Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 582

Trước Tiếp

Trò hay lên sàn 2
Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm, anh ta lập tức đuổi theo.
“Bà chủ à, chúng ta vừa quen đã thân, nếu như bà không ngại thì chúng tôi cũng muốn đi qua xem một chút. Nếu chúng tôi có thể giúp được gì thì bà cứ mở miệng.”
Những lời Sở Lâm nói vô cùng chân thành.
Tô Cẩm cũng gật đầu: “Đúng thế, bà chủ, dù sao hôm nay cũng là ngày tổ chức lễ cưới mà, ai mà không muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ? Huống chi chúng tôi đã được ăn kẹo mừng của Tiểu Mạn nữa.”
Có lẽ bởi vì thái độ của bọn họ chân thành tha thiết, bà chủ khách sạn mới thoải mái hơn nói: “Vậy thì mọi người có thể cùng đi luôn.”
Bà chủ khách sạn nói xong liền tiếp tục bước về phía trước, tốc độ cũng nhanh hơn.
Người bên cạnh bà ta không khỏi nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người ngoài, làm thế này có tiện không?”
Bà chủ liếc nhìn người kia, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ là người của trấn Nguyệt Vân!”
Lúc này, bọn họ đã cách xa bốn người Tô Cẩm.
Với khoảng cách này, bốn người Tô Cẩm sẽ không bao giờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng mà…ai bảo bốn người bọn họ đều không đơn giản chứ? Bốn người bọn họ, ai nấy đều nghe được, mà đều nghe rất rõ ràng.
Nguyên Cảnh nhỏ giọng thầm thì: “Không ngờ sau khi tử vân quay về lại có ích lợi như vậy, ngay cả thính giác cũng tốt hơn rất nhiều.”
Sở Lâm cũng nói theo: “Mặc dù linh lực của tôi còn yếu nhưng ở khoảng cách gần thế này, tôi vẫn có thể nghe được khá nhiều!”
Bà chủ nhà đang muốn coi bọn họ như kẻ ngốc để gài bẫy đấy!
Tô Cẩm mỉm cười khen ngợi vài câu: “Rất tốt, mọi người hãy tiếp tục cố gắng, sau này có thể nghe được âm thanh từ khoảng cách xa hơn”.
Ai nha, đồ đệ nhà cô thật sự tiến bộ quá nhanh!
Cô còn muốn khen nhiều thêm nữa!

Lúc bà chủ khách sạn bước tới nhà Tiểu Mạn, trước tiên bà ta kiểm tra gian phòng kia.
Người bên cạnh cũng miêu tả lại tình huống lúc đó cho bà ta: “Theo lý thuyết, cửa phòng và cửa sổ phòng này cũng không chắc chắn lắm. Nhưng khi đó nhiều người của chúng ta cùng phá cửa đập cửa sổ như vậy mà không thể lay chuyển được chút nào! Thực sự rất kỳ quái!”
“Sau đó Tiểu Mạn đột nhiên hôn mê. Sau khi cô ấy hôn mê, căn phòng liền có thể mở ra được nhưng bên trong lại không có người nào!”
Người kia nói xong lại thận trọng nói: “Sáng nay mấy người tới đây đều suy đoán, nói là, nói là…” Ông ta nhìn thấy vẻ mặt bà chủ khách sạn, không dám nói tiếp.
Ông ta cúi đầu xuống, có chút sợ hãi.
Bà chủ khách sạn hừ lạnh một tiếng: “Sao lại hoảng hốt? Nói cho tôi biết bọn họ đoán như thế nào!”
Người kia nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói… có lẽ ông trời không nhìn nổi nữa nên đã giúp người ngoài trốn thoát…”
Vừa dứt lời, sắc mặt bà chủ khách sạn tối sầm lại.
“Được rồi! Đừng nói nhảm nữa! Mấy cái chuyện tà dị nhưng vậy sao ông lại có gan nói ra hả? Đây rõ ràng là gã chú rể kia giở trò quỷ, đừng có bị anh ta lừa, không chừng lúc này anh ta đang núp ở trong một góc nào đó đấy.”
Bà ta nói rất chắc chắn, cũng không tin quỷ xui xẻo kia lại có thể thoát khỏi trấn Nguyệt Vân!
“Lối vào trấn có được canh gác kỹ không?” Bà chủ khách sạn hỏi lại.
“Canh gác kỹ lắm. Lúc vừa xảy ra chuyện, chúng tôi đã cử người đến canh gác các lối ra, bọn họ cũng đã đến từng nhà để tìm người.”
Bà chủ khách sạn sắp xếp xong mới chậm rãi đến kiểm tra tình huống của Tiểu Mạn.

Không cách nào lựa chọn 1
Bốn người Tô Cẩm cố tình giữ khoảng cách với bà chủ, không cưỡng ép đi theo bà ta.
Bọn họ đứng ở ngoài sân, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mấy người dân trong trấn, nhìn như cái gì cũng không biết nhưng trên thực tế thì Tô Cẩm có thể nghe rõ cuộc trò chuyện trong phòng.
Thì ra người nơi này còn biết hai chữ báo ứng nữa sao?
Trong mắt Tô Cẩm hiện lên sự mỉa mai, lúc làm điều ác chưa từng nương tay, nhưng sau đó lại bắt đầu sợ bị báo ứng?
Lúc này bà chủ khách sạn đã bắt đầu kiểm tra tình huống của Tiểu Mạn, Tiểu Mạn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ban đầu bà ta rất tự tin, nhưng sau khi biết được tại sao Tiểu Mạn lại trở nên như vậy, bà ta hoàn toàn bối rối.
Bà chủ nhà lẩm bẩm: “Sao có thể thế được?”
Bà ta không quá chắc chắn, kiểm kiểm tra lại một lần nữa.
Lúc này mới giật mình…Phán đoán của bà ta không hề sai.
Nhưng mà, không thể…
Trong đầu bà chủ khách sạn đầy nghi vấn, mặc dù cổ trùng của bà ta không phải là đệ nhất thiên hạ nhưng không phải ai cũng có thể giải được!
Mà bây giờ, tình huống của Tiểu Mạn rõ ràng chính là đụng phải phản phệ.
Thứ như tình cổ này, một thứ phải có hai con, nếu muốn hạ cổ cho đối phương thì đương nhiên mình cũng phải nuốt vào, chỉ có như thế mới có thể khống chế đối phương được.
Nhưng hiện tại, cổ trong cơ thể Tiểu Mạn đang điên cuồng vùng vẫy trong cơ thể cô ta.
Điều này có nghĩa là cổ trùng còn lại liên kết với nó đã chết rồi…
Phải biết rằng thứ cổ trùng này, ngay cả khi vật chủ chết rồi, nó cũng sẽ không lập tức chết ngay mà tiếp tục ăn tươi nuốt sống mấy thành phần trong cơ thể vật chủ để tiếp tục tồn tài.
Hiện tại, rõ ràng mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát.
Bà chủ khách sạn có chút sửng sốt, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tại sao sự việc lại thành ra như thế này…
Một lúc sau, người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tiểu Mạn có thể cứu được không?”
Bà chủ khách sạn bừng tỉnh, nhìn Tiểu Mạn: “Để tôi thử xem.”
Con cổ trùng trong cơ thể Tiểu Mạn đã mất khống chế, ngay cả bà ta cũng không thể dễ dàng dụ nó ra ngoài, nếu muốn cứu Tiểu Mạn thì chỉ còn một biện pháp.
Bà chủ khách sạn quả quyết nói: “Đi lấy chậu nước rồi tìm sợi dây tới đây.”
Người kia không dám có nghi vấn, vội vàng đi chuẩn bị.
Sau đó, bà chủ yêu cầu dao găm, băng gạc và các vật dụng khác rồi đuổi những người khác ra khỏi phòng.
“Mọi người đi ra bên ngoài canh giữ, cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được bước vào!”
Nói xong lời này, bà chủ khách sạn khóa trái cửa lại từ bên trong.
Tô Cẩm thì thầm một câu với ba người còn lại: “Các anh ở chỗ này xem thử, tôi đi đây một lát.”
Ba người Nguyên Cảnh lập tức hiểu ý cô.
Sở Lâm lập tức phát huy sở trường của mình, lôi kéo mấy người khác nói chuyện.
Tô Cẩm tìm một góc kín đáo, chậm rãi lấy ra một chiếc gương. Mà hình ảnh hiện lên trong gương chính là hình dáng bà chủ khách sạn và Tiểu Mạn.
Chỉ thấy bà chủ khách sạn trói Tiểu Mạn lại, sau đó lại cẩn thận lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ kỳ lạ.
Trong chớp mắt khi cái hộp đó mở ra, Tô Cẩm thấy rõ ràng đó là một con cổ trùng khá lớn.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra bà chủ khách sạn định làm gì.
Những gì xảy ra sau đó cũng đúng như Tô Cẩm suy đoán, bà chủ nhà đưa con cổ trùng kia vào trong cơ thể Tiểu Mạn, sau đó đợi con cổ trùng kia ăn thịt hết con tình cổ trước đó.
Điều này cũng có nghĩa là hai con cổ trùng sắp đánh nhau một trận.
Mà loại hành vi này, đối với Tiểu Mạn mà nói, có thể tưởng tượng được nó đau đớn đến mức nào.
Cô ta vùng vẫy la hét, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Cho dù là đám người đứng bên ngoài phòng cũng bị tiếng la hét thảm thiết này dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Có người muốn đi vào xem chuyện gì xảy ra nhưng bị người canh gác chặn lại ở bên ngoài.

 
Trước Tiếp