Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 31

Trước Tiếp

Chương 31

 

Chỉ mới một hai tháng mà cầu thang trọ Kiều Lương ở chất đầy đồ đạc tạp nham. Báo cũ, thùng giấy đã tháo ra gấp gọn, mấy lon nước và mấy chậu hoa đã héo gốc chen đầy ứ cả đống, người mảnh nhỏ như Kiều Phụng Thiên muốn đi lên còn phải hơi lách mình một tí.

 

Kiều Phụng Thiên đến đưa cho anh trai chăn đắp mùa hè, loại này vừa mỏng vừa dễ chịu, loại này đắp vào ấm người mà không ra mồ hôi, Kiều Phụng Thiên được ngân hàng tặng lúc đi làm dịch vụ. Tấm chăn có màu hồng đào trông không mấy nghiêm chỉnh, bình thường Kiều Phụng Thiên cũng chẳng xài nên tiện tay xách tới đây.

 

Trước lúc đi Kiều Phụng Thiên không kịp báo cho Kiều Lương. Y nhớ anh được nghỉ thứ bảy.

 

Kiều Phụng Thiên đứng trước cửa, ấn chuông lần vẫn không nghe tiếng ai ra mở cửa.

 

"Chẳng lẽ lại không có nhà..." Kiều Phụng Thiên giậm chân, chau mày lầm bầm, ấn chuông cửa.

 

Lúc này mới nghe có tiếng bước chân nho nhỏ yếu ớt vang lên từ xa lại gần từ bên trong cửa sắt.

 

"... Ai đó?"

 

Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên, người đến mở cửa là Kiều Thiện Tri.

 

"Chú đây, Tiểu Ngũ Tử, chú của con."

 

"A!" Tiểu Ngũ Tư la ầm lên vang dội, giọng nói mang theo tiếng cười: "Chú chờ một xíu, Tiểu Ngũ Tử ra mở cửa cho chú."

 

Tiểu Ngũ Tử với tay, "lạch cạch" mở cửa khóa. Lúc nhìn thấy Kiều Phụng Thiên, đôi ngươi đen nhánh sáng bừng lên: "Sao chú tới đây thế ạ?"

 

Kiều Phụng Thiên xoa đầu cháu trai, vừa đặt tay lên tóc đã để ý thấy cậu bé nheo mắt rụt cổ lại, thế là không nhịn được cười.

 

"Lại làm con bị lạnh à?" Kiều Phụng Thiên đưa tay về: "Vậy chú không xoa nữa."

 

Tiểu Ngũ tử lắc đầu: "Không sao không sao ạ, con rót nước cho chú."

 

Kiều Lương là người rất cần cù siêng năng. Giống như Kiều Phụng Thiên vậy, sống một mình cũng phải thu xếp nhà cửa lại cho gọn gàng thoáng đãng. Nhà cũ hay mới đều không cản trở mong muốn sống cho đàng hoàng tươm tất của Kiều Lương. Chỉ có điều Kiều Lương làm theo cách nam tính hơn, không tỉ mỉ tối ưu hóa được đến từng chi tiết.

 

Giống như bàn ăn vậy, cả Kiều Phụng Thiên lẫn Kiều Lương đều sẽ giữ nó sạch sẽ gọn gàng sáng bóng, nhưng Kiều Phụng Thiên sẽ trưng một bình hoa.

 

"Ba con đâu? Không có nhà? Có mình con thôi à?"

 

Kiều Phụng Thiên đặt giỏ xách lên bàn trà, đảo mắt tới lui vào vòng. Ngoài Tiểu Ngũ Tử ra chẳng thấy bóng người nào khác.

 

"Ba con không ở nhà." Tiểu Ngũ Tử tập trung bưng cốc sứ đựng nước nóng, cẩn thận đi từng bước một đặt vững vào lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên: "Ba ra ngoài từ chiều, nói là có việc đi với thợ ạ."

 

Kiều Phụng Thiên đặt cốc nước lên bàn, không tin nổi nhướng mày: "Để con ở nhà một mình tới tận giờ này?" Y nghiêng đầu quan sát, trời đã đen kịt, ngoài cửa sổ lờ mờ hiện những vầng sáng và ánh đèn neon dập dờn lấp loáng.

 

Tiểu Ngũ Tử chớp chớp mắt, gật đầu.

 

"Cơm tối đâu?"

 

"Ba nấu sẵn rồi ạ, con hâm lại trong lò vi sóng là được..."

 

"Được ghê ha." Kiều Phụng Thiên bất mãn khoanh tay chau tít mày, nhìn Tiểu Ngũ Tử từ trên xuống dưới: "Ông ba nhà con vô tâm ghê ấy nhỉ."

 

Kiều Phụng Thiên đưa chăn vào phòng ngủ Kiều Lương. Kiều Phụng Thiên thuê cho Kiều Lương căn hai phòng ngủ, chính giữa có lối đi chứ không sát vào nhau. Đâu có biết Tiểu Ngũ Tử mới chuyển đến đây không quen ngủ một mình, hết cách đành phải kê thêm chiếc giường con vào phòng ngủ Kiều Lương. Phòng bên kia kê chiếc bàn gỗ vuông cạnh cửa sổ.

 

Đèn bàn là Kiều Phụng Thiên mua cho Tiểu Ngũ Tử trong nhà sách, người bán nói hay lắm, nào là vừa đẹp vừa tiết kiệm điện, ba hoa tâng bốc cái đèn học lên tận trời mây làm Kiều Phụng Thiên đau cả đầu. Kiều Lương đã định xua tay đi tuốt, nhưng Kiều Phụng Thiên cúi xuống thấy Tiểu Ngũ Tử cứ bịn rịn mãi thôi, đưa hai ba con về xong lát sau vòng lại mua.

 

Kiều Phụng Thiên đặt tay lên nệm ấn xuống. Chỉ có một lớp chăn bông khô khốc đơn giản, cũng chẳng mềm mại được mấy.

 

Lần sau nhớ đem chăn bông mới đến vậy, trong nhà có dư ra một bộ. Kiều Phụng Thiên ngồi lên giường, tay đặt trên nệm, ngẩng đầu lên bóng đèn trần, khẽ thở dài.

 

Y rất thất vọng.

 

Thật ra, tới đưa chăn cho Kiều Lương là cớ giả bộ thôi. Y muốn tới gặp anh trai.

 

Câu chuyện của Hà Tiền làm lòng y bùng nhùng như một mớ cỏ dại, nhổ mãi không hết lại còn rối bời. Cảm giác đó không thể diễn tả được, không giống bị thương cũng không giống mịt mờ hoang mang, nhưng trái lại từa tựa như một chút lo âu lẫn với một chút bồn chồn. Giống như nằm mơ, nhìn thấy bóng người chới với mắc kẹt giữa ao nước, sốt ruột muốn gào lên kêu cứu, rồi lò dò tại chỗ, nhìn khắp tứ phía mới phát giác chung quanh mình cũng chỉ toàn là nước, cũng bị vây nhốt không tài nào nhúc nhích được.

 

Ngày sinh sống ở Lợi Nam y vốn khuyết cảm giác an toàn. Lúc nhỏ dắt tay mẹ, kề bên cha mới thấy chỗ rỗng nhỏ hẹp trong tim mình được lấp đầy; lớn hơn một chút, chỉ khi trông thấy bóng lưng cao to rộng lớn và nụ cười dịu dàng của Kiều Lương, y mới cảm thấy yên lòng dễ chịu.

 

Sự dựa dẫm vào anh trai của y có khi đã vượt quá lẽ thường tình. Hệt như thể xem người kia là một nửa linh hồn thể xác mình lột tách ra. Nếu người kia sống vui vẻ như ý, vậy đã xem như đạt được năm mươi phần trăm giá trị cuộc đời mình.

 

Từ đầu đến cuối Kiều Phụng Thiên cũng luôn tin tưởng chắc chắn, rằng nếu như trên thế gian này chỉ còn một người duy nhất mong mình sống tự do tự tại, người đó chỉ có thể là Kiều Lương.

