Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 57

Trước Tiếp

Chương 57

 

Lúc nhận điện thoại Trịnh Tư Kỳ gọi tới đã là khoảng thời gian rất lâu sau đó. Kiều Phụng Thiên chỉ thoáng lia mắt nhìn tên danh bạ hiện trên màn hình, lòng đã không kiềm được niềm vui.

 

Có điều tự y hóa trang rất lành nghề, tích tắc sau đã biến thành tiếng "A lô" cực kỳ bình thường và nhẹ tênh.

 

Những thứ khi đã biết rõ và thừa nhận, tự nhiên sẽ có lý do cho cảm xúc đã nảy sinh.

 

Khi ấy Trịnh Tư Kỳ ở phòng khách hội trường lớn trường đại học Lợi Nam, trong tay là xấp quy chế mới in.

 

"Ừ, tôi đây."

 

"Biết mà." Kiều Phụng Thiên đang xách cặp lồng giữ ấm đi lại ngoài hành lang bệnh viện: "Có hiện trên thông báo gọi."

 

Mấy ngày trước Kiều Lương được đặt ống thông, ống hẹp dài luồn từ xoang mũi xuống dạ dày. Lúc đặt ống Kiều Lương vô cùng khó chịu, cứ sặc ho buồn nôn suốt lại vừa không thở được. Kiều Phụng Thiên đứng bên nhìn thái dương giật liên hồi, lưng ướt đẫm mồ hôi.

 

Kiều Lương chưa tự ăn được, ống thông dạ dày là để tiện ăn qua đường mũi.

 

Lâm Song Ngọc cẩn thận chọn mua đồ ăn tươi mới ngoài chợ theo lời bác sĩ dặn. Thanh đạm, nóng ấm, đầy đủ dinh dưỡng, Kiều Phụng Thiên ghim chắc trong đầu từng giây từng phút, y mua máy xay mới xay nhuyễn mọi thứ thành cháo.

 

Hôm nay là cải bó xôi với gà băm, thêm một ít gạo đã vo sạch. Ngặt nỗi nguyên liệu có đẹp đẽ tới đâu xay nhuyễn ra cũng thành một bãi nát tươm hổ lốn không nhìn nổi, cũng không dám nêm nếm nhiều gia vị, chỉ có tí xíu muối cần thiết cho cơ thể con người vậy thôi.

 

"Không có chuyện gì đâu, gọi hỏi thăm cậu xem thế nào thôi."

 

Phạm vi của từ thế nào rất rộng, Kiều Phụng Thiên không biết anh có ý gì. Y không vội vào phòng bệnh mà đặt cặp lồng qua một bên, ngồi xuống hàng ghế nhựa ngoài hành lang.

 

"Thầy hỏi thăm ai?"

 

Trịnh Tư Kỳ cười: "Hỏi thăm anh cậu, hỏi thăm cả cậu nữa."

 

"Anh tôi vẫn thế thôi, mới được cho ăn đường mũi, vừa thông được có mấy ngày nên cứ nói ê ê a a như hát hí khúc ấy tôi nghe chẳng hiểu. Tôi hỏi anh biết tôi là ai không, anh nằm bất động nhìn chằm chằm tôi."

 

Kiều Phụng Thiên nhắm mắt lại ngửa cổ lên, đầu áp vào gạch men sứ ốp tường, lắng nghe giọng nói trầm nặng trĩu của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Vậy còn cậu?"

 

Kiều Phụng Thiên chợt ngơ mất vài giây: "Tôi? Không mập cũng không ốm, bỏ bê công việc nửa tháng trời, chạy tới chạy lui nhà với bệnh viện, ông chủ chuẩn bị đá tôi đi tới nơi rồi, giờ gấp tới độ đầu mọc hạt đậu bự luôn này."

 

Kiều Phụng Thiên nghe người ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, làn hơi ấy dường như phả vào vành tai y.

 

"Còn có sức pha trò, chứng tỏ tinh thần cũng tốt nhỉ." Trịnh Tư Kỳ đáp.

 

"Thế tôi cũng có khóc cho thầy nghe được đâu." Kiều Phụng Thiên ấn vào nốt mụn giữa chân mày: "Kinh khủng cỡ nào chứ."

 

Kiều Phụng Thiên biết kiểm soát cảm xúc bản thân rất tốt, như thể có con quái vật nhỏ câm lặng sống trong lòng mình nuốt chửng hết mọi chuyện dù tốt đẹp dù không. Có điều dạ dày con quái vật này giống hố đen trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng "Can Anyone Hear Me?", chỉ có lối đi vào, không biết đi ra từ đâu.

