Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1070: Giết Chết Tù Nhân (130)

Trước Tiếp

Ông ta khựng lại, dường như suy nghĩ ra được gì đó lại nói tiếp: "Tiêm thêm cho bọn họ thử đi, một phần ba thôi, thêm nữa thì chắc chắn sẽ không chịu được."

Hòa Ngọc gật đầu, tự mình đi lấy thuốc, cầm một ống thuốc tăng cường tiêm vào cơ thể hai người họ.

Rất rõ ràng là cậu không chỉ tiêm một phần ba, bên trong ống nghiệm chỉ còn lại một phần năm, trong bốn phần năm kia, một phần ba được tiêm vào người Seattle - người trong tình trạng nguy hiểm hơn, còn lại thì đều tiêm hết cho Đoàn Vu Thần.

Hòa Ngọc cầm ống nghiệm, chớp đôi mắt như vô tội nói: "Tiến sĩ, hình như tôi lỡ tiêm quá liều rồi."

Tiến sĩ liếc nhìn nhưng cũng không quan tâm lắm, chỉ thờ ơ nói: "Bây giờ tôi đã tin là cậu hoàn toàn từ bỏ đồng bọn mình, muốn gia nhập vào thí nghiệm của tôi rồi."

Đây rõ ràng là hành động muốn hại chết người khác mà. 

Nếu như là đồng đội thì sẽ không tiêm thuốc vào người đối phương, càng sẽ không tiêm với liều lượng lớn như thế.

Ông ta rời mắt đi, tiếp tục kiểm tra tình hình của Lăng Bất Thần và Quỳnh, hơi kinh ngạc nhiên và hoảng sợ lầm bầm: "Số 2 này trông rất yếu, nhưng ý chí lại mạnh mẽ như thế, sức chịu đựng mạnh mẽ y hệt như số 9."

Giọng nói của ông ta trở nên phấn khởi: "Tốt, tốt lắm."

Hòa Ngọc cười, đồng thời cũng nhìn sang Đoàn Vu Thần và Seattle mà mình đang trông chừng.

Tác dụng của thuốc tăng cường rất mạnh, một phần của thuốc đã bắt đầu có tác dụng lên người Lăng Bất Thần và Quỳnh, sau đó năng lượng này và tâm trí của bọn họ bắt đầu đối đầu với nhau.

Nhưng năng lượng của Đoàn Vu Thần và Seattle không thể thoát ra bên ngoài nên cơ thể của hai người họ run rẩy rất kịch liệt, mạch máu nổi lên, đôi mắt trợn tròn, con ngươi đỏ ngầu, hiện rõ lên sự đau đớn và đấu tranh.

Hiển nhiên họ đang cố gắng khắc chế, giữ lại ý thức của mình, không để bản thân ngất đi.

Trong ánh mắt yếu ớt của Đoàn Vu Thần nhìn thấy Hòa Ngọc đang nhìn họ, cậu ngồi ngay ngắn ở đó, trên đầu là một ngọn đèn lớn, rọi sáng phía sau lưng cậu, khiến cậu trông như một vị Thần Phật thương xót cho chúng sinh.

Nhưng lý trí cuối cùng còn sót lại của anh ta có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của cậu, thêm vào đó là ánh mắt xa lạ.

Đoàn Vu Thần sắp không chịu nổi rồi nhưng đột nhiên lại nhớ đến Hòa Ngọc.

Phải sống, chỉ cần sống là cậu sẽ đưa bọn họ ra ngoài.

Cơ thể có thêm chút sức lực ngăn lại nguồn năng lượng đang đấu đá lẫn nhau trong cơ thể, không để bản thân hoàn toàn mất đi ý thức, cũng không để mình chết đi.

Cơ thể anh ta bắt đầu nứt nẻ, máu tươi trào ra ngoài, dường như trong dòng máu có hòa lẫn một vệt màu xanh lá.

Tình hình của Seattle trở nên tồi tệ hơn, mắt của cô ta bắt đầu thay đổi.

Hòa Ngọc nhìn họ, chầm chậm lên tiếng: "Chỉ có như vậy thôi sao? Các người chỉ có thể kiên trì đến thế thôi à, vậy thì nếu hôm nay không chết thì ngày mai cũng sẽ chết."

Rõ ràng giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều lọt vào tai những người đang mất đi ý chí kia một cách rất rõ ràng.

Đúng, nếu như ngay cả như thế họ còn không chống chịu nổi. Như vậy, cho dù có vượt qua phó bản này thì chắc chắn phó bản tiếp theo cũng không thể vượt qua được.

Chịu đựng. Có chết cũng phải chịu đựng.

Trước Tiếp