 

Kiều Phụng Thiên ra sức siết chặt tấm chăn bông bên dưới mình.

 

Tiểu Ngũ Tử đưa cho Kiều Phụng Thiên một quả cam đã bóc vỏ, đến cả xơ trắng cũng được nhặt ra hết sức tỉ mỉ, cắt thành tám múi bằng dao gọt trái cây, bày trên chiếc đĩa nhựa nhỏ sạch sẽ bưng vào phòng.

 

"Chú ơi, chú ăn cam."

 

Kiều Phụng Thiên quay người sang, dựng nửa người dậy. Y lấy một múi cam nhỏ cho vào miệng: "Mới hai hôm không gặp mà thấy con lại cao lên rồi." Sau đó y lấy múi to hơn đút cho Tiểu Ngũ Tử: "Há miệng, miếng ngày ngọt lắm nè."

 

Tiểu Ngũ Tử nhăn nhăn nhó nhó trề môi: "Có cao lên đâu ạ..."

 

"Hơn mét hai lâu rồi nhờ?"

 

"Dạ, cao thêm chút xíu nữa là sắp sửa lên một mét ba." Tiểu Ngũ Tử cúi đầu, đưa tay lau khóe môi dính nước trái cây chua ngọt.

 

"Khiếp khủng." Kiều Phụng Thiên khua tay cao lên bằng cái bàn: "Hồi chú cỡ tuổi con, ba con đứng cạnh chú mà nhảy một phát là đạp lên đầu chú được."

 

Tiểu Ngũ Tử biết y nói quá: "Ba con giống ông nội, chú giống bà nội."

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại.

 

Đúng thật, thời trẻ Lâm Song Ngọc không cao ráo, nhưng đường nét khuôn mặt rất sâu, nhỏ nhắn trắng bóc. Nếu chỉ nhìn vào gương mặt, hai mẹ giống nhau vô cùng.

 

Tiểu Ngũ Tử ở đối diện đột ngột đứng dậy, đi về trước mấy bước ghé sát người Kiều Phụng Thiên.

 

Kiều Phụng Thiên để cậu bé dính chặt vào cánh tay mình, quay sang hỏi: "Sao thế?"

 

Tiểu Ngũ Tử cúi gằm đầu bấu víu mấy ngón tay, không nói gì.

 

"Chuyện gì mà xấu hổ không chịu nói?" Kiều Phụng Thiên cúi xuống tìm cái cằm chôn nhẹm dưới kia, "Con muốn ăn gì hả? Con cứ nói đi, thứ hai chú nấu cho con ăn."

 

Tiểu Ngũ Tử lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, lẹ làng nhìn y một cái rồi lại lẹ làng dời ánh nhìn dò hỏi nọ đi.

 

Kiều Phụng Thiên đưa ngón tay lành lạnh véo chóp mũi Tiểu Ngũ Tử một cái, dịu dàng nói với cậu bé: "Con trai phải thẳng thắn lên, có chuyện gì thì cứ nói ra, không sao hết."

 

Chẳng lẽ thích cô bé nào trên lớp à?

 

Trịnh Úc?

 

"Con muốn... muốn... muốn chú..."

 

Kiều Phụng Thiên nghe Tiểu Ngũ Tử cà lăm cà nhắc từng chữ một cứ như nặn tuýp thuốc bôi. Y không hề nóng nảy, vừa kiên nhẫn chờ vừa lựa múi cam ăn.

 

"Muốn chú đi đại hội thể thao với con ạ."

 

Kiều Phụng Thiên đang nhấm nuốt chợt dừng lại, hỏi: "Đại hội thể thao?"

 

Khóe môi Tiểu Ngũ Tử cụp xuống, sờ sờ gáy: "... Dạ, đại hội thể thao mùa xuân. Cô giáo bảo tụi con dẫn phụ huynh tới tham dự, nhưng ba phải đi làm, con, con không dám nói..."

 

"Con ấp a ấp úng nửa buổi trời là muốn nói chuyện này à?" Kiều Phụng Thiên dở khóc dở cười.

