Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 52

Trước Tiếp

Đỗ Tiêu tiếp tục lật xem menu cocktail. Bất chợt, cô dừng lại ở một cái tên có vẻ quen thuộc.

 

“Cái này có phải là loại anh vừa uống không… cái này này?” Cô chỉ vào món “Long Island Iced Tea” và hỏi Thạch Thiên.

 

Đôi mắt to tròn của cô lấp lánh tò mò không giấu nổi. Thạch Thiên nhức răng khi nhận ra mình có thể đã vô tình mở ra một cánh cửa mới cho cô bé ngoan này. Anh im lặng một lúc, rồi đón lấy menu từ tay Đỗ Tiêu, “bốp” một tiếng đóng lại và đưa cho bartender.

 

Bartender vừa định đón lấy thì Thạch Thiên vẫn chưa buông tay. Anh nói: “Cho một ly Long Island Iced Tea.” Rồi mới thả menu ra.

 

Bartender liếc nhìn Đỗ Tiêu không để lộ cảm xúc, ánh mắt toát lên vẻ “hiểu chuyện”.

 

Hiểu cái gì mà hiểu!

 

Đỗ Tiêu giả vờ rụt rè, đợi bartender đi xa pha chế, mới ghé sát vào Thạch Thiên, hạ giọng: “Em tưởng anh bảo không được uống mà?”

 

“Nhìn em tò mò như con chuột hamster ấy. Thà để anh trông chừng em uống còn hơn là em lén lút uống khi anh không có mặt.” Thạch Thiên bất lực nói, nhưng vẫn cảnh báo, “Chỉ được uống một ngụm thôi!”

 

“Chỉ nếm thử thôi, nó rất mạnh đấy!” Giọng anh mang theo ý đe dọa. Đỗ Tiêu chợt có cảm giác kỳ lạ.

Những việc không được làm thì lại đứng nhìn cô làm? Những thứ không được chạm vào thì lại giám sát cô chạm vào? Không đơn giản chỉ nói “Không được”, “Không thể”, mà là cho phép cô được phá lệ một chút, được nếm thử trong tầm kiểm soát của anh.

 

Trong lòng Đỗ Tiêu vừa có cảm giác hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, vừa cảm thấy vui vẻ khó tả trước thái độ này của Thạch Thiên. Sự bảo vệ và bao dung của anh, có chút giống anh trai, nhưng lại rất khác.

 

Thì ra bạn trai là như thế này đây.

 

“Dạ Long Island của quý khách.” Bartender đặt một ly cao trước mặt Đỗ Tiêu, nhẹ nhàng nói. Xong còn ý tứ liếc nhìn Thạch Thiên.

 

Thạch Thiên: “…” Ánh mắt đầy ẩn ý đó là sao, không phải như anh nghĩ đâu!

 

Vì bị Thạch Thiên cảnh báo lần nữa, Đỗ Tiêu thật cẩn thận dùng ống hút hút một ngụm nhỏ. Cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trên đầu lưỡi, cô mới dám uống thêm một ngụm đàng hoàng.

 

“Ơ ngon quá!” Đỗ Tiêu ngạc nhiên thốt lên.

 

Thạch Thiên không khách khí kéo ly nước về phía mình: “Được rồi, nếm thử vậy là đủ.”

 

Đỗ Tiêu nhìn ly cocktail bị dời đi xa, chép miệng tiếc nuối. Cảm giác làm chuyện xấu nhỏ kiểu này luôn mang đến chút k*ch th*ch thú vị, khiến người ta lưu luyến.

 

“Mấy loại cocktail anh vừa kể đều như thế này, đều rất ngon. Con gái nếu không biết gì sẽ thấy dễ uống, rồi uống hết lúc nào không hay. Đến khi phản ứng được thì người đã mềm nhũn, để người khác muốn làm gì thì làm.” Thạch Thiên giải thích, “Vì thế mới gọi là rượu mất thân đấy.”

 

Đỗ Tiêu đảo mắt hỏi: “Anh hay đến bar lắm hả?”

 

“Cũng không thường xuyên lắm. Nhưng mỗi khi dự án đạt được thành quả giai đoạn, team anh thường sẽ đến đây ăn mừng, uống vài ly.” Thạch Thiên nói, “Bộ phận anh tổng cộng chỉ có hai cô gái, đều là mấy nữ hán tử uống được.”

 

Đỗ Tiêu chớp chớp mắt, lại hỏi: “Vậy sao… anh biết rõ về mấy loại rượu mất thân thế?”

 

Thạch Thiên đang nâng ly, phụt một ngụm Whiskey lên quầy bar.

 

Anh vừa ho vừa vẫy tay với bartender. Bartender đưa cho anh khăn giấy, ánh mắt nhìn anh có chút phức tạp.

 

“Khụ khụ khụ! Mấy thằng… độc th*n d*** quyền anh, cứ uống vào là khoác lác. Suốt ngày nói chờ có bồ sẽ dẫn đến bar, cho uống rượu mất thân này nọ.” Thạch Thiên giải thích.

 

Đỗ Tiêu hơi giật mình: “Rồi sao nữa ạ?”

 

“Thì chẳng sao cả. Muốn cho người ta mất thân thì… trước hết bọn nó phải có người yêu đã.” Thạch Thiên không thương tiếc cười nhạo đám độc thân, hoàn toàn quên mất bản thân cũng mới thoát kiếp FA được có hai tuần.

 

Đúng là đồ vong ân bội nghĩa. Đỗ Tiêu bật cười khúc khích.

Thạch Thiên thấy nụ cười của cô so với ngày thường càng vui vẻ, thoải mái hơn.

 

Thạch Thiên từ nhỏ đã có khả năng uống rượu, ở công ty suốt ngày cùng đám độc thân tụ tập nhậu nhẹt. Hai lập trình viên nữ duy nhất cũng là

 

dân nhậu cự phách. Anh không ngờ có người sức uống kém đến thế này.

 

Chỉ một ngụm Whiskey, một ngụm Long Island, một ly Gin tonic, vậy mà…

 

Đỗ Tiêu nhìn anh chằm chằm, đôi má ửng hồng bất thường như phớt phấn khi hỏi: “Gần đây có bar nào để nhảy không anh? Em nghe đồng nghiệp kể.” Ánh mắt cô lúc này khác hẳn ngày thường, đặc biệt nồng nhiệt và trực diện.

 

Lúc này Thạch Thiên mới nhận ra, Đỗ Tiêu… có lẽ chưa say nhưng chắc chắn đã phê rồi.

 

Phê là một trạng thái còn “đẹp” hơn cả say.

 

Đỗ Tiêu cảm thấy lòng bàn chân nhẹ bẫng, cả người như đang bay. Cô chắc chắn mình không say, đầu óc vẫn tỉnh táo, chỉ là có cảm giác thả lỏng hơn bình thường rất nhiều. Thật tuyệt!

 

Như thể chẳng cần để tâm điều gì, chẳng cần sợ hãi gì, cái gì cũng dám làm!

 

Cái gì mà phép tắc! Cô chỉ muốn vui vẻ một đêm, giống như bạn học, đồng nghiệp của cô vậy! Cái gì mà không được uống rượu không được đi bar! Bar là nơi giúp người ta thư giãn mà! Uống rượu thích thế! Thả lỏng quá! Chẳng còn lo lắng gì nữa!

 

Lúc này Đỗ Tiêu chỉ muốn làm những điều ngày thường không được làm, không thể làm, không dám làm!

 

“Dẫn em đi đi, dẫn em đi xem đi!” Cô nắm vạt áo Thạch Thiên, nũng nịu.

 

Đỗ Tiêu nghĩ mình vẫn rất tỉnh táo, nhưng lại đang đưa ra yêu cầu mà ngày thường cô tuyệt đối không dám. Cô tưởng mình ngồi ghế rất vững, nhưng không biết đã áp sát Thạch Thiên đến mức nào, gần như dựa hẳn vào lồng ngực anh.

 

Thạch Thiên biết Đỗ Tiêu đã phê. Dù cô vốn dĩ đã dịu dàng nũng nịu, nhưng đó là sự mềm mại tự nhiên, chứ chưa bao giờ cố ý làm nũng với anh như lúc này. Thạch Thiên nghĩ, cách xử lý đúng đắn bây giờ là từ chối và đưa cô về nhà.

 

Nhưng Thạch Thiên lại mềm lòng.

 

“Mấy nguyên tắc đó, quăng cho chó ăn đi!”

 

Khi bạn gái dựa vào ngực anh làm nũng đưa ra yêu cầu như vậy, Thạch Thiên cảm thấy mình không phải đàn ông nếu không chiều theo ý cô.

 

“Được rồi được rồi, đi thôi.” Anh đáp.

 

Cả hai nhanh chóng mặc áo khoác và rời đi.

 

Bartender đến thu dọn ly, còn nháy mắt đầy ẩn ý với Thạch Thiên: “Chúc may mắn!”

 

Thạch Thiên nghĩ thầm: “Không phải như anh nghĩ đâu!”

 

Bước ra khỏi quán bar ồn ào náo nhiệt, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Đỗ Tiêu rùng mình, có vẻ tỉnh táo hơn lúc nãy một chút.

 

“Em muốn đi đâu?” Thạch Thiên hỏi.

 

Đỗ Tiêu cười khúc khích: “Anh dẫn em đi đâu em theo đó.”

 

Sau khi uống rượu, đôi mắt cô không còn trong veo như thường ngày mà ngập tràn sương khói, đôi má ửng hồng như phủ phấn, môi càng thêm hồng mọng. Nói xong câu đó, cô còn chu môi theo thói quen.

 

Trước cửa quán bar, một cô gái có vẻ say nhẹ nói những lời như vậy với con trai… Thạch Thiên cảm thấy lưng nóng ran, không kiểm soát được những suy nghĩ trong đầu.

 

Gió đêm tuy lạnh nhưng không át được không khí sôi động của phố bar cuối tuần. Dòng người tấp nập qua lại. Hai người đàn ông đi ngang qua họ, tình cờ nghe được cuộc đối thoại.

 

Họ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp như cánh hoa của Đỗ Tiêu, rồi ném về phía Thạch Thiên ánh nhìn vừa ngưỡng mộ vừa ý nhị, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý trước khi bước vào quán bar.

 

Thạch Thiên: “…”

 

Thạch Thiên lập tức tỉnh táo! Không phải như các anh nghĩ đâu!

Thạch Thiên vội kéo mũ áo phao cho Đỗ Tiêu, rồi căng thẳng ôm vai cô đi về phía đường Công Thể Bắc. Thật ra anh cũng khá là kén chọn, chỉ khi nào khoa có hoạt động tập thể, mọi người rủ nhau đi chơi, ăn xong mới cùng nhau đến MIX và Club 13, còn những nơi khác anh cũng ít khi lui tới. Vì thế anh quyết định đưa Đỗ Tiêu đến MIX.

 

MIX nằm ngay Công Thể, từ đầu phố bar đi dọc theo đường Công Thể Bắc về phía tây khoảng 910 mét.

 

Thạch Thiên giơ tay gọi taxi. Lúc này chưa đến 10 giờ, đúng lúc khu Tam Lí Truân bắt đầu đông người, xe taxi đỗ đầy đường đón khách, rất dễ bắt xe.

 

“Chào anh, xin hỏi anh muốn đi đâu ạ?”

 

Thạch Thiên chỉ về phía trước: “Công Thể, sân vận động.”

 

Tài xế chớp chớp mắt, nhìn về phía trước, nơi có thể thấy rõ mái vòm tròn của Công Thể cùng những dãy đèn trên đó… Ánh mắt anh ta thoáng ngỡ ngàng, rồi dứt khoát nói: “Được ạ! Vậy không cần bấm đồng hồ tính tiền đâu, giá khởi điểm 14 đồng!”

 

14 đồng cho quãng đường mất khoảng 5 phút – do kẹt xe!

 

Xuống xe, Đỗ Tiêu ngẩng đầu nhìn ba chữ cái lớn MIX. Đây chẳng phải là Công Thể sao? Bên cạnh không xa còn có quán Mạn Cà Phê mà cô đã từng đến.

 

Thật ra những địa điểm này cô đều rất quen thuộc, chỉ là chưa bao giờ khám phá chúng trong bóng đêm, chưa từng bước vào những nơi bí ẩn mà cô chưa đặt chân đến. Đêm nay, Đỗ Tiêu như được bước vào một thế giới mới, một thế giới mà một cô gái ngoan ngoãn chưa từng chạm đến.

 

Thạch Thiên nắm tay Đỗ Tiêu đi mua vé, được đóng dấu lên tay, rồi bảo vệ mặc vest đen cao lớn kiểm tra dấu huỳnh quang và cho họ vào trong. Đến đây, Đỗ Tiêu đã có thể nghe thấy tiếng nhạc mơ hồ, dưới chân cảm nhận được nhịp điệu rung động.

 

Thạch Thiên dẫn em xếp hàng gửi áo khoác và túi xách.

 

Đỗ Tiêu tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cô đảo mắt một lúc rồi quan sát hàng người phía trước. Toàn những cô gái trẻ đẹp, ai nấy đều

 

chỉnh tề.

 

Người ta đúng là đi chơi đêm có khác.

 

Đỗ Tiêu nhìn cô gái đầu tiên trong hàng đặt túi xách lên quầy, rồi… soạt soạt soạt cởi áo khoác ra, bên trong… mặc áo crop top hở vai.

 

Đỗ Tiêu: “…”

 

Cô gái tiếp theo đặt túi xuống, soạt soạt soạt cởi áo khoác, bên trong… toàn là áo hai dây lấp lánh.

 

Đỗ Tiêu: “…”

 

Đỗ Tiêu quay người túm vạt áo Thạch Thiên kéo anh cúi xuống.

 

Suốt quãng đường, Thạch Thiên cứ mải suy nghĩ vẩn vơ về việc tối nay đã tiến triển từ nắm tay sang ôm vai với Đỗ Tiêu, bỗng cô túm áo kéo anh xuống, ghé tai nói nhỏ: “Họ mặc ít quá! Phải mặc ít như vậy sao?”

 

Môi cô gần như chạm vào má anh. Thạch Thiên thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô. Giữa một rừng mùi nước hoa nồng nặc, hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua mũi anh thật khác biệt đặc biệt.

 

Thạch Thiên lại thấy lưng mình mềm nhũn.

 

Anh l**m môi, giữ gáy Đỗ Tiêu, ghé tai cô nói: “Trong kia nóng lắm, mặc nhiều không chịu nổi đâu.”

 

Tiếng nhạc quá to, ở đây họ đã phải gần như hét vào tai nhau mới nghe được.

 

Rất nhanh đến lượt Đỗ Tiêu và Thạch Thiên.

 

Đỗ Tiêu cởi áo phao đặt lên quầy. Bên trong cô mặc một chiếc áo len body. Một dãy khuy gỗ lớn, cài kín đến tận cổ. Cổ áo cao đứng, che kín cả cổ, trông rất ấm áp.

 

Thạch Thiên đang thay áo nhung – anh người nóng, thời tiết này chỉ cần một áo thun một áo khoác nhung là đủ. Vừa ngước mắt lên, Đỗ Tiêu đã nhẹ nhàng cởi luôn áo len – hóa ra bên trong áo len cô còn mặc một chiếc áo hai dây bằng nhung màu hồng nhạt.

 

Bờ vai trắng ngần mảnh mai, tấm lưng kiều diễm rộng lớn, đột ngột hiện ra trong tầm mắt Thạch Thiên.

 

Thạch Thiên… Thạch Thiên chết lặng.

------oOo------

Trước Tiếp