Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
"A!" Đoàn Vu Thần hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn lên, năng lượng trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển.
Seattle càng co giật dữ dội hơn nhưng vẫn ngoan cố chống lại.
Sự thay đổi này khiến tiến sĩ không quan tâm đến tình hình bên này cũng phải trợn mắt, lập tức đứng dậy xông đến, hai mắt sáng rực: "Trời ạ, hai người này có thể chống chịu thật sao, ý chí này còn mạnh hơn với cơ thể thí nghiệm trước đây vô số lần."
Ông ta vươn tay ra, không chỉ cởi bỏ còng tay của hai người họ còn cởi bỏ cả vòng tay. Còng tay do Tiến sĩ Cam Luân lắp đặt nên đương nhiên rất dễ tháo. Nhưng vòng tay thì không, ông ta chỉ có thể nhờ Trưởng cai ngục Laners, trước đây vòng tay của Trấn Tinh cũng do Laners mở giúp.
"Laners cậu qua giúp tôi mở vòng tay đi." Ông ta liên lạc với Laners thông qua trí não, gửi âm thanh tần số cao đi, trông vô cùng phấn khởi.
Lúc này ông ta đã không còn quan tâm những thứ khác nữa, ông ta là một tên cuồng nghiên cứu, hai người họ khiến ông ta thấy được giá trị.
Rất nhanh Laners đã đến. Gã cao gầy, cùng với chiều cao hơn hai mét của gã khiến người ta cảm thấy bị chèn ép, đôi mắt màu nâu trông vô cùng lạnh lùng, lúc bước đi mang theo cơn gió, phóng khoáng nhưng cũng rất vững vàng.
Trước đây Tiến sĩ Cam Luân và Laners đã từng gặp mặt qua hình chiếu, Hòa Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng Laners chính là điểm đột phá. Con người này lạnh lùng, tàn ác và rất tỉnh táo.
Laners vừa đến đã lạnh lùng nói: "Tiến sĩ Cam Luân, ông đã mở hai chiếc vòng tay rồi, nếu gỡ bỏ thêm hai chiếc nữa thì rất có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà giam đấy."
Tiến sĩ Cam Luân nghe thấy thế thì do dự một lúc.
Hai người trên giường đang tiếp tục giằng co giữa sự tỉnh táo và hỗn loạn, cứ như biết được tình hình bên ngoài, biết được đây là thời khắc then chốt quyết định sự sống còn của họ, mức độ giãy giụa của hai người lớn hơn, thậm chí dường như tỉnh táo đã lấn át sự hoảng loạn.
Ngay lập tức, Tiến sĩ Cam Luân không quan tâm được thứ khác nữa, ông ta kích động nói: "Mở ra đi, thí nghiệm của tôi sẽ thành công thôi, chỉ là gỡ bỏ vòng tay ra thôi mà, họ trốn không thoát đâu."
Laners nghe thế thì không nói gì, đôi mắt màu nâu lóe sáng lên nhưng sau đó cũng không nói gì, bước lên trước mở vòng tay ra, vô cùng nhanh chóng và thuận lợi.
Vòng tay vừa được mở thì năng lượng toát ra được phần một, mạng của hai người đều được giữ lại.
Laners quay người nhìn Hòa Ngọc, hai người nhìn nhau. Hòa Ngọc nhìn chăm chú vào mắt gã, cảm xúc trên mặt gã không hề thay đổi nhưng khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.
Laners nói: "Có cần mở cho người này không?"
Người mà Laners nói chính là Hòa Ngọc.
Tiến sĩ Cam Luân quay đầu nhìn cậu, thờ ơ đáp lại: "Cậu ta thì không cần."
Tiến sĩ Cam Luân cũng không ngốc, người khác đều hoạt động trên giường, cổ họng bị mắc kẹt, chỉ có Hòa Ngọc có thể đi lại bình thường, mặc dù ông ta thấy Hòa Ngọc sẽ không ngu ngốc đến mức đối đầu với mình nhưng ông ta cũng không thể không đề phòng. Bây giờ năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có hai điểm, cậu không làm được gì nên rất an toàn. Làm thí nghiệm cũng đâu cần đến năng lực chiến đấu.
Nghe thế thì Hòa Ngọc đưa tay lên, ngón tay thon dài đẩy nhẹ gọng kính không viền, động tác này của cậu trông vô cùng đẹp, bình tĩnh đáp lại: "Nếu như tiến sĩ không yên tâm thì tôi có thể không mở vòng tay cho tôi cũng được."
Lúc nói chuyện cậu lại nhìn chằm chằm vào mắt Laners.
Laners cũng nhìn cậu chằm chằm, đứng yên ở đó không động đậy, chân cũng không hề có dấu hiệu rời đi.