 

Không biết liệu có ngày nào đó trong tương lai, tại thời khắc không đề phòng trước mọi chuyện sẽ cùng lúc nổ tung.

 

Hai người cùng cầm điện thoại im lặng một hồi.

 

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Mấy hôm rồi đưa đón bé Táo đi học, tôi nghe bé Táo kể dạo này Tiểu Ngũ Tử không được vui. Cậu... nói cho Tiểu Ngũ Tử biết rồi?"

 

Kiểu Phụng Thiên "ừm" một tiếng.

 

Tiểu Ngũ Tử buồn rầu suy sụp là hết sức bình thường, đương nhiên Kiều Phụng Thiên hiểu điều này hơn ai hết. Ba ruột nằm bệnh viện không nói năng một lời, đứa con nhỏ làm sao không dậy sóng cho được.

 

Huống hồ Tiểu Ngũ Tử vốn đã là một đứa trẻ nhạy cảm hay nghĩ ngợi.

 

Nhưng Kiều Phụng Thiên không mấy để tâm. Ngoài dặn Lâm Song Ngọc không được nói gì trước mặt Tiểu Ngũ Tử ra, ngoài chăm nom kỹ lưỡng ba bữa cơm ra Kiều Phụng Thiên không chia nổi tâm trí để quan tâm cảm xúc của cậu bé.

 

Kiều Phụng Thiên cũng muốn mình có ba đầu sáu tay làm tốt mọi việc lắm chứ. Nhưng đó là suy tưởng viển vông xa xỉ. Y chỉ biết bắt đầu làm những việc cấp bách nhanh nhất có thể.

 

Đến bây giờ y mới nhận ra tầm quan trọng của thân phận người "Mẹ".

 

Nếu Lý Tiểu Kính còn ở bên Tiểu Ngũ Tử, có lẽ chị ta chỉ cần nói vài câu cũng đủ làm cậu bé thấy an lòng.

 

"Tôi muốn nói, ngày mai cuối tuần tôi dẫn hai đứa nhỏ đi thế giới động vật ở khu Bắc thành phố, gọi báo cho cậu chuẩn bị trước."

 

Kiều Phụng Thiên sửng sốt: "Thế giới động vật?"

 

"Ừ, ở chân núi Minh Thục phía Bắc Thành Phố, năm ngoái mới sửa chữa nâng cấp xong. Nghe đâu trong đó có triển lãm cối xay gió cho trẻ em, đúng dịp đồng nghiệp cho hai vé."

 

Trịnh Tư Kỳ sờ túi quần, cúi đầu móc ra xấp giấy bóng hình chữ nhật: "Bé Táo hò hét đòi đi, tôi cũng muốn dắt Tiểu Ngũ Tử theo nữa, đi chơi giải sầu chút thì tốt mà."

 

Kiều Phụng Thiên sờ sờ mũi: "Được thì được, nhưng mà..."

 

"Tôi lái xe đến nhà cậu đưa đi, tối chở về đến tận nhà, nhé?"

 

Đã nói đến thế này rồi.

 

"Vậy được, tôi sẽ nói với Tiểu Ngũ Tử. Nhưng ngày mai phiền thầy đừng lái tới dưới tòa, đậu ngoài giao lộ là được rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ vô thức muốn hỏi gì cơ, chỉ là vừa chuẩn bị lên tiếng thì bất chợt im bặt, không nói gì thêm.

 

Hôm sau thời tiết đẹp, trời nắng to.

 

Kiều Phụng Thiên phơi chăn, mua cho Tiểu Ngũ Tử một đôi giày mới. Y đang cầm chổi quét bụi ngoài ban công thì nghe Lâm Song Ngọc căn dặn cậu bé.

 

"Ra đường phải biết lễ phép, nhớ chào hỏi, ai cho tặng gì không được cầm, phải cảm ơn, con nít con nôi có cần nói hay không thì cũng nói ít thôi, nghe không."

 

"Dạ, dạ." Tiểu Ngũ Tử đeo cặp, gật đầu liên tục trả lời.

 

Cái kiểu dạy mình từ hồi nhỏ kia tới bây giờ rập khuôn y nguyên bắt đời sau cũng phải kế tục. Hồi nhỏ chỉ biết nghe chứ chẳng thấy có gì sai trái, bây giờ nghe lại cứ cảm thấy đang dạy thằng bé thua kém người khác.

