
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngay sau đó, đạo diễn bỗng vồ lấy hai tay của Sở Lâm, cả người nhiệt tình như lửa: “Sở đạo trưởng! Tôi với cậu vừa gặp như đã quen từ lâu, tôi luôn rất tò mò về những chuyện phi thường này, chi bằng cậu kể tôi nghe những gì các cậu đã trải qua đi? Ví dụ những chuyện bắt quỷ…”
Sở Lâm mơ hồ trong tích tắc, hình như anh ta biết vì sao Phương Tri Hạc chạy nhanh như thế rồi.
Anh ta tùy ý nhìn về hướng bên cạnh, bỗng dưng giật mình, ể? Con quỷ trẻ kia cũng biến mất rồi.
Xem ra vị đạo diễn này thật sự rất có lực sát thương…
Không hổ là người dám rượt theo quỷ!
May mà Sở Lâm cũng là một người rất giỏi lừa phỉnh, sau khi tốn một mớ thời gian, cuối cùng cũng đuổi được đạo diễn.
Sau đó anh ta đi tìm Phương Tri Hạc, nhưng lại phát hiện Phương Tri Hạc đang xách quỷ đứng ở lối cầu thang lầu ba, thấy Sở Lâm xuất hiện, anh ta thả con quỷ trẻ ra.
Quỷ trẻ lập tức ghé tới hỏi thăm: “Người anh em, anh vẫn ổn chứ?”
“Tôi nói anh nghe, đạo diễn đó thật sự rất đáng sợ, thực sự có độc…” Quỷ trẻ không nhịn được lên tiếng bóc phốt.
Người đó đã để lại bóng ma tâm lý sâu đậm cho nó.
Sở Lâm nghĩ ngợi, thành thật nói: “Tao vẫn ổn.”
Tuy đạo diễn nhiệt tình lại lắm lời, nhưng mình cũng không yếu, nếu ngay cả một đạo diễn cũng không xử lý được, vậy thật sự không xứng làm đại đệ tử!
Sở Lâm nhẹ giọng hỏi: “Sao các người không lên?”
“Nó không dám lên lầu ba.” Ánh mắt của Phương Tri Hạc rơi lên người quỷ trẻ.
Quỷ trẻ sợ muốn chết: “Đạo sĩ bên trên quá lợi hại, tôi không dám…” Nó sợ mạng quỷ của mình đi tong.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời lấy ra một lá bùa Thiên Lôi.
Quỷ trẻ sốc tại chỗ: “!” Đậu má, thế này cũng quá vô tình rồi!
Đã nói là làm anh em mà?
Tối hôm qua còn xưng anh gọi em, hôm nay lại lấy bùa lợi hại này uy h**p nó?
Phương Tri Hạc mặt không cảm xúc xách con quỷ đó, đi thẳng tới cửa phòng của Tô Cẩm, anh ta ở bên ngoài báo cáo sơ lược tình hình.
Quỷ trẻ sợ tới run lẩy bẩy.
Khí thể của tầng này quá hung hãn…
Trong giây lát, cửa phòng được mở ra, giọng nói của Tô Cẩm truyền ra: “Vào đi.”
Hai người một quỷ vừa đi vào, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Tô Cẩm tùy ý nhìn quỷ trẻ một cái: “Anh muốn đến địa phủ ngay bây giờ hay là đợi thêm mấy hôm nữa?”
Quỷ trẻ nhỏ tiếng nói: “Tôi, tôi có một người không thể buông.”
Tô Cẩm nâng mắt nhìn chằm chằm nó: “Không thể buông thì sao? Người chết như đèn tắt, huống hồ giữa hai người đã sớm âm dương cách biệt, vẫn nên đi đầu thai sớm thì hơn.”
Quỷ trẻ vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.
“Tôi vẫn muốn gặp mặt cô ấy lần nữa.”
Tô Cẩm thở dài: “Được thôi, tôi đưa anh đi gặp cô ấy lần nữa.”
Dứt lời, Tô Cẩm vung tay lên, quỷ trẻ biến mất tại chỗ.
Sở Lâm chấn kinh truy hỏi: “Sư phụ, như thế này liệu có ảnh hưởng thương thế của người không?”
“Không sao, chút chuyện cỏn con.” Tô Cẩm đáp một câu, sau đó bắt đầu khen hai đồ đệ, nhiệm vụ lần này, hai người hoàn thành rất hoàn hảo!
Khen một lúc, Phương Tri Hạc nêu ra một nghi vấn: “Cái người mà trong lòng anh ta không thể buông được, có phải đã…”
Tô Cẩm lắc đầu, tỏ vẻ cao thâm khó lường: “Có một số người nên buông bỏ thì hơn, nếu không cũng chỉ lưu lại tổn thương.”
Lời vừa dứt chưa được mấy giây.
Quỷ trẻ xuất hiện lần nữa.
Nó khóc lóc thảm thiết, nhất thời trong phòng toàn là tiếng r*n r*: “Hu hu, mới một tháng, tôi mới qua đời một tháng, cô ấy đã có người mới rồi!”
Tô Cẩm: Nhìn đi, nên trực tiếp đến địa phủ thì tốt hơn.