 

Tiểu Ngũ Tử gật đầu, vặn xoắn vạt áo thành cọng bánh quai chèo: "Tại vì, tại vì chú với ba ai cũng, ai cũng nhiều việc lắm ạ..."

 

Kiều Phụng Thiên không nói gì.

 

Sự ngoan ngoãn biết điều của đứa nhỏ này đã khắc sâu vào trong bản tính. Kiều Phụng Thiên mừng vì thằng bé điềm tĩnh ôn hòa, lễ phép biết tiến biết lùi; đôi khi lại sầu lo, lo thằng bé từ nhỏ đã bị bóp nắn ra trơn tru nhẵn láng đến độ không còn đâu sự phản kháng, sợ thằng bé lớn lên nhận thức gia đình mình thiếu thốn, không được mẹ đẻ thương yêu, thế nên đến cả lòng dũng cảm đứng dậy xếp đặt cuộc đời mình cũng không có.

 

Kiều Phụng Thiên xoa xoa bóp bóp cánh tay hơi rắn chắc của Tiểu Ngũ Tử, nhấc thẳng đôi vai hơi sụp xuống kia.

 

"Yên tâm, chắc chắn chú sẽ đi."

 

Từ Đào Trùng về lại cục đường sắt số bốn phải qua phố đi bộ. Lợi Nam đang cho xây dựng tuyến tàu điện ngầm số 5, đường đã cấm lưu thông sau bảy giờ theo quy định. Kiều Phụng Thiên không trở tay kịp, hết cách đành phải quành về đi đường vòng qua cầu vượt đài truyền hình.

 

Cầu vượt đài truyền hình trước đây là cầu Ỷ Long, nghe tên sặc mùi Kim Dung, lịch sử lâu đời. Cây cầu này đã từng hiện diện trong ngòi bút của một vài văn nhân vô danh, trong các sáng tác nó nguyên là gạch xanh ngói xám, hàng liễu dài rủ hai bên bờ. Nhưng khung cảnh phố xá có dày đặc đến đâu cũng không địch lại một tờ lệnh sửa nhẹ tênh của chính quyền thành phố. Không thoát khỏi cảnh lột bỏ xưa cũ biến thành công trình bê tông cốt thép khổng lồ.

 

Cầu vượt gió lớn, đèn sáng, cúi xuống là nhìn thấy dòng xe cộ đông như mắc cửi dưới chân. Hướng mắt về trước là tòa công trình cứ tiếp tục cao thêm vô hạn định mãi chưa tới ngày hoàn công, cần cẩu màu cam còn đang đung đưa cao thật cao đứng sừng sững giữa màn đêm, xoay trục làm công việc ngoài giờ.

 

Kiều Phụng Thiên đội mũ lên, chợt phát giác mấy năm qua thành phố Lợi Nam cứ xây dựng không ngơi nghỉ.

 

Đông rồi Tây gõ búa, nôn nóng vạch rõ nhanh chân đi trước tốc độ đổi mới mau chóng của thời đại. Nhưng cứ lề mề lặp đi lặp lại mãi, chưa đề cập đến chuyện quanh đi quẩn lại giậm chân tại chỗ, rốt cuộc biến tòa thành cổ này ra rách nát thủng lỗ chỗ.

 

Kiều Phụng Thiện vịn tay vào rào chắn, cảm thấy rất nhiều sự việc trên đời này đều tuân theo sự thật ấy. Con người đôi khi cũng vậy, càng muốn tiến về trước bước chân lại càng nặng nề bế tắc.

 

Trịnh Tư Kỳ vừa từ nhà Trịnh Hàn Ông về.

 

Đã lâu Trịnh Hàn Ông không được gặp cháu gái cục cưng, ông mừng rỡ om cả nồi chân gà mềm rục cho cô cháu gái vừa coi tivi vừa gặm đã đời, xương xẩu đùn thành nguyên quả núi nhỏ. Đến khi Trịnh Tư Kỳ nói cho ông biết hai hôm nữa Trịnh Úc sẽ tham dự hội thao mùa xuân của trường tiểu học trực thuộc Lợi Nam, ông bèn dẫn ngay cô cháu gái ra hàng lựa một đôi giày thể thao cũng kha khá đắt tiền.

 

Màu hồng phớt, đính kèm hai chiếc nơ bướm to. Trịnh Úc vui hơn hớn cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu.

 

Trịnh Tư Kỳ chau mày. Nói thật nhé, anh không tin đi đôi giày này chạy bộ được? Lỡ bất tử vấp té thì sao?

 

Trịnh Hàn Ông đẩy mắt kính, giơ tay: "Tự lo chuyện vớ va vớ vẩn thân mày đi, nói cứ như mình có vợ vậy! Bố đã không đả động tới cái thân mày mà mày còn vác xác đến."

 

"Vâng vâng vâng." Trịnh Tư Kỳ ấn tay xuống: "Bố cứ coi như con chưa nói gì."

 

Trịnh Úc ngồi ở ghế sau líu lo hát, đung đưa hai chân suốt đường. Trịnh Tư Kỳ nhìn qua từ gương chiếu hậu, thấy trên miệng con gái còn dính đầy xì dầu chưa lau hồi gặm chân gà, nhìn cứ như bé mèo con ăn vụng đã đời vậy.

 

"Đây." Trịnh Tư Kỳ rút hai tờ giấy đưa ra sau: "Lau miệng đi nhóc quỷ tham ăn."

 

Trịnh Úc dụi mặt về trước, nhắm tịt mắt: "Bố lau cho con cơ."

 

"Thôi đi, tự lau."

 

"Hứ." Trịnh Úc dẩu môi: "Chú Kiều còn lau cho con kia kìa..."

 

Nữa đó, Kiều Phụng Thiên chặn ngay giữa đường, địa vị mình trong lòng cô con gái nhỏ đáng lo rồi đây.

 

Trịnh Tư Kỳ trộm cười: "Bố phải lái xe, bố không có tay."

 

"Bố nhìn! Chú Kiều!"

 

Bỗng nhiên Trịnh Úc thình lình chỉ tay ra trước, hướng mắt nhìn về góc Đông Nam cầu vượt đài truyền hình. Trịnh Tư Kỳ nghe vậy nhướng một bên mày, quay sang theo ngón tay Trịnh Úc chỉ. Đúng thật có bóng người hao gầy đứng lặng bên cầu, tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy mái tóc màu mận chín bị gió thổi rối bù kia.

 

Chỉ một chút xíu nữa thôi, xe sẽ đi qua cầu vượt. Trịnh Úc vội vã quay người sang nằm nhoài ra cửa sau nhìn ngó.

 

Trịnh Tư Kỳ cười khen Trịnh Úc: "Mắt nhạy ghê chưa."

 

"Hì hì."

 

"Lại còn hì hì cơ đấy, học lúc lia gắp trúng thịt trong dĩa rau phải không?"

 

Trịnh Úc chun mũi quay đầu lại: "Ghét bố lắm luôn! Không cho bố nói nữa."

 

"Ừ ừ ừ, bố không nói nữa."

 

Trịnh Tư Kỳ vừa giữ vô lăng vừa bấm điện thoại gửi tin nhắn.

 

Kiều Phụng Thiên đứng trên cầu bật lên xem.

 

"Tối trời còn ra cầu hong gió, tôi biết lý do vì sao bệnh nứt da của cậu mãi không khỏi rồi. Không về nhà à?"

 

Kiều Phụng Thiên không nhịn được lia mắt nhìn khắp, trả lời: "Bộ mắt thầy là mắt điện tử à?"

 

"Sai, tôi là tiên tri."

 

Một câu đùa nhạt nhẽo, vậy mà y tưởng tượng ra được điệu bộ hết sức nghiêm túc của Trịnh Tư Kỳ.

 

Kiều Phụng Thiên chợt mỉm cười, đôi con ngươi hấp háy sáng giữa màn đêm như nhành liễu khẽ đưa phất trên làn nước lấp loáng. Dường như thể dòng suy nghĩ chợt gợn những dao động mơ hồ, lại dường như chỉ bởi có ánh đèn neon rọi chiếu đến.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp