Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 583

Trước Tiếp

Không cách nào lựa chọn 2
Sở Lâm giả vờ bối rối hỏi họ: “Bà chủ cũng biết y thuật à? Vậy cũng quá giỏi rồi!” Vẻ mặt khen ngợi chân thành giống như thật của anh ta gần như khiến những người biết chuyện tức đến hộc máu.
“Có điều thanh âm này nghe rất đau đớn, thật sự không cần đến bệnh viện sao?” Sở Lâm vẫn còn đứng đó bíp bíp.
Tuy nhiên, vào lúc này, ngoại trừ mấy cô gái trẻ ra thì không có ai phản ứng anh ta.
Sở Lâm chán nản bắt đầu nói chuyện phiếm với cô gái trẻ bên cạnh. Ngay cả bà chủ cũng bị anh ta dỗ dành, có thêm ấn tượng tốt với anh ta chứ đừng nói gì là mấy cô gái trẻ.
Anh ta dễ như trở bàn tay chiếm được cảm tình của cô gái kia.
Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh đứng sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh ta cũng không sợ mấy cô gái kia coi trọng mình à?”
Nguyên Cảnh cũng phụ họa một câu: “Cậu ta rất có tiềm chất trở thành một thằng cha cặn bã.”
Sự thật đã chứng minh, người đã ưu tú thì cho dù có làm gì cũng không ngăn được hào quang của anh ta.
Chỉ ít phút sau, cuộc trò chuyện giữa Sở Lâm và hai cô gái đã chuyển sang một giọng điệu khác.
Hai cô gái lần lượt hỏi anh ta: “Anh thích cô ta hay thích em?” Cả hai đều nhìn chằm chằm vào anh ta.
Phảng phất như chỉ cần anh ta nói thích một người trong số họ thì người kia sẽ ngay lập tức trở mặt.
Loại câu hỏi này rõ ràng là một mệnh đề.
Sở Lâm cũng coi như cơ trí, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn lướt qua hai người rồi nhẹ nhàng nói: “Hai người đều xuất sắc, anh thực sự không cách nào lựa chọn được, hay là hai người đánh nhau một trận xem? Tương đối mà nói thì anh thích người nào mạnh một chút.”
Lời vừa dứt, hai cô gái đồng thời sững sờ ngay tại chỗ: “?”
Sở Lâm nói tiếp: “Anh cũng không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy như vậy sẽ công bằng hơn với cả hai người mà thôi”.
Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh im lặng lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Sở Lâm.
Bảo hai cô gái đánh nhau một trận, thật đúng là người tài mà!
Thấy hai người không có động tác gì, Sở Lâm thở dài: “Anh biết hai người là bạn bè thân thiết, đừng vì anh mà làm tổn thương tình bạn của hai người…”
Anh ta cô đơn xoay người.
Một giây tiếp theo, ánh mắt của hai cô gái lập tức trở nên quyết tâm.
Cũng không biết là ai ra tay trước, chờ lúc bọn họ kịp phản ứng thì hai người này đã bắt đầu giật tóc nhau rồi…
Sở Lâm đứng sang một bên, thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nguyên Cảnh và Phương Tri Hạc vẻ mặt phức tạp nhìn anh ta, cái miệng này của Sở Lâm thật sự ưu tú đến cực điểm!
Không chỉ có thể khiến quỷ tức chết mà còn có thể khiến cô nương người ta vì anh ta mà trở mặt thành thù.
Sở Lâm thấy vẻ mặt hai người không đúng lắm liền nhỏ giọng thầm thì: “Chẳng lẽ hai người thương hại bọn họ à? Phải biết rằng nếu như bọn họ không đánh nhau thì người thảm nhất chính là tôi đấy. Tôi cũng không muốn ở lại đây trở thành một con rối móc dây vào.”
Kết cục khi bị mấy cô gái này coi trọng, thảm không kể xiết!
Nguyên Cảnh nhẹ giọng giải thích: “Chẳng qua là chúng tôi cảm thấy cậu rất ưu tú, rất có tiềm chất trở thành đàn ông cặn bã.”
Nửa câu đầu nghe có vẻ khá vui nhưng đến nửa sau, Sở Lâm lại không vui chút nào: “Tôi không phải kẻ cặn bã, tôi đang dùng chỉ số IQ của mình để hóa giải nguy cơ”.
Mà nói thật ra, anh ta cũng chẳng có hứng thú gì với tình yêu cả.
Hiện tại anh ta đang tập trung vào sự nghiệp, nói chuyện yêu đương là càng không thể!
Vì vậy, khi Tô Cẩm quay về, thứ cô nhìn thấy là cảnh hai cô gái đang xé xác nhau.
Tô Cẩm: “… ?”
Lại xảy ra chuyện gì mà cô không biết à?
Sở Lâm vội vàng giải thích lại mọi việc, sắc mặt Tô Cẩm chấn kinh.
Đại đồ đệ thật đúng là…bất ngờ.
Nhưng mà cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không ra tay ngăn cản, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Xem chừng chẳng mấy chốc nữa bà chủ nhà sẽ chuyển sang nghi ngờ bọn họ thôi.

Tao muốn giết mày 1
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, chỉ ít phút sau bà chủ khách sạn bước ra khỏi phòng.
Bà chủ khách sạn nhìn về phía mấy người Tô Cẩm trước.
Ngay sau đó, vẻ mặt lạnh lùng gọi người kéo hai cô gái kia ra.
Không đợi bà chủ khách sạn hỏi cái gì, Sở Lâm đã ngượng ngùng bước tới xin lỗi: “Đều là lỗi của tôi, xin đừng trách hai cô ấy. Bởi vì hai cô ấy đều rất tốt nên tôi mới thuận miệng nói ra một câu, tôi không ngờ…”
Vẻ xấu hổ hiện rõ trên mặt Sở Lâm.
Bà chủ khách sạn nhìn anh ta mà cảm thấy như không thở được, trong lòng không hiểu sao cũng nghẹn lại.
Trong ánh mắt bà ta xẹt qua mấy phần ý tứ sâu xa rồi vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường: “Người nên nói xin lỗi là chúng tôi mới phải, đã gây thêm phiền phức cho anh, thực sự rất xin lỗi.”
“Mấy vị vốn là người bên ngoài, nghe thấy Tiểu Mạn xảy ra chuyện đã nhiệt tình đến giúp đỡ như thế. Nói đến đây, chúng tôi phải cảm ơn các vị thật nhiều mới phải.”
Bà chủ khách sạn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự tính toán!
Sau đó, Sở Lâm lại khách khí hỏi bà chủ nhà về tình hình của Tiểu Mạn.
Bà chủ thuận miệng trả lời mấy câu rồi dịu dàng nhìn Sở Lâm: “Làm lãng phí thời gian của anh nhiều như vậy, tôi đưa anh về khách sạn trước.”
Nói xong bà ta khẽ thì thầm gì đó với người bên cạnh, sau đó bốn người giả vờ như không hề có nghi ngờ gì đi theo bà ta.
Đi được nửa đường, bà chủ khách sạn chợt kêu lên: “Thôi chết, tôi để quên một thứ ở chỗ Tiểu Mạn rồi”.
Sở Lâm quay đầu lại, hết sức phối hợp mở miệng: “Vậy tôi quay lại lấy giúp cho bà nhé?”
“Như vậy đi, cả hai chúng ta cùng quay lại.” Bà chủ khách sạn chậm rãi nói, sau đó nhìn ba người còn lại: “Mọi người không phiền chứ?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Cẩm nở nụ cười: “Đương nhiên là không phiền rồi, có thể giúp được bà là vinh hạnh của anh họ tôi.”
Nói xong, bà chủ khách sạn dẫn Sở Lâm quay về.
Cùng lúc đó, giọng nói của Tô Cẩm lọt vào tai Sở Lâm, lặng lẽ nhắc nhở anh ta.

Bà chủ khách sạn dẫn Sở Lâm đi thẳng vào trong phòng Tiểu Mạn.
Lúc này Tiểu Mạn đã tỉnh lại.
Ở trong gian phòng, ngoại trừ hai người bọn họ thì cũng chỉ có một người ngoài là Sở Lâm.
Bà chủ khách sạn nhẹ nhàng khuyên Tiểu Mạn: “Người đàn ông mà cô coi trọng đã bỏ chạy rồi, đàn ông đều là kẻ vô tâm cả, thế nên tôi tìm người khác cho cô đây.”
Ánh mắt của Tiểu Mạn và bà chủ nhà một trước một sau rơi vào trên người Sở Lâm.
Sở Lâm lập tức hiểu ra.
Không ngờ bà chủ khách sạn này lại trực tiếp và táo bạo như vậy.
Xem ra, đợi lát nữa phải vạch mặt rồi.
Anh ta lắc đầu, tỏ vẻ khó xử nói: “Bà chủ, tôi sợ thế này không ổn đâu. Vừa nãy hai cô gái kia còn vì tôi mà trở mặt thành thù nữa, bây giờ nếu thêm một cô gái nữa thì chẳng phải tôi sẽ trở thành một gã đàn ông cặn bã sao?”
Bà chủ khách sạn cười đến quỷ dị: “Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu cũng đã nói là vì cậu mà hai người kia trở mặt thành thù, trong tình huống như thế, cho dù là cậu chọn ai thì một người kia đều sẽ bị thương tổn.
Nếu như thế, chẳng bằng lấp vào chỗ trống của Tiểu Mạn, vừa vặn cô ấy cũng đang thiếu một chú rể.”
Sở Lâm lùi lại vài bước, lắc đầu không đồng ý.
“Bà căn bản không quên cái gì ở đây cả. Bà cố ý dụ tôi đến đây phải không? Thật uổng cho tôi tin tưởng bà như vậy…” Sở Lâm tức giận nói, quay người muốn chạy ra ngoài.
Đáng tiếc lúc này, cửa phòng đã bị người khóa lại.
Bà chủ khách sạn đứng ở bên cạnh chậm rãi thúc giục cổ trùng của bà ta.
Bà ta đã sớm hạ cổ cho bốn người này rồi, vốn dĩ còn muốn đợi đến ngày mai nhưng bây giờ xảy ra chuyện, bà ta không thể đợi được!
Bà ta sẽ đánh bại từng người một!
Sở Lâm ý thức được mình không thể chạy ra ngoài, đành bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạn còn chưa lấy lại tinh thần lắm.
“Cô không cần chú rể kia nữa sao? Không phải cô rất yêu người đó à? Đã nói thề non hẹn biển rồi mà.” Ôi, thay lòng đổi dạ nhanh thật!
Trước Tiếp