Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 32

Trước Tiếp

Chương 32

 

Nhiệt độ dự đoán sẽ giảm trong ngày hôm nay. Buổi sáng thời tiết vẫn còn đẹp, không mưa cũng không sương mù. Hội thao trường tiểu học trực thuộc đại học Lợi Nam sẽ tổ chức ở sân điền kinh mới khá rộng rãi, đường chạy nhựa và sân cỏ đều được trải mới.

 

Lúc Trịnh Tư Kỳ lái xe đến trường, xe của phụ huynh các học sinh đã bu kín con đường hai làn chật chội trước cổng trường, đông đúc nhốn nháo như một đàn cá. Đúng lúc đó có một chiếc Jaguar màu đen cố gắng chuyển làn để vượt lên nhưng không được, giữa đường bị kẹt cứng trái phải trên dưới, không tài nào tới hay lui được là chuyện đã đành, đằng này còn làm cả dòng xe phải ngừng lại theo.

 

Trịnh Tư Kỳ chau mày, bóp còi hai cái vẫn không thấy xe trước di dịch, bèn đẩy mắt kính, tắt luôn máy xe.

 

Kẹt xe làm anh muốn hút thuốc, tới độ tay râm ran ngứa.

 

Ngón trỏ và ngón cái tay phải Trịnh Tư Kỳ dính chặt miết vào nhau, cánh tay trái gác lên thành cửa sổ xe chống cằm, nắng khúc xạ tạo thành đốm trắng lóa sáng, cảnh xuân bỗng rọi bừng lên rồi chớp tắt. Anh lật tấm chắn nắng xuống che lại ngay trước lông mày.

 

Xưa giờ Trịnh Tư Kỳ luôn cảm thấy mấy hoạt động được nhà trường gọi một cách hoa mỹ với cái tên tăng cường giao tiếp giữa con trẻ và cha mẹ này phiền phức vô cùng. Khoan nói tới chuyện việc gì cũng tới tay đi, trường còn không tính toán chu toàn đến thời gian, công việc, tâm trạng và tinh thần của phụ huynh. Theo thông báo truyền miệng thì, người góp mặt là cha mẹ tốt, không góp mặt nghĩa là không yêu con mình. Gắn nụ cười lên gương mặt tươi roi rói tới chỉ để hoàn thành cho bệnh hình thức, lấy trò bắt cóc tình gia đình ra chơi quay cuồng.

 

"Con đăng ký cho bố thi môn gì đấy?" Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu, thấy Trịnh Úc gà gật ngủ trong góc nắng không chiếu tới.

 

Hôm qua hào hứng nửa đêm vẫn không thấy buồn ngủ, sáng sớm hôm nay thì dính cứng chăn tưởng mọc rễ ra mầm tới nơi, anh phải vừa dọa vừa dỗ mới kéo lên được.

 

"Ài! Ngủ vẹo cổ rồi!" Trịnh Tư Kỳ đưa tay sau sau, bẹo bẹo bầu thịt mềm của cô bé.

 

"Á!"

 

"Dậy chưa?" Trịnh Tư Kỳ thu tay về: "Bố hỏi con đăng ký cho bố thi gì."

 

Trịnh Úc dụi dụi mắt, nghĩ ngợi mấy giây.

 

"Dạ, tám trăm mét."

 

"À... còn nữa! Bốn trăm mét tiếp sức."

 

Trịnh Úc vừa xòe ngón tay vừa nói không ngớt miệng. Trịnh Tư Kỳ thấy xe phía trước bắt đầu đi, anh ấn phanh tay khởi động máy, thái dương bạnh ra không nói gì.

 

Nhóc con bộ tưởng mình dai sức khỏe khoắn lắm hay gì?!

 

Các tòa học dù mới hay cũ trong khuôn viên trường tiểu học trực thuộc đại học Lợi Nam đều gây cho người ta cảm giác dễ chịu ấm áp ngay từ ấn tượng đầu tiên. Mặt đất thoáng đãng mà các khu lớp học không xây tầng cao, những tòa nhà thấp bé nằm thưa thớt bất quy tắc, không chủ trương xây nhiều mà miễn đủ là được. Toàn bộ không gian rộng lớn dư ra còn lại để trồng cây xanh.

 

Cây hoa mộc lan, hoa cẩm tú cầu, cây bát thủ, cây hồng phụng, cây long não với phượng vĩ, rất đa dạng chủng loại; hoa chưa nở hết nhưng Kiều Phụng Thiên vẫn nhận ra hết đại khái. Hồi nhỏ rong chơi bay nhảy khắp chốn mà lớn lên, núi Lộc Nhĩ toàn là cây rừng chắc còn khó phân biệt hơn ở đây.

 

Kiều Phụng Thiên dắt tay Tiểu Ngũ Tử, dời mắt khỏi tán gỗ cơi, lia tầm nhìn sang dòng người đông đúc nhốn nháo. Hội thao được tổ chức ở quy mô toàn trường, ngoài tất cả học sinh từ khối 1 đến khối 6, trường học nửa bắt buộc nửa yêu cầu tất cả phụ huynh của học sinh các khối 1, 2, 3 tham gia cùng. Trường công lập đứng đầu thành phố tổ chức hoạt động tập thể cũng khá rình rang, thu hút nhiều người dân ngoài trường đến xem.

 

Kiều Phụng Thiên hơi luống cuống.

 

Trước mắt lít nhít toàn những cái đầu đen sì không sao phân biệt được đang học lớp mấy hay bao nhiêu tuổi. Y bất giác nắm thật chặt tay Tiểu Ngũ Tử, chán nản vì mình quên không đem mũ lưỡi trai.

 

"Cô chủ nhiệm có dặn lớp con tập hợp ở đâu không?" Y cúi xuống hỏi.

 

Tiểu Ngũ Tử có cao cũng không cao lại hàng rất đông người lớn đằng trước. Cậu bé nhón chân lùi lại, sợ mọi người sơ sẩy bước tới bước lui giẫm phải làm bẩn đôi giày thể thao mình mới sắm.

 

"Cô chủ nghiệm nói chỗ lớp con ở khán đài số 2 khu Bắc... nhưng mà..." Tiểu Ngũ Tử cau tít đôi mày rậm.

 

Nhưng mà con không tìm ra hướng Bắc.

 

Kiều Phụng Thiên đang nghĩ có nên hỏi đường người khác không, bỗng cảm giác có ai đó chạm khẽ lên vai mình. Y vô thức quay đầu lại, nhìn thấy người đứng sau lưng mình ra là Trịnh Úc đang ngái ngủ mắt nhắm mắt mở.

 

"Cậu tới dự à?" Trịnh Tư Kỳ hỏi.

 

Kiều Phụng Thiên gật gật đầu, kéo Tiểu Ngũ Tử: "Ba thằng bé bận việc nên tôi đến cho đủ quân số chứ sao."

 

Tiểu Ngũ Tử ngẩng đầu lên lễ phép chào: "Con chào chú ạ."

 

"Ừ." Trịnh Tư Kỳ mỉm cười: "Chào con."

 

Trịnh Tư Kỳ mặc một chiếc áo khoác đen kiểu áo khoác bóng chày đơn giản, nhưng không phải kiểu năng động trẻ trung như đồ bóng chày truyền thống, màu sắc tối hơn, thiết kế cũng trưởng thành hơn nhiều; quần của anh là quần thể thao ống suống rộng rãi; chân đi đôi Asics chỉ một màu. Không biết do thời tiết ấm áp hay vừa mới chen chúc trong đám người mà trên chóp mũi và khóe môi anh rịn mồ hôi, phát sáng lên cùng với gọng kính kim loại.

 

Nhìn ngược nhìn xuôi, không nghĩ đây là người ngoài ba mươi.

 

"Lúc đỗ xe tôi đã thấy cậu rồi." Trịnh Tư Kỳ đung đưa cánh tay Trịnh Úc đang mơ màng, chỉ tay ra trước rồi bước tới: "Cổng 2 khu Bắc ở bên kia, cổng gần nhất từ hồ lại, đi theo tôi."

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu đẩy đẩy Tiểu Ngũ Tử, gọi cậu bé nói chuyện với Trịnh Úc cho bạn đỡ ngủ gật. Tiểu Ngũ Tử chớp chớp mắt, mím môi, nhanh chân đến cạnh dắt tay Trịnh Úc. Trịnh Tư Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn chờ Kiều Phụng Thiên theo kịp.

 

Hồ được thiết kế thành hình bàn chân, ý chỉ "Cước đạp thực địa", học ra học chơi ra chơi, thiết kế kỳ quặc kèm theo hàm nghĩa đầy gượng ép. Kiều Phụng Thiên dịch xa khỏi Trịnh Tư Kỳ một bước, đi chếch chếch phía sau anh. Cạnh hồ là cành liễu rủ, ánh nắng trải lướt qua như một cái sàng, dệt thành mành sáng vàng óng mon men trải trên lưng Trịnh Tư Kỳ lớp dát vàng chói mắt.

 

Trịnh Tư Kỳ đi đứng hơi sốt ruột, quay lại nhìn y cười bất đắc dĩ: "Sao cậu cứ thích tụt về đằng sau thế?"

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại.

 

"Tôi đã hãm tốc độ lại chờ cậu đi song song với tôi rồi, vậy mà loáng cái cậu đã giật ngược ra sau."

 

"Thói quen cá nhân..." Kiều Phụng Thiên ái ngại không dừng thêm được nữa, vội bước nhanh tới sánh vai cạnh anh: "... Thầy cao quá, đi ngang thầy tôi bị thiếu tự tin."

 

Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu nở nụ cười: "Lý do của cậu thật..."

 

Hết cách phản bác.

 

Thực tế, Kiều Phụng Thiên biết đây là lý do vớ vẩn mình tự vẽ ra thôi. Y không muốn đụng chạm gần gũi quá mức với người khác, y khó chịu, y mất tự nhiên, y sợ mình lòi đuôi. Còn chuyện y e sợ lòi đuôi thế nào thì không quan trọng, nói chung là sợ.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn y, dường như ngầm hiểu được. Anh tự nhiên dịch sang trái một chút, nhích ra kẽ hở giữa cả hai. Không gần gũi cũng không xa cách, mà vừa phải.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn Trịnh Úc đi đằng trước tỉnh như sáo đang nhảy nhót kéo tay Tiểu Ngũ Tử vắt chân lên cổ ùa chạy về trước. Hai chiếc ba lô trên lưng cũng tung tăng đập vào mông. Anh hỏi Kiều Phụng Thiên.

 

"Phần thi của phụ huynh cậu đăng ký những môn nào?"

 

Kiều Phụng Thiên quay phắt sang phía anh: "Phải tham gia sao ạ?"

 

Trịnh Tư Kỳ im lặng, dở khóc dở cười đẩy kính: "Cậu không biết à? Không thì cậu nghĩ trường học bắt phụ huynh góp mặt làm gì? Làm cổ động viên hay sao?"

 

Kiều Phụng Thiên gào lên gọi Tiểu Ngũ Tử.

 

"Sao con không nói?!"

 

Tiểu Ngũ Tử hơi giật mình quay lại, mặt mày nhăn nhíu mặc cho Trịnh Úc nhón chân cài cọng cỏ đuôi chó lên tóc mình: "Giấy thông báo có nói, con, con tưởng chú biết rồi..."

 

"Thế là con đăng ký cho chú rồi?!"

 

"Dạ... dạ!"

 

"... Đăng ký cái gì?" Mắt Tiểu Ngũ Tử sáng long lanh nhìn thẳng đến làm Kiều Phụng Thiên thấy căng thẳng trong bụng. May mà hôm nay mình đi giày đế cứng.

 

"Tám, tám trăm mét với bốn trăm mét tiếp sức..."

 

Kiều Phụng Thiên quả quyết bùng nổ la toáng lên "Mẹ kiếp", cùng lúc ấy Trịnh Tư Kỳ cũng rất không nhã nhặn cười ra tiếng, vui tới độ suýt nữa muốn quay lưng đi trộm vỗ tay.

