Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 51

Trước Tiếp

Chương 51

 

Nụ cười của Trịnh Tư Kỳ đầy vẻ nghiền ngẫm khó lòng xem thấu, nhưng không hề ngả ngớn hay trêu cợt phù phiếm. Anh gật đầu như tỏ ý mình đã hiểu, rồi cụp mắt v**t v* ngón tay men thành tách.

 

Anh "à" một tiếng, cao giọng: "Ra vậy."

 

Kiều Phụng Thiên cảm thấy sơ hở một cái mình đã bị người này giễu cợt, hay là "trêu đùa" rồi.

 

"... Tôi không có nhìn thầy thật mà." Kiều Phụng Thiên xoa xoa tay, tần ngần đáp.

 

Trịnh Tư Kỳ gật gật đầu tiếp, môi nhếch lên cười mỉm nhìn y chẳng nói chẳng rằng.

 

Kiều Phụng Thiên biết ngay anh không hề tin mình. Nói nhiều lại thành nói hớ, giờ mà nói tiếp nữa càng có một đống lỗ hổng tự rước nhục vào người. Kiều Phụng Thiên cúi đầu im im không đáp, bỏ qua đi, muốn sao thì muôn, uống nước.

 

Cô nàng mặc sườn xám với đàn tì bà vẫn gảy những cung đàn lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt, như tiếng suối trong thanh réo rắt va phải những hòn đá cuội.

 

Trịnh Tư Kỳ tay chống cằm, anh vừa nhìn cửa sổ sát đất vừa nhìn bóng Kiều Phụng Thiên lờ mờ in trên khung cửa số ấy.

 

Ngắm trộm có kỹ năng là đây.

 

Trịnh Tư Kỳ tò mò về Kiều Phụng Thiên, nhưng sự tò mò này lại rất khó để tả thành lời. Sâu bên trong con người bao giờ cũng có h*m m**n rình mò kỳ quặc, khác nhau ở chỗ ai nhiều ai ít mà thôi.

 

Trịnh Tư Kỳ đã dạy nhiều sinh viên, cũng đã làm việc ở nhiều trường đại học trong nước lẫn nước ngoài, tức đã tiếp xúc với hằng vô số người. Từ điểm nhìn bằng mắt, Kiều Phụng Thiên có cho mình thứ khí chất rất mâu thuẫn.

 

Kiều Phụng Thiên thoạt trông có vẻ bộp chộp ồn ào, như bông hoa dại sắc nhọn có gai bên vệ đường đẹp đẽ mà thấp kém, nhưng cũng đồng thời khoác vẻ kiêu ngạo âm ỉ từ trong bản chất. Loại người này vơ đại ngoài đường cũng được hàng tá, không có gì hiếm lạ, quá dễ đọc thấu.

 

Giữa các mối quan hệ cá nhân, loại người này thường dễ khiến người ta mệt mỏi, thấy nhàm chán, thấy không biết phải tiến hay lùi, vừa giận lại vừa bất lực. Điểm này khá giống Quý Dần.

 

Nhưng Kiều Phụng Thiên không nhàm chán hay tầm thường. Y có tầng nhân cách thứ hai bên trong mình, hay nói chính xác hơn, tầng nhất cách thứ hai có lẽ là chân thật và gần gũi với linh hồn bản chất của y nhất, lòng nhân từ và dịu dàng.

 

Trịnh Tư Kỳ cảm thấy Kiều Phụng Thiên rất dịu dàng, quan tâm đến bất kể là với con người hay sự vật. Song hình như sự dịu dàng này đã bị chính bên trong y căm ghét ruồng rẫy, như thể y đang cố gắng thoát khỏi cái bóng của bản thân; mong muốn được đối đãi tốt với cả thế giới này bị những suy nghĩ độc lập bác bỏ hoàn toàn, thay đổi lớp vỏ ngoài cứng rắn nhất trong lưỡng lự và nóng nảy.

 

Kiều Phụng Thiên trong mắt Trịnh Tư Kỳ là một con người "lộn xộn" thế ấy.

 

Điều khiến y sở hữu tính cách phức tạp như vậy phần do yếu tố đồng tính luyến ái bẩm sinh, nhưng Trịnh Tư Kỳ nghĩ quan trọng hơn hết chắc hẳn phải do yếu tố gia đình hoặc trải nghiệm của y. Phần này là một điểm mù mà Trịnh Tư Kỳ rất muốn quan sát rình mò thử.

 

Bên cạnh đó, tính cách của Kiều Phụng Thiên vẫn đang không ngừng bị nhào nặn thậm chí tái tạo, những trải nghiệm tốt xấu của y vẫn diễn ra không ngơi nghỉ, phần trong số chúng đang trùng khớp với cuộc sống của anh.

 

Trong thời đại hậu sự thật, sự thật thì ít mà tình cảm thì quá nhiều. Ở bên cạnh Kiều Phụng Thiên, mớ cảm xúc tích tụ quá độ mà không có chỗ xả rất dễ bộc phát ra ngoài. Đau lòng đồng cảm có, bất đắc dĩ bất lực có, im lặng có, khâm phục có, vui sướng cũng có.

 

Tuy không quá rõ ràng song vẫn khiến anh cảm thấy đầy phong phú về mặt cảm xúc. Thứ cảm giác còn trực quan và tinh tế hơn cả những nhân vật được thể hiện qua các con chữ in mực đen giấy trắng khi đọc sách.

 

Đồ ăn phục vụ ra rất nhanh, lần lượt được bày đủ hai chiếc dĩa một cái nồi, hai chiếc bát sứ màu trắng và hai đôi đũa.

 

Trịnh Tư Kỳ gắp từng món một nếm thử.

 

"Không món nào bị ngọt hết, chỉ thấy nhạt thôi." Anh chỉnh mắt kính, đẩy dĩa về trước: "Cậu ăn thử món này đi."

 

Tôm nõn Bich Loa là tinh hoa đặc sản của ẩm thực Tô Châu. Tôm màu trắng nõn, thoảng hương trà nhạt, mà vào tới bụng rồi hình như vẫn không thấy hương vị lưu lại trong khoang miệng giống trong truyền thuyết.

 

Kiều Phụng Thiên ra sức nhẹ tay nhẹ chân nhất có thể, múc canh cũng cẩn thận cầm muỗi, cẩn thận múc vào bát tới độ gần như không phát ra lấy một tiếng chén đũa đụng vào nhau. Bụng dè dặt thì hành động cũng rõ vẻ dè dặt theo, thật lòng trông chẳng khác nào nhóc học sinh cấp ba bị người thầy chủ nhiệm nghiêm túc thận trọng mời về nhà ăn cơm, chỉ sợ vừa đặt đũa xuống sẽ nghe câu: Bài thi cuối kỳ lần này, em đó.

 

Hai người ăn trong im lặng, kém sôi động hơn hẳn các bàn xung quanh ồn ào náo nhiệt bày đầy những nồi lẩu cay tê.

 

Thi thoảng Trịnh Tư Kỳ cúi đầu hỏi vài ba câu "Cậu ăn đủ không", "Thế nào", "Cậu ăn quen không", Kiều Phụng Thiên chỉ "Ừm" một tiếng hoặc gật đầu đáp lời.

 

Bình đàn đang hát trích đoạn trong khúc "Tình Văn vá áo lông", gảy đàn hát câu "Tình khó lèo lái, tim mãi bồn chồn, dựa vào lồng khói, gồng mình với chiếc kim bạc."

 

Bữa cơm hết bốn trăm bảy. Kiều Phụng Thiên hỏi Trịnh Tư Kỳ, anh chỉ nói hai trăm bảy. Anh biết Kiều Phụng Thiên tính toán phần anh phần tôi bao nhiêu, sợ y để ý và cũng không muốn y phải khó xử, bèn nói ít đi gần một nửa.

 

Thế mà thật tình không biết cái giá hai trăm bảy này vẫn khiến Kiều Phụng Thiên bật ngửa.

 

"... Mỗi hai dĩa đồ ăn với bát canh đó?" Kiều Phụng Thiên thiếu điều bồi thêm "Đấy là cái dĩa còn chẳng to bằng mặt con gái thầy."

 

Trịnh Tư Kỳ sờ mũi, mở cửa cho Kiều Phụng Thiên. Anh thấy hối hận tại sao mình không khai bảy chục thôi: "... Ừ, hai dĩa đồ ăn với một bát canh."

 

"Gần ba trăm tới nơi rồi, tôi khiếu nại họ được không?"

 

Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cười: "Tôm Thái Hồ với cá ngân mà."

 

"Người ta nói vậy mà thầy cũng tin." Kiều Phụng Thiên ôm bó hoa tới xe anh, lầm bầm: "Thế bữa sau tôi xào dĩa đậu Hà Lan xong bảo đó đậu nhập khẩu thầy có tin không?"

 

Trịnh Tư Kỳ cảm thấy giữa những âm u vẫn chưa tan, Kiều Phụng Thiên vẫn còn lòng dạ so đo chuyện vụn vặt thật là dễ thương. Thế là anh cười ấn khóa xe, tiếng bíp vang lên, anh mở cửa ghế phụ lái, đặt tay lên cạnh xe.

 

"Tin, cậu nói đậu trên sao Hỏa tôi cũng tin."

 

Kiều Phụng Thiên không quay lại bệnh viện mà muốn về nhà trước để lấy đồ.

 

Tuyến đường khá xấu, xe lên đường vành đai hai. Nhìn thì thấy tích tắc là lên được cầu vượt mà giờ lại bị nhốt chặt cứng ngay tại chỗ. Tuy chỉ có vài tài xế thiếu văn minh ấn còi inh ỏi liên tục, nhưng chỉ số ít kêu gào ầm ĩ không ngớt bên tai đó cũng đủ làm người ta đau cả đầu.

 

Nhắm chừng không nhúc nhích được, Trịnh Tư Kỳ tắt máy xe, kéo bốn cửa sổ lên. Anh chỉnh đài phát trên xe sang kênh "Giao thông lưu thông" mới nghe dẫn chương trình nói có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra ở đoạn đường phía trước khiến cho đoạn đường này hiện ùn tắc như đang giữa "giờ cao điểm buổi tối" dù không phải giấc tan tầm.

 

Trịnh Tư Kỳ nghe đài chưa tới một phút đã tắt ngang. Anh mở nhạc nhẹ, quay sang nhìn Kiều Phụng Thiên đang dựa vào lưng ghế.

 

"Còn sớm, cậu buồn ngủ thì ngủ đi, chừng nào về đến tôi gọi."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

"Ừm."

 

Ngủ trước mặt người khác là sự kiện rất mang tính kiểm nghiệm mối quan hệ. Suy cho cùng con người mất cảnh giác nhất lúc buồn ngủ hoặc vừa tỉnh dậy.

 

Mấy đêm rồi Kiều Phụng Thiên không sao nhẹ nhõm chợp mắt được cho ra hồn. Y càng buồn ngủ lại càng thấp thỏm không yên, càng buồn ngủ lại càng sợ mình không dậy nổi. Quyết định trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ đủ nhắm mắt rồi mở ra này khỏi cần ngủ, ráng chịu đựng vậy.

 

Quầng thâm mắt dày tới nỗi không kem phấn gì át được, trông y chẳng khác gì con nghiện.

 

Phút chốc, Kiều Phụng Thiên cảm thấy thầm cảm ơn vì đã tắc đường, trộm cho y một khoảng tạm nghỉ hợp lý giữa lịch trình bận rộn.

 

Y rụt cằm vào cổ áo, tì trán lên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn vệt sáng trên gương chiếu hậu chiếc Volvo, nhòe nét.

 

Trịnh Tư Kỳ chợt tới gần, mò tay vào cạnh ghế bên chân Kiều Phụng Thiên.

 

Kiều Phụng Thiên né ra sau, nhấc chân đi: "Sao vậy?"

 

"Cậu dựa vậy dễ sái cổ, để tôi chỉnh ghế ngả ra cho cậu." Tay kia anh đặt vững trên gối dựa đầu ghế: "Cậu nằm ngả ra sau thử xem."

 

Kiều Phụng Thiên tì lưng, thành ghế đang vuông góc chín mươi đồ thoắt cái bật thành góc tù.

 

"Được chưa? Hay muốn hạ tiếng miếng nữa?" Trịnh Tư Kỳ cũng biến từ đang nhìn thẳng thành nhìn xuống.

 

Tư thế và góc độ cực kỳ quái lạ, Kiều Phụng Thiên ngồi ngửa trên ghế ngẩng đầu nhìn vào yết hầu như lõi trái táo ẩn hiện bên trong cổ áo, cứ thấy ngượng nghịu thế nào.

 

"Vầy, vầy là được rồi."

 

"Có cái chăn mỏng ở ghế sau đấy, của bé Táo."

 

Kiều Phụng Thiên lắc đầu, không ngẩng lên nhìn anh nữa mà dúi mắt nhìn đai an toàn chăm chăm: "Không cần, trong xe nóng."

 

Trịnh Tư Kỳ dịch người về, vặn nhỏ loa lại.

 

Kiều Phụng Thiên không nghĩ mình sẽ ngủ được, vì Trịnh Tư Kỳ là một người khiến y thấy rất bất an. Thế nên Kiều Phụng Thiên chỉ nhắm mắt lại, quay mặt về phía người kia không nhìn thấy mình được nữa. Tiếng piano hòa với tiếng nước chảy róc rách dưới nền văng vẳng bên tai, lẫn tiếng thở khẽ đến khó lòng nhận ra của Trịnh Tư Kỳ.

 

Cơn buồn ngủ thật sự đánh úp, ngủ hay không ngủ đâu phải điều bản thân kiểm soát được. Đến khi Trịnh Tư Kỳ đọc hết sạch tin tức chính trị với xã hội trên mấy trang web Sohu, NetEase với Phoenix, lướt Amazon tìm mua mấy quyển sách truyện nhi đồng được giảm giá, cuối cùng ngột ngạt chịu hết nổi mới vào làm hai ván đấu địa chủ. Cuối cùng xe đằng trước cũng nhúc nhích, cả nhà đều vui.

 

Trịnh Tư Kỳ kéo phanh tay, lại nghiêng đầu sang, nhìn Kiều Phụng Thiên đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

 

Lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy ngủ.

 

Đốt ngón tay trái y chống lên môi, mặt hướng ra cửa sổ, cổ hơi cong vẹo, mình cũng quay về phía ngược với Trịnh Tư Kỳ. Không biết vô tình hay cố ý mà tóc Kiều Phụng Thiên rũ xuống lòa xòa trên mặt, che khuất đôi mày và đôi mi cong vểnh kia.

 

Dáng ngủ rất thận trọng.

 

Trịnh Tư Kỳ thoáng do dự, rốt cuộc vẫn chìa tay vén lọn tóc trên mặt y ra sau tai. Trịnh Tư Kỳ sợ đèn hơi sáng quá, anh bèn giơ tay chắn cho y một lúc, rồi chầm chầm dời đi. Mí mắt Kiều Phụng Thiên chớp chớp, môi mấp máy chép chép, vẫn chưa tỉnh.

 

Nét mặt rất an lòng.

 

Kiều Phụng Thiên tỉnh dậy bỗng giật mình, xe đã ngừng lăn bánh, bầu trời giăng đầy những áng mây rám ánh vàng, nhưng đã chập tối.

 

Y xoay cái cổ cứng đơ nghe cả tiếng rắc rắc. Eo với chân vừa mỏi vừa nhức nhưng tinh thần lại hết sức thoải mái, mơ giấc mơ giờ đã quên khuấy đi mất, mơ màng hỗn loạn cứ như thể ngủ trôi qua mùa xuân thu Chiến Quốc, ngủ xuyên Luân Đôn đầy sương mù, ngủ qua đêm thành phố Florence, ngủ suốt thời Trung cổ dài đằng đẵng, cuối cùng rẽ ngoặt, kết thúc tại hoàng hôn Lợi Nam.

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu nhìn chiếc chăn mỏng màu hồng đắp trên người mình, vội quay sang nhìn ghế lái, không có ai. Y chống tay nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy mặt hồ và một bóng người.

 

Trịnh Tư Kỳ tay đút túi, bên kia cầm bảy, tám mẩu tàn thuốc trong lòng bàn tay, miệng còn ngậm một điếu khác đang cháy tỏa khói thuốc lượn lờ.

 

Hồ Kim Kê dẫn nước vào trong kênh hào thành phố và xây nên công viên rừng ngay tại nơi này. Nằm khá gần đường sắt số bốn.

 

Trịnh Tư Kỳ nghe động tĩnh mở cửa. Anh cầm điếu thuốc quay đầu, nhìn Kiều Phụng Thiên đang vuốt lại tóc bước tới, má còn hằn vệt đỏ.

 

Mặt mày đờ đẫn, giống như ngủ lâu quá mức nên mọi tiếng động không gian đều trở lên lạ lẫm.

 

"Sao thầy đỗ ở đây?"

 

"Chờ cậu tỉnh, tôi hút điếu thuốc."

 

Kiều Phụng Thiên xoa xoa mặt: "Thầy gọi tôi dậy được mà..."

 

Trịnh Tư Kỳ vuốt nhúm tóc vểnh trên đỉnh đầu Kiều Phụng Thiên, cười: "Thế thì tàn nhẫn quá."

 

Dù sao thì, nhìn cậu ngủ ngon vậy mà.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp