Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 532

Trước Tiếp

Hiên Viên Lê nhìn Tô Cẩm xông về phía mình, không thèm suy nghĩ ném ra một lá bùa Định Thân, khóe miệng cô ta nhếch lên, một khi đụng phải bùa Định Thân của cô ta, tiếp theo chính là sân chơi của cô ta.
Ngay khi bùa Định Thân sắp dán lên người Tô Cẩm, chỉ thấy Tô Cẩm dùng bàn tay như dao, chém phập về phía lá bùa, lá bùa Định Thân đó lập tức hóa thành hai nửa, lả tả rơi xuống đất.
Ý cười trên khóe miệng Hiên Viên Lê hơi cứng lại, vội vàng dịch chuyển tránh đi, đáy mắt dần nổi lên sát ý mãnh liệt.
Phá bùa Định Thân của cô ta? Rất tốt, trong thế hệ trẻ, chưa có ai có thể dễ dàng chém đứt bùa Định Thân của cô ta như vậy!
Lúc này, vị trí cô ta đứng lúc đầu bị nện ra một cái hố lớn, nếu luồng sức mạnh này rơi lên người cô ta…cô ta híp mắt, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hiên Viên Lê vung hai tay về trước, mấy lá bùa đồng thời được tung ra.
Cô ta không phải loại người sẽ cho đối phương thời gian chạy thoát, cho nên sau khi lần đầu thăm dò thực lực của Tô Cẩm, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là trực tiếp dùng sát chiêu mà cô ta kiêu ngạo nhất, tranh thủ g**t ch*t đối phương trong một chiêu.
Từng lá bùa bao vây Tô Cẩm ở giữa, hình thành một trận pháp cỡ nhỏ, ngay sau đó, lá bùa nhanh chóng xoay vòng quanh Tô Cẩm, không khí xung quanh cũng ngày càng mong manh.
Tô Cẩm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái áo đỏ ngoài trận pháp.
Chỉ thấy cô ta hống hách lên tiếng: “Cô rất nhanh sẽ là một người chết, Tô quán chủ, cô phải nhớ kỹ, tôi tên Hiên Viên Lê, Lê là Lê trong bình minh tảng sáng.”
Hiên Viên Lê? Chưa từng nghe qua.
Tô Cẩm nghiêng đầu, dưới ánh mắt vô cùng tự tin của Hiên Viên Lê, không nhanh không chậm vươn tay ra, nhẹ nhàng túm lấy một lá bùa trong trận pháp.
Lá bùa nằm trong tay cô, hóa thành tro tàn trong tích tắc.
Hiên Viên Lê hơi ngẩn ra, khó tin nhìn người trong trận pháp.
Không lý nào lại vậy!
Trận pháp này là kiệt tác đắc ý nhất của cô ta, là một sát trận cô ta nghiên cứu rất nhiều năm mới tạo ra được!
Không nói là đánh đâu thắng đó, nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng bị phá giải như thế, hễ là người bị cô ta giam trong sát giận, tới nay chưa có một ai có thể thoát ra toàn vẹn…
Tô Cẩm nhìn vẻ ngơ ngác trên gương mặt Hiên Viên Lê, sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm của cô ta, cố ý không nhanh không chậm vươn tay ra, lại nhẹ nhàng túm lấy một lá bùa từ trong trận pháp, lá bùa nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Sau đó, Tô Cẩm bắt đầu lặp lại hai động tác này, nắm bùa, bùa nghiền thành tro.
Sau khi lặp lại nhiều lần, trận pháp dừng vận hành, trận pháp vốn đầy rẫy sát ý, khoảnh khắc này chỉ còn hai lá bùa trơ trụi.
Tô Cẩm nhẹ nhàng vung tay, hai lá bùa đó xẹt một tiếng nát thành hai nửa, gió thổi một cái, không còn lại gì.
Hiên Viên Lê im lặng: “…”
Tô Cẩm bình tĩnh nhìn Hiên Viên Lê: “Còn có sát chiêu gì không? Nếu không còn, tôi thật sự sẽ ra tay đó.”
Lời còn chưa dứt, Hiên Viên Lê liền cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại ập tới.
Luồng sức mạnh này khác với khi Tô Cẩm động thủ trước đó, lần này không chỉ mang theo sát ý, còn có uy áp và trói buộc.
Sức mạnh kh*ng b* ập tới, Hiên Viên Lê căn bản không có đường thoát.
Lúc này, ngay cả bùa Dịch Chuyển của cô ta cũng tạm thời mất đi tác dụng.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm đánh một chưởng lên người Hiên Viên Lê.
Một chưởng này khiến Hiên Viên Lê liên tục lùi mười mấy bước, cô ta cố áp chế sự phập phồng trong lồng ngực nhưng không ngờ còn chưa kịp gì, một ngụm máu tươi đã hộc ra.
Hiên Viên Lê tái mặt nhìn Tô Cẩm.
“Rốt, rốt cuộc cô là ai?”
Tài liệu cô ta cho người điều tra nhất định đã xảy ra vấn đề!
Một chưởng đó, cô ta cảm nhận rõ linh lực bàng bạc trong cơ thể Tô Cẩm, nhưng rõ ràng Tô Cẩm sống ở ngoại giới, ngoại giới linh lực mong manh, căn bản không thể nào tu luyện được như Tô Cẩm.

Tô Cẩm kinh ngạc nhìn đối phương: “Không phải cô đã điều tra tôi rồi sao? Tô Cẩm của Huyền Thanh quán, khắc tinh, của cô!”
Hiên Viên Lê nghiến răng, ném hết toàn bộ bùa có thể dùng trên người về phía Tô Cẩm.
Cô ta không tin nhiều lá bùa như thế đồng thời được ném ra, lẽ nào Tô Cẩm còn có thể tránh được hết?
Sẽ có một lá bùa có thể đập lên người Tô Cẩm.
Bùa Định Thân, bùa Thiên Lôi, bùa Tỏa Hồn…các loại bùa ập tới.
Tô Cẩm nhanh chóng quét mắt, phẩm tướng của số bùa này đều không tồi, bùa trên người đối phương nhiều hơn cô tưởng tượng một chút.
Cho nên rốt cuộc Hiên Viên Lê lấy từ đâu ra? Trong lòng Tô Cẩm nổi lên nghi vấn.
Ngay sau đó, cô giơ tay túm về hướng lá bùa trong hư không, năm ngón tay hơi khép lại, những lá bùa đó bị ép tập trung lại một chỗ.
Ngay sau đó, cô lách người xuất hiện trước mặt Hiên Viên Lê, mà số bùa vốn tụ lại một chỗ cũng nổ tung vào lúc này, phát ra tiếng vang to, giống như trời nổi sấm sét.
Trận chấn động này, ngay cả mặt đất dưới chân cũng rung lắc theo, thậm chí, mặt đất còn có dấu hiệu nứt ra.
Phất Trần đạo nhân tự cho rằng mình đã trốn rất xa, trong lòng không nhịn được kinh hãi.
Không hổ là Tô quán chủ, vừa ra tay đã có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy!
Hiên Viên Lê ý thức được mình không giết được Tô Cẩm, cô ta không chút lưu luyến dùng bùa Dịch Chuyển chạy trốn.
Tô Cẩm không nhịn được cười ra tiếng, cô gái Hiên Viên này, thật sự cong được duỗi được…người ngang tàng như vậy, thế mà nói chạy là chạy!
May mà Tô Cẩm đã sớm có chuẩn bị, Hiên Viên Lê dùng xong bùa Dịch Chuyển mới ý thức được không đúng, cô ta chỉ chạy được mười mấy mét, sau đó liền bị một luồng sức mạnh đánh ngược trở lại.
Hiên Viên Lê dừng ở đó, sát ý nơi đáy mắt đậm đặc như mực.
“Cô muốn làm gì?” Cô ta nhìn Tô Cẩm dần tới gần, đanh giọng chất vấn.
Tô Cẩm hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi có thể làm gì cô?”
Hiên Viên Lê trầm mặc không lên tiếng.
Đã đánh thành thế này rồi, dù sao Tô Cẩm cũng không thể nào dễ dàng tha cho cô ta.
Thấy Tô Cẩm còn cách mình vài bước chân, trán Hiên Viên Lê toát mồ hôi li ti.
Cô ta đanh giọng nói: “Tôi cảnh cáo cô, tôi là người của Hiên Viên thế gia, nếu cô dám động vào tôi, ngày sau, Hiên Viên thế gia tuyệt đối sẽ không tha cho cô! Cho dù là cùng trời cuối đất, cũng sẽ truy sát cô!”
Tô Cẩm kinh ngạc nhìn Hiên Viên Lê, cô dừng bước, sợ hãi ôm ngực: “Cái gì? Hiên Viên thế gia? Cô là người của Hiên Viên thế gia?”
Hiên Viên Lê tự hào trả lời: “Không sai, tôi là đại tiểu thư của Hiên Viên gia!”
“Ồ, vậy thật sự đáng tiếc.” Tô Cẩm chuyển đề tài: “Đáng tiếc tôi chưa từng nghe qua Hiên Viên thế gia gì đó.” Cho nên lời uy h**p của đối phương không có chút uy h**p nào với cô.
Hiên Viên Lê tức đến mức lại phun ra một ngụm máu tươi: “Cô trêu đùa tôi!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải tôi đang phối hợp với cô một chút sao?”
Ài, chẳng trách đồ đệ của cô và người xung quanh thi thoảng đều làm diễn viên, cảm giác làm diễn viên, thật tốt!
“Cô phế gân mạch của họ, chi bằng cô cũng nếm thử chút tư vị gân mạch bị hủy…” Tô Cẩm âm u nói lời kh*ng b*.
Hiên Viên Lê sợ hãi muốn lùi lại, nhưng phía sau cô ta đã là đường cùng, đã sớm bị Tô Cẩm bày bố một lớp kết giới rồi.
“Hiên Viên gia tôi chính là thế gia Huyền Môn! Gia tộc ẩn thế chân chính, sao cô dám làm như vậy với tôi?” Cô ta kinh hoảng nói, mà cánh tay rũ bên người thì cẩn thận dịch chuyển ra sau.

 
Trước Tiếp