉ là không còn ở đây nữa, nên mình mong sẽ kháng cáo suôn sẻ hơn ^^
Edit: tokyo2soul