
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trịnh Tư Kỳ xách theo chiếc Canon EOS 80D, mẫu máy tầm trung đến cao cấp. Ba năm trước anh với thầy bên viện viễn thông hùn vốn mua hàng nhà máy nên rẻ hơn giá thị trường kha khá, chưa đến tám ngàn.
Trịnh Tư Kỳ không rành máy ảnh DSL lắm. Anh không hề chỉnh khẩu độ, độ sâu trường ảnh hay màn trập, thường quá lắm cũng chỉ biết ấn nhẹ nút play để lấy nét, hoặc ấn hẳn vào nút play để chụp ảnh.
Nếu không phải nghĩ cho nhiều muốn ghi lại từng khoảnh khắc tuổi thơ và quá trình trưởng thành của bé Táo, thế thì chiếc máy ảnh Sony đã ngưng sản xuất nhiều năm hồi trước là đủ rồi.
Trước hết cả ba vòng qua khu động vật thủy sinh sang đến khu động vật trên cạn. Trịnh Úc sợ cá, thích động vật chạy nhảy hơn là rùa, chim, cá, côn trùng.
"Lại đây, nhìn lên ống kính trên đầu một centimet."
Trịnh Tư Kỳ hướng máy ảnh về phía Tiểu Ngũ Tử, nhìn qua lớp kính mắt ấn vào nút chụp.
"Dạ?" Tiểu Ngũ Tử ngẩng đầu, chớp mắt một cái.
"Cười lên, chú chụp một tấm chỉnh sáng này."
Tiểu Ngũ Tử nghe lời cong môi, bất đắc dĩ nhếch nụ cười cứng ngắc. Tiếng "tách" vang lên, màn hình ghi lại gương mặt nhỏ gầy của cậu bé.
"Bố ơi con xem với."
Trịnh Úc kéo tay Trịnh Tư Kỳ xuống, anh vội vàng cuốn dây máy ảnh vào cổ tay thêm hai, ba vòng nữa.
"Từ từ thôi, rớt một cái là bay bảy ngàn tệ đó."
Tiểu Ngũ Tử nghe thế hai hàng chân mày dựng ngược lên, lách người đi né xa máy ảnh ra một tí.
Khu triển lãm rất náo nhiệt, tuy còn sớm nhưng đã có khá đông gia đình đến đây. Nhân viên tình nguyện triển lãm phát cho Trịnh Tư Kỳ tấm bản đồ với những hình vẽ bằng chì màu sặc sỡ minh họa các cung đường đan xen nhau. Các khu vực chính tham quan đã được khoanh tròn và đánh dấu bằng mấy họa tiết động vật hoạt hình.
Trịnh Tư Kỳ ngồi xổm xuống mở tấm bản đồ ra trước mặt Tiểu Ngũ Tử, chỉ vào vài chỗ: "Mình đi khu nào đầu tiên? Con chọn đi."
Tiểu Ngũ Tử cực kỳ hiếm khi làm người quyết định. Cậu bé đột ngột trở nên mất tự nhiên rõ mồn một, mân mê bình giữ nhiệt trong tay mãi.
"Để, để Trịnh Úc chọn đi ạ, con đi đâu cũng được hết."
Trịnh Tư Kỳ xoa gáy cậu bé: "Hôm nay không nghe Trịnh Úc nữa mà theo lời con. Con cứ thích cái gì chỉ cái đó, không chỉ được thì mình điểm số báo cáo lực lượng, điểm được cái nào đi cái đó." Nói xong anh quay sang nhìn Trịnh Úc: "Đồng chí bé Táo có ý kiến gì không?"
Trịnh Úc đứng nghiêm: "Báo cáo, không!"
Đôi mắt Tiểu Ngũ Tử dán chặt vào tấm bản đồ nhìn từ trên xuống, cậu bé tần ngần nhỏ nhẹ chìa tay chỉ vào vườn hươu cao cổ.
Nơi này được sắp đặt bố trí rất cẩn thận, đường dẫn vào các khu cực thiết kế giống như con đường mòn, lát bằng gạch xanh thẳng thớm uốn lượn dẫn về trước. Chốc lát sau có nhóm ba người đeo ba lô đi nhanh chân hơn, Trịnh Tư Kỳ dắt tay hai đứa bé nghiêng người tránh.
Cây cối dọc lối đi to lớn kề nhau san sát, hệt như tỏa thành mái nhà màu xanh bóng trên đầu, thi thoảng xen lẫn nh** h** hồng hồng trên không trung, lác đác những cánh hoa trắng hồng héo úa rơi trên nền gạch xanh khác nào dấu vết để lại.
Trịnh Tư Kỳ không biết gì về cây hoa cho lắm, Trịnh Úc hỏi anh chỉ biết đáp sơ sơ mập mờ. Nếu Kiều Phụng Thiên cũng ở đây dám chắc y sẽ giải đáp hết mọi thứ.
Nãy giờ Trịnh Úc vẫn chạy ào về trước, tay cầm tờ quảng cáo xếp thành cái quạt nho nhỏ. Trịnh Tư Kỳ thì vừa đi vừa nắm tay Tiểu Ngũ Tử. Một chuỗi các phản xạ y hệt như ai đó vậy, cả hai đều né trước, tránh trước, xấu hổ vô cùng, rồi đến lúc hơi hơi yên tâm mới nhè nhẹ chìa một ngón tay ra hợp tác, dè dặt mà cẩn trọng.
Bình thường luôn cảm thấy tiếp xúc với kiểu người này rất mệt mỏi, bây giờ lại thấy khó chịu một cách khó hiểu, cứ muốn nếu cậu lùi một bước, vậy tôi sẽ là người tiến một bước.
Trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc xử sự của anh trong quá khứ.
Đứng từ tít đằng xa đã thấy bóng hươu cao cổ phía sau hàng rào, cái cổ cao ngoằng thập thò giữa những tán cây rậm rạp, trên đôi mắt là hàng mi dày đen tuyền, cái cằm đung đưa trái phải nhai cỏ.
Trịnh Tư Kỳ thấy hàng dài du khách đang xếp hàng chờ được cho hươu cao cổ ăn, bèn cúi xuống hỏi hai nhóc con.
"Hai đứa muốn xếp hàng không?"
Trịnh Úc với Tiểu Ngũ Tử nhìn hươu cao cổ chằm chặp không dời mắt nổi, đồng thanh: "Dạ muốn!"
Được, chờ đó.
Tiểu Ngũ Tử và Trịnh Úc bám hàng rào chơi đan dây. Mới đầu Tiểu Ngũ Tử không biết chơi ra làm sao, đan đan quấn quấn thành mớ bùi nhùi giữa hai bàn tay. Trịnh Úc không đành bỏ người đồng đội chơ vơ, quyết định chỉ cậu bé làm được tận mấy loại hoa.
Trịnh Tư Kỳ nhìn Tiểu Ngũ Tử im lặng cầm sợi dây đỏ để yên cho Trịnh Úc xiên xỏ tới lui bứt rứt khua chân múa tay, nghĩ bụng cậu bé là đứa trẻ vô cùng hiền lành và dịu dàng.
Anh nhìn ra cậu bé không hề thích thú với trò này. Thế nhưng Trịnh Úc đã ngỏ lời, cậu bé sẽ đồng ý và cố gắng làm tốt một trăm phần trăm sức mình.
Sự thỏa hiệp này không hề có nghĩa lấy lòng, cũng không giống vì không có chính kiến nên hùa theo mù quáng. Nhưng là sự lương thiện bản năng nhất với mọi người xung quanh, không phô trương khoe khoang, chỉ vậy thôi.
Trịnh Tư Kỳ giơ máy ảnh chụp liền mấy tấm cận mặt Tiểu Ngũ Tử, trong đó có một tấm đôi chân mày phóng to trên màn hình gần như giống Kiều Phụng Thiên như đúc.
Cực khổ chờ đợi hơn mười phút cuối cùng cũng đến lượt nhóm Trịnh Tư Kỳ. Nhân viên vườn thú đội mũ tai bèo đi ủng cao su đen kề loa phóng thanh lại gần miệng, hô to bằng chất giọng đặc ngữ địa phương Lợi Nam.
"Phụ huynh dắt theo trẻ em lưu ý trông chừng các bé! Vui lòng không để các bé chui vào rào chắn! Hươu cao cổ không cắn người nhưng bị đạp phải cũng đau lắm!"
Nhân viên đeo bảng tên dời hai khung gỗ buộc cây du từ trong phòng ra ngoài.
"Mời vào, bây giờ phụ huynh có thể lấy cây cho hươu cao cổ của chúng ta ăn rồi! Xin ghi nhớ không được đến quá gần, nước bọt hươu cao cổ sẽ nhiễu lên người! Các phụ huynh dắt theo trẻ em xin chú ý dưới chân, không chen lấn xô đẩy không để bị ngã xuống và chú ý an toàn!"
Trịnh Tư Kỳ bảo hai đứa nhóc đi lấy cây du, lát sau thấy Tiểu Ngũ Tử mỗi tay cầm một cành, còn Trịnh Úc thì ôm cả bó trong ngực.
"Con thoải mái thật đó."
Trịnh Tư Kỳ bế Trịnh Úc lên cho cô bé ngồi lên can can, thò tay chìa cành cây du ra.
Nhân viên trông coi lại hô to: "Một lần được lấy nhiều cây du! Ít lá cây quá hươu cao cổ của chúng ta sẽ không nhìn thấy không xuống ăn đâu!"
Tiểu Ngũ Tự nhặt thêm hai cành ở dưới, đưa hết cho Trịnh Úc để cô bé cầm cho hươu cao cổ ăn.
"Bố ơi bố ơi không với tới! Bế con lên!"
Trịnh Tư Kỳ đẩy mặt kính, kéo cổ áo: "Vậy con đừng uốn éo nữa, tròn xoe như trái bóng thế này sao mà bế cho nổi!"
"Nhanh nhanh nhanh qua đây đi bố!" Trịnh Úc sốt ruột muốn đứng lên lan can.
Trịnh Tư Kỳ vội vội vàng vàng đưa tay ôm eo, tay kia giữ chắc chân cô bé: "Sợ không?"
"Không sợ không sợ! Cao nữa cơ!" Trịnh Úc rướn lên.
Hươu cao cổ không thể cúi sâu quá được, chúng lại gần một cách chậm chạp ôn hòa, lúc ghé đến cành cây du sẽ chớp chớp mắt, miệng chu lên như muốn hôn, đảo cái lưỡi to dày, khẽ khịt mũi.
Trịnh Tư Kỳ thấy mũ Trịnh Úc sắp tuột khỏi đầu, anh giơ tay ấn xuống, vén chùm tóc lòa xòa trên mặt con gái.
Tiểu Ngũ Tử đứng ở dưới im lặng nhìn theo bỗng thấy mũi mình nghèn nghẹn, cậu bé cầm cành du sụt sịt mũi.
Cậu bé chẳng dám sụt sịt to, chỉ len lén hít vào một tí thôi rồi nhẹ nhàng quẹt tay áo lau đi.
Suy nghĩ chợt trôi đi đâu mất, tới tận khi Trịnh Tư Kỳ bế bổng Tiểu Ngũ Tử lên, lơ lửng giữa không trung rồi cậu bé vẫn chẳng mảy may phản ứng.
"Hở?" Tiểu Ngũ Tử vô thức kiềm cánh tay Trịnh Tư Kỳ: "Chú Trịnh?"
"Đừng sợ, đến lượt con."
Trịnh Tư Kỳ thốc nách Tiểu Ngũ Tử lên, bảo cậu bé đặt chân tạm lên lan can. Tiểu Ngũ Tử hơi cao, lúc run cầm cập đứng thẳng chân có khi còn cao hơn Trịnh Tư Kỳ phải hai cái đầu. Không có chỗ giữ vai, Trịnh Tư Kỳ đành ôm eo cậu bé, một tay đỡ lấy lưng.
Tấm lưng gầy gò, cấn phải xương hồ điệp nhô lên rõ ràng của cậu bé.
"Con đứng vững chưa?"
"Dạ." Tiểu Ngũ Tử đứng ở nơi cao hơn gật đầu.
"Cho nó ăn đi, con nhỏ nhỏ đằng sau hai con kia kìa, chú thấy nó ăn ngon lành lắm, con giơ cao lên."
Tiểu Ngũ Tử vừa cựa quậy cánh tay người đã hơi chao đảo, cánh tay giơ cao tức khắc rụt về cẩn thận. Trịnh Tư Kỳ siết chắc vòng tay hơn nữa, cánh tay sau lưng đỡ lấy khuỷu tay cậu bé.
"Đừng sợ, có chú ở sau con đây."
Edit: tokyo2soul