 

Lúc đến khán đài 2 khu Bắc, hơn phân nửa số học sinh và phụ huynh lớp 1/3 đã có mặt. Cô chủ nhiệm mặc đồ thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai đang giơ loa phóng thanh điểm danh theo thứ tự.

 

Trịnh Tư Kỳ luồn lách qua lối đi chật chội, gọi Trịnh Úc ngồi vào ghế số bốn phía bên phải hàng thứ ba. Trông cứ như vội vã vào rạp phim lúc đã tới giờ chiếu. Kiều Phụng Thiên theo sau Trịnh Tư Kỳ, liên tục cắm cúi nói "Xin lỗi" để mấy phụ huynh và học sinh đã ngồi xuống nhấc chân nhường đường.

 

Có một nữ phụ huynh đeo kính râm đang nói chuyện, hạ chân xuống hơi sớm, Kiều Phụng Thiên bất thình lình không đỡ kịp đụng phải phần trên đôi cao gót, trọng tâm phút chốc lảo đảo, té ập về trước, dính chặt vào lưng Trịnh Tư Kỳ.

 

Nữ phụ huynh nọ ngẩng đầu lên, "ôi" khẽ một tiếng, chợt nhấc chân lên đá phải Kiều Phụng Thiên. Y không tránh kịp vô thức nắm thật chặt gấu áo người đằng trước mình. Trịnh Tư Kỳ bị kéo áo giật mình quay người, trở tay kéo cánh tay Kiều Phụng Thiên lại.

 

Anh quay đầu, cười: "Ám sát tôi à?"

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu, lúng túng vén lọn tóc lòa xòa trên trán che khuất mắt: "... Phải, ám sát thất bại."

 

Lúc cô chủ nhiệm điểm danh cô cũng đồng thời gọi tên phụ huynh của từng học sinh theo từng đôi một. Gọi các học sinh khác ai cũng là em gì gì đó và bố gì gì đó, hoặc là em gì gì đó và mẹ gì gì đó đã đến chưa, tới lượt Tiểu Ngũ Tử lại thành em Kiều Thiện Tri và chú Kiều Phụng Thiên đã đến chưa. Tiểu Ngũ Tử nghe vậy giơ tay thật cao, thấy các phụ huynh khác quay lại nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, cậu bé bèn hơi thụt tay xuống.

 

Kiều Phụng Thiên quan sát thấy, im ắng nhíu mày.

 

Y đội mũ áo khoác lên, gập người về trước xoa xoa bắp chân bị giày cao gót đá cho một cái đau điếng.

 

"Phải rồi." Kiều Phụng Thiên vừa xoa vừa nhìn Trịnh Tư Kỳ đang ngồi chống cằm. Thấy anh cũng đang nhìn mình, y dời mắt đi: "Anh thi gì?"

 

Trịnh Tư Kỳ đưa tay kéo vạt áo khoác kẹp dưới đùi ra: "Giống cậu."

 

"Hả?"

 

"Tám trăm mét với tiếp sức, giống y đúc cậu."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh từ trên xuống dưới. Chiều cao thì chuẩn rồi, thế nhưng rõ ràng người làm việc bàn giấy như kia, nói chính xác hơn là quan chức yếu nhớt làm việc bằng giao tiếp với phẩy bút làm được thật à?

 

Bài hành khúc vui tươi vô cùng quen thuộc bỗng vang lên từ loa phát thanh, tiếp đó thiết bị âm thanh kết nối toàn trường chưa kịp chạy thử rú thẳng vào tai đám đông học sinh và phụ huynh.

 

Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên cùng lúc ngồi thẳng dậy rụt cổ hết sức đồng bộ. Lát sau cả hai cùng đối mắt nhìn nhau, quay mặt đi bật cười như là tự nhiên thấy buồn cười lắm.

 

.

 

Editor có lời muốn nói:

 

Thì ra không edit học đường mà vẫn dính cảnh hội thao là cảm giác này sao...

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp