Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 953: Giết Chết Tù Nhân (13)

Trước Tiếp

Nghĩ như vậy, thật sự có khả năng cao là đúng.

Mọi người: "..."

Hòa Ngọc nhìn chằm chằm vào cửa, không nói chuyện, ánh mắt mơ hồ, rõ ràng đang ngẩn người.

Eugene tò mò thò lại gần nhìn cánh cửa kia: "Cậu đang nhìn gì vậy? Có gì dị thường sao?"

Những người khác cũng thò lại nhìn. Cửa này rất bình thường, ngoại trừ có điện, không có bất cứ điều gì dị thường.

Đột nhiên Hòa Ngọc nói: "Các ngươi không cảm thấy cánh cửa này rất kỳ quái sao?"

Mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn cậu đầy mờ mịt, lại nhìn cánh cửa, vẫn không nhìn ra chỗ nào kỳ quái....

"Có chuyện gì vậy?" Đoàn Vu Thần ghé sát vào nhìn.

Hòa Ngọc chỉ vào cửa, lại chỉ vào camera, cùng với phòng 701 bên cạnh mở cửa lại không hề có động tĩnh, giọng nói bình tĩnh: "Có camera, có cánh cửa điện lại còn rất kín mít, lại chỉ có một thủ vệ. Hơn nữa phòng kia được mở ra, các tù nhân không ngủ nhưng vẫn nằm trên giường nghiêm khắc chấp hành thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi."

Cho dù muốn phòng bị tù nhân vượt ngục cũng không đến mức mỗi một hành lang lắp một cánh cửa đúng không?

Mọi người: "!!"

Đúng vậy, lại có chút không đúng.

Bọn họ vừa đi qua hành lang, lại đứng ở chỗ này lâu như vậy nhưng không có ai đi ra xem náo nhiệt, tất cả đều an tĩnh nằm trên giường "nghỉ trưa".

Thủ vệ cũng chỉ có một, bọn họ đánh ngất gã nhưng vẫn chưa thấy thủ vệ khác đến. Lâu như vậy nhưng không có một ai đến nhìn.

Giống như không có phòng bị với đám tù nhân ở rất nhiều năm, bị thuần hóa thành công như bọn họ.

Nhưng...

Lại trang bị một cánh cửa rất vững chắc, trên cửa có điện, canh phòng nghiêm ngặt.

Vị trí lắp cửa cũng rất kỳ quái, chỗ của bọn họ có tám phòng, trong hành lang nhỏ hẹp và những căn phòng nhỏ hẹp này có tổng 32 tù nhân, chắc chắn toàn bộ ngục giam không chỉ có 32 người, thậm chí ký túc xá cũng không chỉ có mỗi bằng này phòng.

Cửa không được lắp bên ngoài một ký túc xá mà là bên ngoài một hành lang tám phòng.

Cần phải canh phòng nghiêm như vậy sao?

"Đây là điểm đáng ngờ, ghi nhớ lại." Đoàn Vu Thần nhìn thời gian trên vòng tay: "Còn vài phút nữa thì hết thời gian nghỉ trưa, trước tiên chúng ta hãy yên tĩnh sắm vai tù nhân, tiếp tục thu thập tin tức."

Hòa Ngọc gật đầu, những người khác cũng không phản đối.

Bọn họ rời khỏi 701, lúc đi đến 705, mọi người dừng chân lại, 706 là bốn người Trấn Tinh ở, phía sau còn có 707 và 708, tận cùng bên trong là phòng tắm rửa chung.

Eugene nhìn, chậc lưỡi hai tiếng, nói: "Cho nên, nếu chúng ta muốn tắm rửa cần phải tắm cùng nhau?"

Ở trong , bọn họ không cần suy xét đến vấn đề vệ sinh, nhưng giả thiết của phó bản này, bọn họ là những tù nhân cần phải "nghe lời". Nếu thủ vệ sắp xếp bọn họ cùng tắm rửa, bọn họ cũng chỉ có thể tắm rửa cùng nhau.

Vạn Nhân Trảm liếc nhìn Hòa Ngọc, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn trời, hai tai ửng đỏ.

Mặt Trấn Tinh không đổi sắc, nói: "Vậy nên xử lý tên thủ vệ bên trong như thế nào?"

Hòa Ngọc nhìn chằm chằm vào thời gian trên vòng tay một lúc, thấy chỉ còn vài phút nữa sẽ đến 13 giờ, lúc này mới đi vào phòng, bảo mấy người Eugene kéo thủ vệ ra.

"Xử lý gã kiểu gì đây? Nếu giết thì chúng ta không có chỗ xử lý thi thể."

"Không thể giết, chúng ta chưa đủ hiểu biết về ngục giam, không biết giết gã sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền tệ hại gì."

"Nhưng chờ gã tỉnh lại thì chắc chắn gã sẽ tính sổ với chúng ta."

Trong lúc mọi người đều đang nghi hoặc không biết Hòa Ngọc sẽ xử lý thủ vệ thế nào…

Hòa Ngọc ngồi xổm xuống, lắc lắc thủ vệ, biểu tình trên mặt từ "thờ ơ" biến thành "lo lắng" trong nháy mắt, giọng nói trở nên khẩn trương...

"Thủ vệ đại nhân, ngài tỉnh lại đi, ngài không sao chứ?"

"Sao ngài lại ngất đi vậy? Có cần chúng ta dẫn ngài đi tìm bác sĩ không?"

Vừa nói cậu vừa lắc thủ vệ.

Vốn dĩ đã bị đánh choáng váng, đầu đau như búa bổ, thủ vệ miễn cưỡng bị lắc tỉnh. Hòa Ngọc tiếp tục lắc, gã càng hôn mê hơn.

Trước Tiếp