Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 533

Trước Tiếp

Tô Cẩm bình tĩnh nhìn nét mặt Hiên Viên Lê thay đổi, trong đầu thì nhanh chóng lược lại mấy câu nói của Hiên Viên Lê.
Gia tộc ẩn thế, thế gia Huyền Môn?
Cho nên mới có nhiều bùa như vậy sao?
Nhưng nếu như vậy, vậy dựa theo tính cách ngang ngược của Hiên Viên Lê, không thể nào đột nhiên trở nên kinh hoảng.
Dù sao thì lai lịch không đơn giản như vậy, luôn có một số thứ giữ mạng!
Tô Cẩm cẩn thận bước lên một bước, vào khoảnh khắc đầu ngón chân đặt lên mặt đất, chỉ thấy Hiên Viên Lê vừa nãy còn kinh hoảng, ánh mắt bỗng chốc thay đổi.
Chính vào khoảnh khắc này, một âm thanh xé gió truyền tới, Tô Cẩm nhanh chóng tránh đi, đồng thời ném một lá bùa về hướng Hiên Viên Lê.
Lá bùa đó bị Hiên Viên Lê quất một roi đánh bay, cô ta hùng hổ nhìn Tô Cẩm: “Coi như cô tránh nhanh!”
Dứt lời, cô ta vung cái roi trong tay, đánh tới Tô Cẩm lần nữa, Hiên Viên Lê cô ta sẽ không dễ dàng nhận thua!
Tô Cẩm nhìn cái roi đó, hai mắt phát sáng, cái roi này không phải là pháp khí đơn giản, nó và Thất Tinh Kiếm đều là pháp khí nổi tiếng trong Đạo Môn.
Roi này tên là roi Tỏa Hồn.
Không hổ là đại tiểu thư của thế gia Huyền Môn gì đó, vừa ra tay đã là đồ tốt.
Tô Cẩm cũng không vội vàng, bắt đầu chậm rãi trêu đùa Hiên Viên Lê, thi thoảng hỏi vài câu, cố ý moi tin.
“Bùa trong tay đại tiểu thư nhiều như thế, sao đột nhiên lại đổi sang dùng roi? Chắc không phải là xót lá bùa vừa mới tổn thất chứ?”
Hiên Viên Lê nghe vậy, roi trong tay càng vung nhanh hơn, mỗi một roi đều mang theo sức mạnh không thể xem thường.
Khoảnh khắc đuôi roi đáp đất, phiến đá xanh trên mặt đất lập tức nứt vỡ, trở thành nhiều khối vụn.
Cô ta lạnh giọng quát tháo: “Bùa? Điểm mạnh nhất của Hiên Viên gia tôi là bùa, chỉ mấy lá bùa cỏn con, tôi sẽ không quan tâm!”
Tô Cẩm ể một tiếng: “Tôi còn tưởng cô giỏi trận pháp, không ngờ lại là bùa.”
“Nói đùa, cái đó của tôi chẳng qua là một sát trận đơn giản nhất, nếu cô thật sự gặp phải Cơ gia giỏi trận pháp, cô đã sớm chết không có chỗ chôn rồi…” Hiên Viên Lê nói xong, bỗng ý thức được không đúng.
Cô ta bỗng nhiên phản ứng lại: “Cô chơi tôi? Cô đang cố ý moi tin từ tôi?”
Tô Cẩm vô tội cười với cô ta: “Bây giờ cô mới phát hiện à?”
Đầu óc của Hiên Viên đại tiểu thư cũng không linh hoạt lắm.
Hiên Viên Lê cầm roi Tỏa Hồn, dồn toàn bộ sức mạnh lên roi, sau đó quẳng về phía Tô Cẩm.
Thứ pháp khí lợi hại như roi Tỏa Hồn này, nó không chỉ có thể đánh người, nó còn có thể trói người giống như dây Trói Tiên, trói chặt người lại, đồng thời khóa luôn linh hồn của đối phương…
Vốn dĩ cô ta sẽ không tùy ý sử dụng bảo vật này, nó là pháp khí quan trọng chỉ khi rơi vào thời khắc mấu chốt mới có thể dùng.
Không ngờ lần đầu gặp Tô Cẩm, cô ta đã bị ép lấy ra roi Tỏa Hồn.
Cả thân roi của roi Tỏa Hồn đều tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, dạt dào khí thế lại mang theo sát ý lạnh lẽo.
Tô Cẩm thấy roi Tỏa Hồn bay về phía mình, cô hơi nghiêng người, sau đó giơ tay vững vàng nắm lấy sợi roi Tỏa Hồn đó.
Sợi roi vốn dạt dào khí thế như phá trúc bỗng nhiên xìu xuống, ngoan ngoãn nằm trong tay Tô Cẩm.
Khoảnh khắc đó, đáy mắt Hiên Viên Lê xẹt qua một tia ngỡ ngàng, sau đó cô ta nhanh chóng bóp nát một viên châu trên cổ tay, một giây sau, Hiên Viên Lê biến mất tại chỗ.
Tô Cẩm còi roi, đi tới vị trí Hiên Viên Lê đứng lúc nãy, tò mò quan sát.
“Ể? Lẽ nào đây là Truyền Tống trận trong truyền thuyết?” Tô Cẩm căng da mặt, khẽ thở dài.
Đáng tiếc, thế mà lại chạy thoát khỏi tay cô rồi!
Không hổ là đại tiểu thư của thế gia gì đó, bản lĩnh không ổn lắm, bảo bối trong tay lại không ít!Sau khi Hiên Viên Lê chạy thoát, được truyền tống tới trang viên nghỉ ngơi tạm thời ở thủ đô của cô ta.
Cô ta lạnh mặt, trở tay đập mấy lọ hoa cổ trưng bày trên giá, đập liên tục mấy cái, Hiên Viên Lê mới dừng lại.
“Hay cho một Tô Cẩm!”
Lần này cô ta đúng là xuất sư bất lợi!
Bùa mang đi đều trở thành tro bụi đã đành, ngay cả roi Tỏa Hồn quan trọng nhất cũng bị Tô Cẩm cướp đi!
Tuy nói roi Tỏa Hồn vẫn chưa nhận cô ta là chủ, nhưng cô ta đã mang theo bên mình mấy năm rồi!
Khó khăn lắm mới có thể khiến roi Tỏa Hồn nghe theo mình, kết quả thì sao? Cây roi mình tốn mấy năm thuần phục lại dễ dàng bị Tô Cẩm nắm trong tay, ngoan ngoãn giống như một cây roi bình thường!
Khi đó phản ứng đầu tiên của cô ta chính là chạy!
Ngay cả pháp khí cũng rơi vào trong tay Tô Cẩm rồi, cô ta còn có thể thắng được gì nữa?
Đó là vũ khí bí mật cuối cùng của cô ta…
Bây giờ hay rồi, mất vũ khí bí mật, ngay cả Truyền Tống Châu dùng để giữ mạng cũng vỡ.
Điều này đối với cô ta mà nói, đâu chỉ là nhục nhã, đây quả thực là mất hết mặt mũi, Tô Cẩm không chết, cô ta tuyệt đối không quay về Hiên Viên gia!
Vừa nghĩ tới, ngay cả bùa mình giỏi nhất cũng bị Tô Cẩm nghiền ép không có chút lực phản kháng nào, Hiên Viên Lê lại nổi nóng hộc máu tươi tại chỗ.
Thương thế trên người cũng chồng chất thêm, cảm xúc nơi đáy mắt cô ta dần bị hận ý xâm chiếm.
*
Còn Tô Cẩm, Tô Cẩm đang phiền muộn vì mình không dạy dỗ Hiên Viên Lê đàng hoàng.
Cô nghiêm túc kiểm điểm, cô không nên vì moi tin mà lãng phí thời gian.
Cô nên trực tiếp xông lên hủy đi gân mạch của Hiên Viên Lê.
Ồ, nhưng như thế hình như cũng không ổn lắm. Dù sao thì trong tay Hiên Viên Lê còn có một viên châu có thể truyền tống, cũng tức là nói, Hiên Viên Lê vẫn có thể chạy thoát trong tích tắc.
Cho nên…cô vẫn không bắt được Hiên Viên Lê?
Tô Cẩm đang nghiêng đầu, bỗng nhiên có chút ưu thương, sự nghiệp gặp thất bại lớn.
Haiz, là cô vẫn chưa đủ mạnh!
Nếu đã không thể bắt được Hiên Viên Lê ngay, vậy lần tới chỉ có thể tiếp tục đào bảo bối của Hiên Viên Lê.
Đợi cô đào hết bảo bối của Hiên Viên Lê, có lẽ cô ta không chạy được nữa.
Hiên Viên Lê: ?
Cmn ai có thể có nhiều pháp khí lợi hại như thế chứ?
Cô ta tổng cộng chỉ có hai món pháp khí giữ mạng, một lần đánh nhau, đã mất hết vào tay Tô Cẩm rồi, còn muốn có lần sau?
Nếu Hiên Viên Lê biết suy nghĩ trong lòng Tô Cẩm, sợ là sẽ trực tiếp bị tức chết.
Tô Cẩm ưu thương một hồi, lấy roi Tỏa Hồn ra, quan sát tỉ mỉ.
Món pháp khí này có lẽ còn chưa nhận Hiên Viên Lê làm chủ, nếu không sẽ không dễ dàng bị cô đoạt đi như thế.
Ngoài có phù văn, trên roi còn có trận pháp cỡ nhỏ.
Hơn nữa uy lực không hề yếu hơn Thất Tinh Kiếm.
Cô nghịch cây roi này, thi thoảng thẫn thờ.
Khi Sở Lâm và Nguyên Cảnh tới, nhìn thấy cảnh Tô Cẩm đang cầm roi thẫn thờ, Phất Trần đạo nhân ngồi một bên, vẫn chưa hồi thần.
Sở Lâm tò mò đi tới, nhỏ tiếng hỏi: “Sư phụ? Sao vậy?”
Tô Cẩm hơi buồn bã nhìn Sở Lâm: “Không có gì, chỉ là để Hiên Viên Lê đó chạy thoát rồi.”
“Hiên Viên? Họ này rất hiếm.” Sở Lâm vội vàng thức thời chuyển đề tài.
Tô Cẩm tiếp lời: “Cô ta nói cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, thế gia Huyền Môn.” Nói xong câu này, cô lại bổ sung thêm: “Ồ, còn có một Cơ gia, Cơ gia giỏi trận pháp, Hiên Viên gia giỏi bùa.”
Tô Cẩm trầm tư nói: “Nếu đã như vậy, chắc còn có phong thủy, xủ quẻ…”
Xem ra tiếp theo lại sắp không được thái bình rồi.

Trước Tiếp