Cô đã đưa ra kiến nghị rồi, nhưng đối phương không hiểu ý của cô.
Khóc một lúc, quỷ trẻ lau nước mắt, tỏ ra tôi đã nghĩ thông suốt rồi: “Cũng tốt, như thế này cũng tốt…”
Quỷ trẻ không còn bất cứ quyến luyến gì nhìn Tô Cẩm: “Làm phiền Tô quán chủ rồi.”
Người nó để ý đã có người mới, nó cũng không còn gì không thể buông bỏ nữa, nếu đã như vậy, cũng nên sớm đến địa phủ đầu thai.
Đỡ cho ở lại nhân gian gây thêm phiền phức cho người khác.
Quỷ trẻ nghĩ thông suốt, trịnh trọng nói vài câu cảm ơn Tô Cẩm, sau đó lại có hơi ngại ngùng xin lỗi Sở Lâm.
“Người anh em, gây thêm phiền phức cho các người rồi, thực sự xin lỗi.”
Nó cười bi ai, khiến người ta đột nhiên cảm thấy chua sót.
Sắc mặt Sở Lâm trầm trọng, vỗ vỗ quỷ trẻ: “Gặp được chính là duyên phận, mày còn có tâm nguyện gì khác không?”
“Không có.” Quỷ trẻ lắc đầu.
Lần từ biệt này, họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Nó nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi kết cục thuộc về nó.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, vung tay lên, đưa nó vào địa phủ.
Trong chớp mắt, quỷ trẻ biến mất ngay trước mắt Sở Lâm và Phương Tri Hạc, có một khoảnh khắc, đáy mắt Sở Lâm xẹt qua một tia mơ hồ.
Anh ta mơ màng mấy giây, nhỏ tiếng nói ra suy đoán của mình.
“Thực ra nó vất vả tìm cánh tay chỉ là hi vọng khoảnh khắc xuất hiện trước mặt người yêu là một dáng hình hoàn chỉnh nhỉ?”
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm.
Chuyện trên đời này, không phải đều như vậy sao? Luôn sẽ có rất nhiều nuối tiếc.
Cô sâu xa lên tiếng: “Sau này có thể anh sẽ gặp được nhiều tình huống khác nhau, đây gọi là kiếp người muôn vẻ.”
Nhiệm vụ lần này, Tri Hạc và Sở Lâm cùng thực hiện, cũng là một cơ hội rất tốt, trước đây luôn là cô bảo vệ trước Sở Lâm, lần này, ngược lại để Sở Lâm đích thân trải nghiệm một lần.
Mà đây chỉ là bắt đầu.
Sở Lâm rất thông minh, hiểu ý của sư phụ.
“Sư phụ yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến người thất vọng.”
Đường của anh ta còn rất dài rất dài.
…
Buổi trưa, Tô Cẩm gọi Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh vừa vào phòng liền nhìn thấy Tô Cẩm tinh thần rất tốt.
Sắc mặt phiền muộn của anh ta lập tức biến mất, cả người tăng thêm vài phần vui vẻ: “Tô quán chủ!”
Hai hôm nay, anh ta thật sự quá khổ sở.
Bây giờ nhìn thấy Tô Cẩm hồi phục lại, khỏi phải nói anh ta vui cỡ nào!
Không đợi Lục Chi Ninh lên tiếng hỏi thăm, Tô Cẩm đã nói: “Tiểu Lục tổng yên tâm, vùng Cốc Sơn đó đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, nhưng mê trận trong Cốc Sơn vẫn còn, nếu các người còn muốn tiếp tục quay phim ở Cốc Sơn, tôi có thể vạch ra một phạm vi cho các người.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh giống như ăn được một viên thuốc định tâm.
Ý của Tô quán chủ chính là nói đoàn phim không có vấn đề gì nữa, có thể quay phim bình thường rồi.
Anh ta kích động suýt chút bổ tới, chỉ có điều còn chưa bổ tới đã bị Sở Lâm cản lại.
Sở Lâm tỏ vẻ ghét bỏ: “Tiểu Lục tổng, sư phụ em là con gái, cho dù anh có kích động mấy cũng không thể dọa tới sư phụ em!”
Lục Chi Ninh trừng Sở Lâm một cái, chỉ thiếu điều mở miệng mắng người! Đừng hòng vu hại anh ta trước mặt Tô quán chủ!
Một người thức thời như anh ta, sao dám quấy rầy tới Tô quán chủ? Hơn nữa nghe Tô quán chủ gọi anh ta là tiểu Lục tổng, thật sự là tổn thọ anh ta quá.
Anh ta kéo Sở Lâm ra, tươi cười nhìn Tô Cẩm.
“Sắc mặt của Tô quán chủ nom có vẻ tốt lên không ít, có muốn ăn gì không? Tôi sẽ bảo người chuẩn bị ngay.”
“Không cần phiền phức!” Tô Cẩm tìm Lục Chi Ninh tới thật sự chỉ thuần túy là bàn việc công, cô đã giấu đi một phần chuyện của Cốc Sơn, chỉ nói một số chuyện không quan trọng, ví dụ như mê trận, ví dụ như lệ quỷ tụ tập.