Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 954: Giết Chết Tù Nhân (14)

Trước Tiếp
Bạn còn 5 lượt đọc trên websiteTìm hiểu thêm

"Đừng lắc!" Âm thanh của thủ vệ khàn khàn, đôi mắt còn chưa mở mà giọng nói đã vang lên.

Gã bị lay tỉnh, đầu đau như búa bổ, bên trong giống như bị thứ gì đó lôi kéo, vô cùng đau đớn, đầu óc quay cuồng mơ hồ, đừng nói đến việc suy nghĩ chỉ trong một cái chớp mắt, thậm chí gã còn không biết mình là ai. Đầu váng hoa mắt, khó chịu buồn nôn, trạng thái cực kỳ bất ổn. Nhưng xuất phát từ bản năng, gã cũng ngăn cản người đang lắc mình, tay hơi đong đưa.

Hòa Ngọc vốn đang nắm chặt bả vai lắc mạnh, nghe vậy thì cười khẽ, buông tay ra. Thủ vệ không có ai để chống đỡ lại ngã đập đầu xuống mặt đất, tiếng va chạm rất kêu.

Mọi người: "..."

Á,

Nhìn cũng thấy đau!

Lần va chạm thứ hai, thủ vệ đã choáng váng, nằm liệt trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, sắc mặt thống khổ dữ tợn.

Bình luận: ".. Làm hay lắm."

Bình luận: "Ha ha ha xứng đáng, ai bảo hắn dám bắt Hòa Thần của chúng ta c** q**n áo?"

Bình luận: "Ôi, tôi đã vô thức mà đưa tay ra xoa đầu đấy."

Ngừng vài giây, cuối cùng thủ vệ cũng miễn cưỡng khôi phục lý trí, trong mắt gã xẹt qua sự khó hiểu.

Tại sao bản thân lại nằm trên mặt đất?

Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

Đầu óc của gã không rõ ràng lắm, nhưng nghĩ đến vừa rồi có người đang lắc lư người mình...

Thủ vệ tức giận, cần phải dời đi cảm giác thống khổ đau đầu, gã chửi ầm lên: "Là ai?"

Ngước mắt nhìn lên, hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy lo lắng, đối phương thấy hắn ta trợn mắt, vẻ mặt vui sướng: "Đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"

Thủ vệ: "..." Âm thanh nhục mạ nghẹn trong cổ họng, không mắng thành lời.

Một khuôn mặt như kia thế mà lại đang lo lắng cho gã như vậy...

Chờ đã!

Không đúng.

Gã nhớ rõ những người này tụ lại nói chuyện cho nên gã đến xử phạt bọn họ, kết quả bản thân lại nằm trên mặt đất.

Trên mặt thủ vệ lại hiện lên sự tức giận, gã đi vòng qua Hòa Ngọc, ôm đầu, nhìn về phía những người khác, ánh mắt lạnh lẽo ác độc: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tao lại nằm trên mặt đất?"

Gã chống tay muốn bò dậy nên Hòa Ngọc vội vàng nâng gã.

Mọi người: "..."

Không biết tại sao cứ có cảm giác bản thân sắp bị úp nồi rồi vậy?

Thủ vệ cầm roi, nhìn chằm chằm những người khác, muốn dời đi đau đớn, gã định vung roi lên muốn quất đánh những người khác.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông ở hành lang vang lên, đã đến 13 giờ, đây là kèn báo hiệu rời giường.

Sắc mặt thủ vệ thay đổi, cuối cùng mặt mày gã cũng tối sầm, vung roi, đỡ đầu đi ra ngoài, để lại một câu: "Tụi mày cứ chờ đấy, buổi tối tao sẽ thẩm vấn lại tụi mày!"

Nói xong gã đi ra ngoài, chịu đựng cơn đau đầu, nghẹn giọng hô to: "Nhanh chóng rời giường tập hợp, trong hai phút, không muốn chết thì chạy nhanh lên!"

Khúc Vật đi đến bên cạnh Hòa Ngọc, nhỏ giọng nói: "Bây giờ phải làm sao? Buổi tối gã còn muốn dạy dỗ chúng ta sao?"

Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Không sợ, buổi tối tính sau."

Thấy cậu bình tĩnh như vậy, những người khác cũng bình tĩnh lại, còn không phải là đánh một tên NPC sao? Bọn họ cũng không quá để trong lòng, chỉ có chút lo lắng sẽ ảnh hưởng xấu đến phó bản mà thôi.

Trước Tiếp