Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 104

Trước Tiếp

Chương 104

 

"Em chạy đi đâu cơ?"

 

Kiều Phụng Thiên từ đầu chí cuối không hiểu gì sất, hỏi Trịnh Tư Kỳ mà chẳng thấy anh trả lời.

 

Trịnh Tư Kỳ mới hút thuốc nên không hôn sâu được, chỉ nhẹ nhàng chạm môi Kiều Phụng Thiên như chuồn chuồn đạp trên mặt nước, nom vừa thuần khiết lại vừa dịu dàng. Anh lại cảm thấy thời gian quá sức eo hẹp, nụ hôn không bình ổn và thư thả được như thường ngày, Kiều Phụng Thiên cứ cảm tưởng chóp mũi anh dúi về sau, hơi thở ấm áp lướt qua, nghe thấy được âm thanh hao hao tiếng bật nút chai rất khẽ.

 

Thật ra Trịnh Tư Kỳ là kiểu người sẽ làm những hành động nhỏ nhặt trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chẳng hạn như khi hôn Kiều Phụng Thiên hai tay anh sẽ nâng hai bên má Kiều Phụng Thiên, ngón trỏ và ngón cái vân vê vành tai.

 

Vành tai Kiều Phụng Thiên hết sức đầy đặn, rõ là gen trội, bấm tay vào chẳng khác nào thịt quả mận đen chín mọng dày và mềm. Chính giữa có lỗ xỏ, chạm đầu ngón tay vào là cảm nhận được hai vệt lõm nho nhỏ.

 

Trịnh Tư Kỳ thích những nơi nhỏ nhặt này vô kể, mà chẳng thể giải thích được lý do vì sao.

 

Kiều Phụng Thiên chợt không nhịn nổi phá lên cười, nhắm tịt mắt lại cong cong khóe môi, đón nhận nụ hôn khẽ khàng đầy gấp vội của anh trong căn phòng kín.

 

Trịnh Tư Kỳ nghe tiếng dừng một lúc, hôn lên trán Kiều Phụng Thiên một cái thật mạnh rồi ôm chặt y: "Tự nhiên em cười gì đấy?"

 

"Em nhột." Kiều Phụng Thiên vòng tay qua eo anh: "Hôn giữ kẽ thế cơ."

 

"Dám chắc không chỉ mỗi lý do đó." Mặc dù ở trong nhà vệ sinh và ở vị trí địa lý kỳ quặc, nhưng cũng may không có mùi gì lạ. Trịnh Tư Kỳ ỷ thân hình cao lớn tựa cằm l*n đ*nh đầu Kiều Phụng Thiên: "Em nói lại lần nữa."

 

"Chẳng phải lúc nào anh đoán cũng chuẩn hết à."

 

"Hôm nay không được đâu, tay anh bỏng anh đau." Trịnh Tư Kỳ giơ tay chỉnh kính hơi tuột xuống: "Tế bào não anh đau lắm đây này, không đoán nổi."

 

Kiều Phụng Thiên ngửa đầu lên nhìn cằm Trịnh Tư Kỳ: "Thế mà anh bảo em anh không đau." Nói rồi lần mò cầm tay anh: "Thật sự đau tới vậy hả anh?"

 

"Ôi trời." Trịnh Tư Kỳ chịu thua, ấn đầu y vào ngực mình: "Lừa em vậy mà em còn không hiểu, trọng tâm không phải cái đó, đừng lảng sang chuyện khác."

 

Kiều Phụng Thiên nhéo một cái không mạnh không nhẹ vào lưng Trịnh Tư Kỳ, thế nào trúng ngay chỗ anh có máu buồn. Trịnh Tư Kỳ giật phắt, ậm ừ trong họng một tiếng, vô thức siết mạnh tay ôm Kiều Phụng Thiên chặt hơn nữa.

 

"Em đánh lén thế à."

 

Anh cúi đầu làm bộ cắn nhẹ vào vành tai y như trừng phạt.

 

"Mới nãy em cười vì hóa ra thầy Trịnh của chúng ta cũng có lúc lo được lo mất."

 

Trịnh Tư Kỳ nghe vậy nhủ thầm một câu đầy bất đắc dĩ mà cũng hết sức thẳng thắn trong lòng, đúng vậy. Hóa ra con người khi yêu sẽ loay hoay trước sau, nghĩ ngợi linh tinh, lo được lo mất, trong đầu cứ chiều hoài phim Quỳnh Dao liền tù tì không chịu ngơi. Hóa ra người mới đầu còn ra dáng tử tế, thề non hẹn biển, nói năng ngọt hơn cả hát bây giờ nào biết mỗi ngày thích người kia nhiều hơn chút nào, nỗi phiền muộn cũng chất đầy lên từng ấy.

 

Có câu vết xe đổ đi trước là tấm gương soi cho xe đi sau, nhưng tư duy lý luận thì chẳng có mấy tác dụng trong trường hợp này. Hai cá thể kết hợp với nhau đó mỗi người có những trải nghiệm và trách nhiệm hoàn toàn khác biệt, như thế làm sao bắt chước cái gọi là kinh nghiệm đi trước cho được?

 

Ngày xưa Trịnh Tư Kỳ không hiểu, sau này anh mới hiểu được, kỳ thi đặc biệt mang tên tình yêu còn b**n th** hơn cả thi cử sách vở. Thi đại học chỉ xoay quanh bốn đáp án A B C D là cùng, còn cái này mỗi người một bộ đề khác nhau. Kể cho người khác nghe, họ không phân tích được ngữ cảnh, không hiểu được đề bài, bảo bạn làm màu; bạn cũng không hiểu được người ta, người ta khóc, bạn chê người ta diễn sâu.

 

Đáng sợ hơn nữa là, bài thi này phải làm suốt đời, số người giữa chừng đặt bút xé bài thi không làm nữa nhiều vô số kể, có người tưởng rằng thi xong là chiến thắng rồi, người lần lữa bôi xóa viết đi viết lại mấy mươi năm ròng, nhưng đến cuối cùng nộp bài lên có khi còn chẳng có tư cách để được xếp loại giỏi khá hay yếu. Ai đánh giá bạn được đây, mỗi bài thi mỗi khác, làm gì có đáp án nào là chuẩn xác.

 

Vậy nên trong phạm trù tình cảm, người ta dùng cụm từ mỹ miều nhìn lại hành trình đã qua, thật ra không chỉ vì nó là thứ đáng trân quý nhất, mà còn vì với nhiều người, nó là di sản đồ sộ và sâu nặng nhất thời gian để lại.

 

"Còn chưa chịu đi ra à anh?" Kiều Phụng Thiên gác cằm lên vai Trịnh Tư Kỳ cười, tay chậm rãi vỗ về lưng anh như đang trấn ấn chút xíu bất an nổi trên mặt nước của anh: "Chắc hai người họ thắc mắc dữ lắm, thể nào cũng bảo hai đứa mình làm trò gì không ra hình người trong nhà vệ sinh."

 

"Ôm anh thêm miếng nữa."

 

Kiều Phụng Thiên vỗ về làm Trịnh Tư Kỳ thấy hết sức yên tâm và dễ chịu. Cảm xúc ấy thảng thốt như thể ngày còn thơ bé nằm kế bên Trịnh Tư Nghi, trong đêm nóng nực, Trịnh Tư Nghi nằm cạnh chầm chậm phẩy quạt hương bồ cho mình mát, chờ cơn nóng dịu đi và mình chìm vào giấc ngủ say.

 

Trịnh Tư Kỳ cảm thấy Kiều Phụng Thiên đang nói với anh bằng hành động rằng: Anh ngốc à, em sẽ không đi đâu hết.

 

Thực sự mà nói Trịnh Tư Kỳ rất thích tính cách của Đỗ Đông, bộc trực thẳng thắn, có sao nói vậy, có một nói một có hai nói hai. Bầu không khí bữa cơm rất tốt, không ai đề cập đến chuyện chưa giải quyết và vấn đề chưa phát sinh, câu chuyện phiếm chỉ xoay quanh mấy việc nhỏ nhặt.

 

Đỗ Đông hỏi Trịnh Tư Kỳ công việc của anh chủ yếu làm những gì, Trịnh Tư Kỳ chỉ tóm tắt chung chung sơ bộ cũng đủ làm anh ta sửng sốt. Lý Lệ lại còn nhân tiện hỏi Trịnh Tư Kỳ sau này có thể mở cửa sau cho bé con nhà mình không, mốt cho vào học nhà trẻ trực thuộc đại học Lợi Nam, Đỗ Đông ngắt ngang cái sự mờ ám này ngay. Trịnh Tư Kỳ cũng hỏi han, phần lớn về chuyện quá khứ của Kiều Phụng Thiên, những gì anh không biết và muốn biết.

 

"Cậu ta hồi xưa ấy hả?!" Đỗ Đông gắp miếng sủi cảo tôm trong nồi lẩu đỏ rực vào bát, nhắc tới là thấy buồn cười: "Nhỏ thó gầy còm, anh biết trào lưu đầu chôm chôm tóc chỉa chỉa hồi đó chứ gì, ôi dào ba này anh lướt mạng nhiều chắc chắn biết thôi, ngày xưa nhìn cậu ta y vậy, huênh hoang hơn bây giờ nhiều. Bây giờ trông bớt bớt nhiều lắm rồi tôi nói cho anh biết, người ngợm đám học trung cấp nghề bọn tôi như nào, hồi đó yêu ma quỷ quái tô tô vẽ vẽ thành cái hình thù gì cũng có đủ, tôi thì trọc đầu không làm vớ vẩn được, không thì cùng một khuôn với cả đám thôi."

 

Kiều Phụng Thiên ở bên kia ngồi lẩu trừng mắt với Đỗ Đông.

 

"Hồi đó cậu ta còn bướng nữa, bướng hơn bây giờ, người gì đâu bướng hơn cả con lừa, hung hăng gớm." Đỗ Đông càng nói càng hăng: "Chửi lộn phải nói là hạng nhất, mồm mép thì không nói rồi chứ cái đầu nhảy số nhanh ác đạn luôn, chửi một địch hai chửi nửa tiếng đồng hồ không đứt hơi không trùng chữ nào, trâu bò hết nói. Cậu ta trăm phần trăm giữ kẽ trước mặt người văn minh là anh đây, bữa nào anh tìm cơ hội nghe lén thử, thể nào thế giới quan cũng bể banh chành anh tin không?"

 

Trịnh Tư Kỳ gật đầu cực kỳ nghiêm túc, nín cười lia mắt nhìn Kiều Phụng Thiên mặt viết đầy chữ "Thằng bố cậu": "Ra là thế."

 

"Tôi nói cậu đấy nhé." Kiều Phụng Thiên giơ đũa chỉ vào Đỗ Đông: "Mốt tụi tôi chia tay chắn chắn là tại cậu, tại cái mồm cậu đó."

 

Đỗ Đông còn thấy có lý, cười đáp: "Người ta hỏi tôi không trả lời được chắc? Hai người yêu nhau thì phải thành thật với nhau chứ? Ai mà không có lịch sử đen tuổi trẻ ngông cuồng? Hồi đó tôi suốt ngày đau khổ hận đời tỏ vẻ kiệm lời các thứ, Lý Lệ cũng đâu có chê ghét gì tôi đúng không?"

 

Lý Lệ đáng ra phải hùa theo diễn với Đỗ Đông chọn lờ đi như không thấy, gắp miếng dạ dày bò đã chín vào miệng, lắc đầu: "Chê, chê muốn chết luôn."

 

"Thế ra là ba em đi đăng ký kết hôn với anh á hả?!" Đỗ Đông không phục, chôm chỉa miếng thịt trong bát cô nàng.

 

"Em mù, mù hẳn hai con mắt được chưa?" Lý Lệ nhanh tay lẹ mắt cướp lại miếng thịt trên đũa.

 

Trịnh Tư Kỳ ngồi bên vui vẻ, ghé vào tai Kiều Phụng Thiên rủ rỉ: "Bảo mình anh anh em em, sao anh cứ cảm giác bị hai người họ trên cơ rồi ta?"

 

"Hai người đó dính nhau cỡ đó, ríu rít cả ngoài sáng trong tối." Kiều Phụng Thiên liếc mắt nhìn, chê mạnh: "Con mắt em may bằng 24k, không cũng chói mắt mù dở từ đời nào rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ cầm tay Kiều Phụng Thiên dưới bàn, bên trong khăn trải bàn: "Nghe cậu ấy kể anh càng muốn xem thử em vốn là người thế nào."

 

Kiều Phụng Thiên cắn cắn đầu đũa, cười với anh: "Anh nghi ngờ gu thẩm mỹ với thưởng thức của anh vậy hả? Xem hết anh hoài nghi nhân sinh cho coi."

 

"Hết cách thôi, anh đây đã cắm rễ chết ở chỗ em rồi." Đầu ngón tay Trịnh Tư Kỳ vuốt khẽ lên lòng bàn tay y: "Anh chịu."

 

Ra khỏi quán ăn, Đỗ Đông và Lý Lệ chào tạm biệt hai người Trịnh Tư Kỳ. Hai vợ chồng đã đặt lịch khám thai ở trung tâm chăm sóc sức khỏe Sản Nhi. Trước khi đi, Đỗ Đông vỗ vỗ vai Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ đẩy kính thản nhiên mỉm cười đáp trả, hai người trông cứ như hai người bạn đã thân thuộc từ lâu.

 

"Hai ta... bây giờ có được tính là bạn không?" Đỗ Đông hỏi.

 

"Tính, tính chắc nịch."

 

"Vậy thì tốt quá." Đỗ Đông sờ sờ đầu: "Tôi cũng coi như được kết bạn với người có thể dát vàng lên mặt mình, tầm này không lỗ rồi."

 

Tôi hy vọng hai người sẽ thật tốt. Câu này anh ta không nói ra, ngại. Đỗ Đông muốn Kiều Phụng Thiên có thể ở bên người mình yêu thật dài lâu, tương lai sau này sóng yên biển lặng, đường còn rất dài, những lời chúc phúc kiểu cách và vô dụng thế này đợi đến một dịp nào đó phù hợp và trang trọng hơn nói ra cũng không muộn.

 

Trịnh Tư Kỳ không lái xe, anh với Kiều Phụng Thiên đi bộ loanh quanh không mục đích, không thể nắm tay nhau, mỗi người tự đút túi quần. Hai người tranh thủ tận hưởng buổi chiều rảnh rỗi hiếm có này cùng nhau, dây cung thả lỏng tạo thành âm thanh mềm mại. Trên đường thi thoảng vang tiếng còi xe và tiếng chim chóc líu lo trên cành cây.

 

"Đi dạo nữa không?" Kiều Phụng Thiên nhướng mày hỏi anh.

 

"Không đi thì phí phạm." Trịnh Tư Kỳ cố tình đụng vào người y một cái: "Tới chợ hoa thôi, chiều vãn người, toàn mấy chú mấy ông đánh cờ."

 

"Chợ hoa, cái lần trước anh nói hả?" Kiều Phụng Thiên đi theo anh băng qua ngã tư.

 

"Ừ, đi, chạy nhanh lên!"

 

Trịnh Tư Kỳ vừa nói vừa bắt đầu chạy trên đường đi bộ, chỉ hai bước chạy đã vượt hẳn Kiều Phụng Thiên một quãng.

 

"Cẩn thận sa dạ dày đó anh." Kiều Phụng Thiên cười, bắt đầu sải rộng bước chân chạy theo: "Chân gì đâu dài ghê."

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp