Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hòa Ngọc nở một nụ cười, cực kỳ vừa lòng: "Rất tốt, hợp tác mới có thể cùng nhau dành được chiến thắng, đi thôi, chúng ta cùng lên núi tuyết nào."
Cả đoàn người cùng quay đầu, đối mặt với núi tuyết. Vách núi cao thẳng đứng, phủ đầy tuyết, hiển nhiên là không có đường, lại không thể bay được, đường đi lên nhất định sẽ khó khăn hơn lúc đi lên thiên đường băng tuyết rất nhiều lần.
Cũng may, bọn họ đều đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hòa Ngọc vừa muốn nhấc chân lên, vài giọng nói đã đồng thời vang lên: "Hòa Ngọc, để tôi/tao cõng cậu/mày."
Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Vạn Nhân Trảm, Eugene, cùng với Trảm Đặc.
Seattle và Quỳnh liếc nhau, cả hai đều thấy tâm trạng ngóng chờ kịch hay ở trong mắt đối phương.
Cả năm người đều phát hiện có người khác cùng đồng thanh với mình, không chỉ không cảm thấy ngại ngùng, mà còn nhìn chằm chằm về phía Hòa Ngọc, dường như muốn xem xem cậu sẽ chọn ai.
Mặt của Trấn Tinh không cảm xúc, nhìn theo đôi mắt đan phượng nhưng dịu dàng lạ thường của Hòa Ngọc.
Lăng Bất Thần cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên nhìn cậu.
Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm: "Một đám yếu xìu, vậy mà còn đòi cõng Hòa Ngọc, tao khỏe mạnh nhất, tao là người phù hợp nhất."
Eugene yếu ớt bổ sung: "Mày chỉ giỏi lợi dụng người khác là nhất."
Trảm Đặc chỉ đơn giản là muốn góp vui.
Hai tay của Đoàn Vu Thần ôm lại thành nắm đấm, cười nói: "Hòa Ngọc, cậu có thể để tôi cõng cậu mà."
Hòa Ngọc: "..."
Cậu hít một hơi sâu, mặc lên chiếc áo khoác bằng da thú băng, bước chân lên núi tuyết: "Cảm ơn, tôi có thể tự đi."
Năm người phía Trấn Tinh: "..." Chỉ đành lặng lẽ đi theo.
[Bình luận: "Hahaha, buồn cười chết mất."]
[Bình luận: "Ý của Hòa thần là, để ông đây tự lực cánh sinh, không cần nhờ tới một ai hết."]
[Bình luận: "Nếu như đôi mắt xanh mà ở đây chắc hẳn sẽ rất vui mừng."]
[Bình luận: "... Vậy cũng chưa chắc, dù sao thì cũng có quá nhiều lựa chọn quá đi, chính thất và tiểu thiếp đại chiến."]
Núi tuyết này rất khó để trèo lên, nhưng bọn họ đều là những chiến sĩ có tố chất cơ thể siêu vượt trội, đặc biệt là đám người Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh. Phó trước bọn họ đã tăng rất nhiều năng lực cá nhân, một núi tuyết, hoàn toàn không phải là vấn đề to tát với họ.
Tố chất cơ thể của Hòa Ngọc so với bọn họ thì còn kém xa. Vạn Nhân Trảm gần như là phải vừa đi vừa kéo theo cậu, vừa hay có thể đợi được những người còn lại.
Cách Đới tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Năng lực cơ thể của mấy người tốt thật đấy."
Gã thầm nghĩ, nếu như lần trước gã cùng chọn đi đến phó bản "g**t ch*t tù nhân" thì tốt biết bao.
"Đừng nghĩ nữa, tôi cũng có mạnh lên đâu, bác sĩ không thích người máy ngoài hành tinh." Eugene đảo mắt một vòng, thở một hơi mạnh rồi tiếp tục leo lên trên.
Cách Đới: "... Nói vậy cũng đúng."
Vừa tưởng tượng như vậy, tâm lý của gã đã được cân bằng trở lại.