 

"Thôi được rồi, bây giờ dạy cũng không kịp nữa đâu." Kiều Phụng Thiên lên tiếng ngắt lời bà.

 

Quả nhiên Lâm Song Ngọc nhăn nhíu mày, phủi bụi không tồn tại trên ống tay áo: "Lại không kịp, có muộn vẫn khá hơn chú con đấy thôi."

 

Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn bà, trầm giọng: "Con làm sao?"

 

"Tốt mà."

 

Ngày trước Trịnh Tư Kỳ không thích soi xét ai tường tận bao giờ. Dẫu gì cả đời người này gặp gỡ hàng triệu những lữ khách muôn hình vạn trạng, ai cũng xét nét cẩn thận thì không thực tế và không cần thiết. Đã là râu ria, qua rồi chỉ là quá khứ thôi.

 

Bây giờ đi quan sát Kiều Phụng Thiên thật chăm chú kỹ lưỡng, Trịnh Tư Kỳ thấy chắc chắn đây là hành vi vô thức của mình rồi.

 

Nhìn qua cánh cửa xe đúng thật không mập cũng chẳng gầy, cơ mà hình như sắc mặt trắng hơn, trong màu trắng ẩn hiện nét xanh xao cứng cỏi, màu xanh của gốm sứ nung mà thành. Không biết vì sáng sớm Kiều Phụng Thiên không có tinh thần, hay vì thời gian qua ngủ không được ngon.

 

"Chào buổi sáng."

 

Trịnh Tư Kỳ hạ cửa xe xuống cười với Tiểu Ngũ Tử: "Chào buổi sáng con."

 

"Con chào chú ạ."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn quanh quất bãi đỗ một lượt, không thấy Trịnh Úc đâu: "Con gái thầy đâu?"

 

"Cậu lùi lại, tôi quành đầu xe." Trịnh Tư Kỳ đánh vô lăng, đẩy mắt kính nhìn vào gương chiếu hậu: "Đang ở nhà ngủ rồi, co kéo nửa buổi trời không nổi, tôi dụ chở đi gặp anh Tiểu Kiều cũng không chịu dậy, còn bắt tôi cực khổ đi đi về về đón cô nhỏ nữa chứ, tai to mặt lớn nhất nhà đấy."

 

Kiều Phụng Thiên nghe vậy tựa cằm lên Tiểu Ngũ Tử vui vẻ bật cười.

 

"Tình nhân kiếp trước của thầy mà, kiếp này thầy phải ráng chịu thôi."

 

Trịnh Tư Kỳ nhướng mày: "Quên vụ tình nhân đi, cô nhỏ là chủ nợ kiếp trước của tôi mới đúng." Anh đưa mắt nhìn Kiều Phụng Thiên, cũng nhếch môi cười: "Kiểu thiếu nợ ba tỷ cộng thêm hai căn nhà ấy."

 

Đến khi Tiểu Ngũ Tử lên xe, Kiều Phụng Thiên khom lưng đến gần ghế lái, nốt mụn đỏ bừng trên trán hiển hiện rõ trước mắt.

 

"Đi bệnh viện à? Hay là cậu lên cùng luôn không?"

 

Kiều Phụng Thiên xua tay: "Thầy đi trước đi, tôi còn phải ghé tiệm tóc trước nữa. Ông chủ sắp lên chức bố rồi bận bịu không gồng nổi." Y ngoái lại nhìn Tiểu Ngũ Tử, nhẹ nhàng mỉm cười: "Còn con đó, chơi cho thoải mái, vui vẻ lên nào, mới tí tuổi đừng có trưng bộ mặt này mãi biết chưa?"

 

Rồi y quay sang Trịnh Tư Kỳ: "Phiền thầy rồi."

 

Âm tiết cuối cùng cao lên hết sức tự nhiên, hệt như cái đuôi nhỏ thò ra vươn đến, lẫn làn da trắng bóc lộ ra sau cổ áo y, cả hai đều như đang cào vào lòng Trịnh Tư Kỳ theo cách khẽ khàng đến mức khó lòng phát giác.

 

"Đừng khách sáo."

 

Xe đi xa, Kiều Phụng Thiên vẫn đứng đó một lúc lâu. Y đưa tay ôm lấy cổ, rồi dời lên bụm đến tận mặt.

 

Không nóng, chỉ hơi sưng tí thôi.

 

Kiều Phụng Thiên hy vọng mình tự nhiên, hy vọng về sau này mình có thể chung đụng một cách bình thường thản nhiên, hy vọng thứ không thể gọi tên là cảm tình này sẽ không tự tiện lên men nảy nở, hy vọng mình có thể che giấu thật kỹ.

 

Núi Tây Thục tọa lạc ở bờ hồ Vị Tử nơi cực Bắc Lợi Nam. Hồ Vị Tử là một trong vô số hồ nước ngọt thông với khu vực Tây Nam thành phố, chung quanh bờ hồ tập trung rất nhiều ngư dân hành nghề chài lưới, đại đa số ăn với nước sống với nước, lay lắt sinh tồn nhờ vào chiếc bè đánh cá dột nát.

 

Trịnh Úc hé cửa sổ xe với ý đồ cho gió lẻn vào trong ô tô.

 

Trịnh Tư Kỳ bỗng thấy gáy tê tái: "Đóng cửa sổ lại, kẻo gió lùa cảm lạnh."

 

"Không có đâu." Trịnh Úc muốn đứng dậy ngó ra xem chiếc thuyền đánh cá đang chậm chạp đến chính giữa hồ, đang kêu tiếng "tút tút" vang vọng: "Bé Táo mới bị cảm đây mà, không bị cảm lại nữa đâu bố."

 

Trịnh Tư Kỳ trớ trêu thật không biết nên khóc hay cười: "Giang hồ ở đâu đồn bậy với con vậy hả?"

 

"Bạn này nè." Trịnh Úc chỉ Tiểu Ngũ Tử nãy giờ cứ im thít chẳng nói chẳng rằng: "Bữa trước con bị cảm không cho bạn nói chuyện với con, bạn bảo bạn mới bị cảm đây, sắp tới không bị cảm nữa."

 

Tiểu Ngũ Tử bỗng thấy băn khoăn, trợn mắt: "Tớ, tớ nói sai rồi hả?"

 

"Theo cơ sở khoa học thì không giải thích được, nhưng khả năng đúng là có cơ sở thực tế thật." Trịnh Tư Kỳ nhìn Tiểu Ngũ Tử qua gương chiếu hậu: "Con nói cho chú Trịnh biết, ai bảo con."

 

"Chú... chú con ạ."

 

"Chú biết ngay mà."

 

Khi đến nơi ngoài cổng bảo tàng đã đỗ khá nhiều xe cá nhân. Trịnh Tư Kỳ lái lòng vòng quanh triển lãm ba vòng mới tìm được bảo vệ đeo huy hiệu chỉ cho chỗ trống đỗ tạm.

 

Triển lãm cối xay gió mở cửa lúc mười giờ, bảo vệ tạm thời chặn không cho vào. Theo dòng người qua sảnh chính là khu vực ngoài trời rộng rãi chia làm năm lối vào khác nhau, mỗi lối dẫn vào khu tham quan động vật khác nhau.

 

Tiểu Ngũ Tử chủ động dắt tay Trịnh Úc, còn Trịnh Úc với tay đỡ mũ che nắng trên đầu.

 

Trịnh Tư Kỳ thấy hai chiếc mũ lưỡi trai trong ba lô con gái, một chiếc màu vàng nhạt còn một chiếc màu đen, thế là đội cho mỗi đứa nhóc một chiếc.

 

"Đội hết vào đi, không về lại đen thui đấy."

 

"Con không sợ phơi nắng ạ chú Trịnh." Tiểu Ngũ Tử đụng đùng vành mũ che mất gương mặt: "Con không đen thêm được nữa đâu."

 

"Phải ha." Trịnh Tư Kỳ nhìn hàm răng trắng bóc đều tăm tắp của cậu bé: "Hồi trước con phơi nắng nhiều lắm à?"

 

Tiểu Ngũ Tử lắc đầu: "Trời sinh ạ. Ông nội con toàn nói con giống chú con như đúc, chỉ khác mỗi nước da, ông nội còn bảo con là con lai nhà họ Kiều với Trung Đông."

 

Trịnh Tư Kỳ không nhịn được nghiêng đầu cười thành tiếng, muốn trả lời để mà trắng được như chú con, thì đi khắp cái Lợi Nam này cũng chẳng có mấy người đâu.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chương này viết không nghiêm túc cho lắm.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp