Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 103

Trước Tiếp

Chương 103

 

Đỗ Đông năn nỉ ỉ ôi một hai đòi mời Trịnh Tư Kỳ ăn cơm bằng được. Hai người cũng chịu thua, bị kéo vào nhà hàng lẩu tự phục vụ dưới tòa nhà. Không phải giờ ăn nên quán ít khách khứa, bốn người gọi nồi lẩu chín ngăn với vài món được bày trí trông rất được.

 

Lý Lệ đi lấy trái cây, cầm hai cái tô không kéo Kiều Phụng Thiên khỏi bàn.

 

Đỗ Đông quạt quạt hơi nước trắng xóa bốc lên từ đáy nồi, móc bao thuốc đưa cho Trịnh Tư Kỳ một điếu: "Không biết thầy Trịnh có hút không?"

 

Trịnh Tư Kỳ nhận lấy, kẹp đầu lọc ở kẽ ngón tay nhịp nhịp lên bàn: "Hút, tôi dân nghiện thuốc đấy, con gái không cho hút cũng mấy năm rồi mà chưa hạ quyết tâm cai được."

 

"Nhìn anh văn nhã vậy, không tưởng tượng ra." Đỗ Đông cười cầm bật lửa, quẹt đánh lửa kề vào điếu thuốc trong miệng Trịnh Tư Kỳ phía đối diện: "Bỏ được vẫn hơn, vợ tôi bây giờ không ngửi được mùi khói thuốc, tôi cũng đang nghĩ tới chuyện cai nhanh nhanh, chưa kể món này một tháng cũng tiêu tốn cả mớ."

 

"Chủ yếu vẫn vì sức khỏe." Trịnh Tư Kỳ gõ ngón trỏ vào đầu lọc vẩy tàn thuốc: "Mai mốt Phụng Thiên bảo tôi cai, nhất định tôi sẽ cai."

 

"Thế thôi anh khỏi nghĩ nữa." Đỗ Đông nhếch môi cười: "Cậu ấy không phải kiểu người vậy đâu."

 

Trịnh Tư Kỳ dừng một lúc, nhìn Đỗ Đông không đáp.

 

"Để tôi lấy chuyện hút thuốc này để làm phép so sánh Phụng Thiên với vợ tôi Lý Lệ cho anh xem." Đỗ Đông cắn cắn điếu thuốc trong miệng, xòe tay vạch một đường lên bàn ý chỉ chia hai người thành hai kiểu hoàn toàn khác nhau: "Lý Lệ một khi đã quan tâm ai, yêu thương ai nếu thấy khó chịu cô ấy sẽ nói thẳng với anh gọn gàng dứt khoát, hút thuốc có hại, nên em không cho anh hút nữa, anh cai đi."

 

Trịnh Tư Kỳ nhấp môi, gật đầu.

 

"Phụng Thiên lại khác, cậu ta cảm thấy khả năng là nó có hại cho anh, nhưng cậu ta sẽ không chủ động yêu cầu anh phải thay đổi. Cậu ta sẽ không bảo anh cai thuốc đi, mà là kiểu người sẽ mua cho anh loại thuốc tốt hơn một chút, lúc nào cũng để ý sức khỏe của anh, đốc thúc anh đi kiểm tra phổi với phế quản định kỳ, là người sẽ mở cửa sổ thông gió cho anh, dọn tàn thuốc trong gạt tàn của anh cho sạch sẽ."

 

Đỗ Đông rít một hơi thuốc rồi phun ra từ mũi, nói tiếp: "Gần đây có câu súp gà nổi trên mạng lắm." Đỗ Đông bật cười: "Có hai kiểu người, một kiểu gọi là tôi muốn tốt cho anh, một kiểu gọi là tôi tốt với anh."

 

Đỗ Đông không có ý chất vấn Lý Lệ, Lý Lệ yêu anh ta sâu đậm bao nhiêu anh ta là người biết rõ nhất. Chỉ là trên thế gian này có những người yêu theo cách dịu dàng và vẹn toàn đến mức không sao tưởng tượng được; giữ được lòng tự tôn của bản thân, không siểm nịnh không phụ thuộc trong khi vẫn tôn trọng và dồn sự chú tâm vào nửa kia, trao tình yêu của mình đi mà chẳng giữ lại chút gì bằng phương cách đúng mực nhất, không hề đường đột hay nóng vội.

 

So với nồng nàn cháy bỏng hơn thế nữa, dường như thể đây mới là cấp độ cao nhất của tình yêu.

 

Đỗ Đông không có quá nhiều bạn bè, càng không thể đối chiếu ngang dọc người này với người kia. Chỉ là với riêng anh ta, Kiều Phụng Thiên gần như là một người như thế, không dừng lại ở cách y đối đãi với người yêu, mà còn cả bạn bè và người thân.

 

Đỗ Đông thẳng còn hơn cột điện, yêu Lý Lệ đến điên đảo, nhưng trong thâm tâm anh ta Kiều Phụng Thiên luôn luôn là báu vật quý giá, viên ngọc bị lãng quên nhỏ hơn anh ta gần một tuổi. Định kiến là bùn cát lớp lớp đè lấp tấm thân y, dù rằng tốt đẹp, cũng chưa chắc đã có ai trông thấy.

 

Đỗ Đông là con cá muốn bóc gỡ chỗ bùn cát ấy đi, trưng viên ngọc bị bỏ quên này lên mặt nước để người ta trân trọng mang đi. Song chính anh ta cũng chỉ là một kẻ bơi ngược dòng chảy gầm xiết, không tìm được cách nên đành lực bất lòng tâm. Mượn câu nói của Chu Lai, thương cái sự bất hạnh, giận cái sự không biết tranh đua, lòng tự nhủ viên ngọc dốt nát này, sao chính mày không tự biết nhảy lên?

 

Bây giờ cuối cùng đã có người mang nó đi, người ấy cao ráo điển trai, lịch lãm xuất chúng. Tâm trạng không khác gả con gái đi mấy, mâu thuẫn mà vui sướng.

 

Còn Trịnh Tư Kỳ cứ mỉm cười nói chuyện với Đỗ Đông suốt. Anh rất biết ơn Đỗ Đông đối xử tốt với cục cưng nhà mình, vả lại khó tránh được cảm giác ghen tuông khó hiểu. Ghen vì hóa ra mình chẳng phải người duy nhất, ghen vì mình không ở bên em lâu như người ta, ghen vì người ta có được quá khứ thơ ngây của Kiều Phụng Thiên, ghen vì người ta cũng biết Kiều Phụng Thiên tốt.

 

Thế cho nên khi anh ta so sánh Kiều Phụng Thiên với Lý Lệ và đưa ra kết luật Trịnh Tư Kỳ có phần đồng tình, Trịnh Tư Kỳ gần như muốn giả vờ tỏ ra vượt trội để trả lời anh ta bằng giọng điệu hết sức chắc chắn: "Đương nhiên tôi biết, không cần cậu nói tôi cũng biết."

 

"Lần đó tôi gặp anh ở bệnh viện, tôi hỏi Kiều Phụng Thiên, cậu ta bảo anh là bạn bè bình thường, cỡ nào tôi cũng không nghĩ tới vụ hai người thành đôi." Đỗ Đông dụi đầu thuốc vào gạt tàn: "Tôi không hiểu anh, nhưng tôi hiểu rõ cậu ta. Tôi thích chõ mũi xen vào việc người khác coi mình là người trong cuộc, anh thấy tôi nói lảm nhảm cũng không thành vấn đề."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn anh ta.

 

"Mẹ Phụng Thiên hờn oán cậu ta, ba mươi Tết cũng không cho cậu ta lên mâm chính ăn cơm, ba thì nhiều bệnh không làm được gì, anh ruột đau nặng nằm liệt giường, có đứa cháu ruột phải nuôi, có bà chị dâu bỏ chồng bỏ con đi biệt tăm, không biết ngày nào sẽ quay về khóc lóc van nài đòi đưa con đi. Anh có thật sự chấp nhận được và đối mặt với gia đình giống như tai họa đó không?"

 

"Về phía anh, không cần anh nói tôi đoán mò cũng biết chí ít gia cảnh anh khá giả lại vừa có học vấn cao. Chưa nói đến chuyện Kiều Phụng Thiên là một thằng con trai, cho dù là phụ nữ đi nữa cậu ta cũng chỉ là thợ cắt tóc, gầy còm mỏng dính tóc tai suốt ngày nhuộm như cái chổi lông gà, có vừa mắt được người nhà anh không đây? Gia đình anh sẽ không gây tổn thương cho cậu ta thật ư?"

 

"Hoặc để kẻ thô thiển như tôi nói với anh theo kiểu lịch sự hơn." Đỗ Đông lại châm thêm một điếu thuốc: "Anh có thể phục dựng cảm giác an toàn của cậu ta không?"

 

Phục dựng cảm giác an toàn.

 

Từ sau lần l*m t*nh đầu tiên của Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên, hễ cứ nửa đêm Trịnh Tư Kỳ sẽ kéo Kiều Phụng Thiên vào phòng mình để hai người ngủ cùng giường với nhau, vòng chặt y, ôm lấy y. Rồi phát hiện mình luôn là người ngủ sớm hơn, và cũng là người dậy trễ hơn.

 

Giấc ngủ cạnh bên hơi thở im ắng đều đặn của y luôn rất sâu, nhưng thi thoảng cũng có những giấc mơ dính dáng đến đời thật. Trong mơ Kiều Phụng Thiên cô đơn lang thang mãi dưới lầu nhà mình, Trịnh Tư Kỳ mở cửa cho y, nhưng không cách nào mở được, Trịnh Tư Kỳ hỏi Trịnh Tư Nghi chìa khóa ở đâu, chị không biết, hỏi Trịnh Hàn Ông, ông không biết, hỏi Trịnh Úc, cô bé không biết. Anh vừa tìm chìa khóa vừa sốt ruột cúi xuống nhìn, sợ y chờ đợi mất kiên nhẫn sẽ bỏ chạy mất.

 

Kiều Phụng Thiên và Lý Lệ lấy đồ ăn về ngắt ngang câu chuyện giữa Trịnh Tư Kỳ với Đỗ Đông. Trịnh Tư Kỳ còn chưa kịp đưa ra câu trả lời.

 

Chỗ trái cây có kiwi cắt miếng, Kiều Phụng Thiên đẩy dĩa ra gắp một đống vào bát Trịnh Tư Kỳ nhìn xanh lè. Cách màn hơi nước, Lý Lệ và Đỗ Đông nhìn hai người cắm cúi thì thầm to nhỏ.

 

"Anh ăn kiwi trước đi, đừng có chấm bột ớt, em có sa tế này."

 

Trịnh Tư Kỳ tháo mắt kính: "Anh không thích kiwi."

 

"Không thích ăn cũng nhắm mắt nhét vào miệng cho em, ăn mấy miếng kiwi là chỗ loét của anh đỡ hẳn đó, kinh nghiệm em đúc kết." Kiều Phụng Thiên cầm đũa gõ vào mép nồi.

 

"Anh bị loét mà em cũng biết à?" Trịnh Tư Kỳ nhướng mày hỏi.

 

"Phòng anh toàn mùi cái bột dưa hấu." Kiều Phụng Thiên cũng nhướng mày rồi nhíu lại, biết tỏng: "Anh không phát hiện mấy bữa nay nấu cơm em không cho miếng ớt nào hả?"

 

Thoạt tiên Trịnh Tư Kỳ ngưng nụ cười, rồi ngây ra nhìn Kiều Phụng Thiên chăm chú. Anh biết y đã nhận ra gì đó kì lạ quay sang hỏi anh bị làm sao, Trịnh Tư Kỳ mới lắc đầu dời mắt đi.

 

Lúc xoay nồi lẩu được nửa đường thì sức nóng làm Trịnh Tư Kỳ bỏng tay. Anh chậc lưỡi nhíu mày, rụt tay lại xem thử, ngón trỏ phải xuất hiện vết đỏ. Đỗ Đông vội vàng tay chân loạn xạ rút giấy lấy nước đưa qua, Trịnh Tư Kỳ nói không có gì.

 

Lý Lệ hếch cằm chỉ vào lối đi nhỏ đằng sau Kiều Phụng Thiên: "Anh xả nước lạnh đi, vào nhà vệ sinh ấy kẻo lại rộp lên."

 

Kiều Phụng Thiên dắt Trịnh Tư Kỳ vào nhà vệ sinh, kéo tay anh vào dưới vòi nước xả liên tục. Nước vòi vào hè thường lạnh hơn bình thường, cái lạnh buốt khoan khoái xộc vào ngón trỏ, từ cảm giác hơi châm chích khá giống đau ra anh gần như không thấy gì bất thường.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn Kiều Phụng Thiên giơ ngón tay mình lên săm soi thật kỹ càng, đôi mắt ánh vẻ oán trách và đau lòng hết sức rõ ràng. Tim Trịnh Tư Kỳ mềm mại, lại cảm thấy Kiều Phụng Thiên thật là đáng yêu.

 

Anh gập ngón trỏ: "Chuyện bé xé ra to thế này, anh cũng chẳng đau lắm."

 

"Bây giờ anh nói nghe nhẹ nhàng lắm." Kiều Phụng Thiên ngẩng lên trừng anh: "Ngày mai anh cầm phấn viết bằng cái tay này thể nào cũng đau cho xem."

 

Trịnh Tư Kỳ nghe vậy không đáp.

 

"Lúc về nhắc em ghé nhà thuốc mua tuýp thuốc mỡ, lọ thuốc nhỏ mắt màu xanh anh để trên bàn em thấy cũng sắp hết rồi đó."

 

Lúc Trịnh Tư Kỳ cúi xuống hôn, Kiều Phụng Thiên không phản xạ kịp và cũng không nhớ ra mình phải tránh. Đến khi môi anh lại áp xuống lần thứ hai y mới nhận thức sự thật "sẽ có người vào đây", vội vội vàng vàng nghiêng đầu che miệng lại: "Anh điên hả, có người đó."

 

Trịnh Tư Kỳ ôm y đẩy vào trong, ép y vào cửa vách ngăn.

 

"Vào trong đi, anh muốn hôn em ngay bây giờ."

 

Kiều Phụng Thiên muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ rằng anh ghì xuống quá nhanh giơ tay ra lại thành ôm. Trịnh Tư Kỳ hôn từ thái dương đến cằm, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nghe thẫn thờ bất lực mà cũng vừa quấn quýt chẳng nỡ buông rời. Kiều Phụng Thiên vừa định lên tiếng đã nghe thấy anh nói.

 

"Sao em lại tốt thế này, nếu em chạy mất anh phải làm sao."

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp