
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sở Lâm trấn an nói: “Chuyện gần như sắp giải quyết xong rồi, các người rất an toàn, có thể ai về phòng nấy ngủ rồi.”
“Tiểu Vu đó như thế nào rồi?” Lục Chi Ninh cạn lời hỏi một câu.
“Hình như cậu ta bị dọa ngất rồi, có lẽ không có việc gì.” Hai người ở chung với Tiểu Vu hình như bị dọa không nhẹ.
Sở Lâm nói xong liền xoay người muốn đi, Lục Chi Ninh gọi anh ta lại: “Cậu đi đâu vậy?”
Sở Lâm nhìn những người khác, sau đó vẫy tay với Lục Chi Ninh: “Anh ghé tai tới đây.”
Thấy Sở Lâm thần thần bí bí, Lục Chi Ninh hừ một tiếng, vẫn ghé tới, ngay sau đó, anh ta liền nghe thấy Sở Lâm phải giúp quỷ trẻ tìm cánh tay.
Sắc mặt Lục Chi Ninh thay đổi liên tục, cuối cùng giơ ngón cái với Sở Lâm.
“Lợi hại!” Xưng anh gọi em với quỷ, còn giúp quỷ tìm cánh tay…
“Tôi đi với cậu.” Lục Chi Ninh nói, dù sao đối phương cũng là quỷ, lỡ như có tâm tư gì khác thì sao?
“Yên tâm, em tốt xấu cũng là đại đệ tử của Huyền Thanh quán! Em đi một mình là được rồi, hơn nữa trong phòng này nhiều người như thế, anh phải sắp xếp chút chứ?” Trông có vẻ những người này không có ý định rời đi.
Sở Lâm nói xong, lại nghĩ tới Lạc Minh bị gõ cửa sổ.
Anh ta quay đầu, gọi lạc Minh và Tiểu Chu ra.
Không biết vì sao quỷ trẻ không vào được phòng của Lạc Minh, nhưng anh ta biết trên người Lạc Minh có bùa sư phụ anh ta cho, khi mới tới Cốc Sơn, Tiểu Chu bởi vì dính phải âm khí, cũng được một lá bùa của sư phụ.
Cho nên quỷ trẻ không vào được phòng của hai người này.
Hơn nữa còn là lầu ba, quỷ trẻ cũng là một người đầu óc tỉnh táo, như nó nói, nó có thể cảm nhận được người ở lầu ba đều khó đối phó, hơn nữa còn có đạo sĩ, nó không dám lên lầu ba.
Bây giờ chuyện họ cần làm chính là kiểm tra hai căn phòng còn lại của lầu hai.
Khi Sở Lâm dẫn hai người xuất hiện trước mặt quỷ trẻ, hai người một quỷ đều giật thót tim.
Hai người lùi về sau Sở Lâm, sợ hãi khủng hoảng, chuyện này Sở Lâm có thể hiểu được.
Nhưng vấn đề là, một con quỷ như mày, sao còn sợ người?
Chỉ thấy quỷ trẻ thét lên một tiếng, sợ hãi bật cao ba thước, trực tiếp đụng trúng trần nhà, sau đó bốp một tiếng rơi xuống, một cánh tay toàn vẹn khác cũng rơi ra.
Cảnh tượng này…rất đáng sợ.
Tiểu Chu sợ tới tái mét mặt mày, cả người run rẩy.
Sở Lâm cũng không ngờ con quỷ này ngốc như thế.
Anh ta chỉ đành nói: “Thực sự xin lỗi, không ngờ để hai người nhìn thấy cảnh tượng này, hay là hai người quay về trước, nói cho tôi biết số phòng của hai người là được.”
Tiểu Chu nói số phòng của mình, chạy một mạch về, không dám quay đầu.
Lạc Minh thì khá bình tĩnh: “Tôi không sao, tôi đi với các người.”
Sở Lâm lấy làm lạ: “Được.” Không ngờ, người này gan dạ thật, anh ta nhớ lúc đầu khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng kiểu này cũng sợ phát khiếp.
Nhưng Sở Lâm rất nhanh phát hiện hai tay nắm chặt thành quyền rũ hai bên người Lạc Minh.
Ể? Đây là đang giả vờ bình tĩnh?
Anh ta bật cười, giơ tay vỗ vai Lạc Minh: “Đừng sợ, ít nhất con quỷ trẻ trước mắt này không làm hại được chúng ta.”
Lúc này, quỷ trẻ đã lắp xong cánh tay của nó, đừng hỏi vì sao nó sợ hãi như thế, hỏi thì là do bị đạo diễn và người anh em họ Sở này lưu lại bóng ma tâm lý…Sở Lâm dẫn một người một quỷ tới phòng của Tiểu Chu trước, sau khi dạo một vòng không có thu hoạch gì, lại đến thẳng phòng của Lạc Minh.
Lạc Minh không nhịn được hỏi: “Sở đạo trưởng, các người đang tìm thứ gì sao?”
Sở Lâm giơ tay chỉ về hướng của quỷ trẻ: “Anh xem, có phải nó bị thiếu mất cánh tay không?”
Lạc Minh gật đầu: “Cho nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, nó chính là muốn tìm cánh tay đó?”
“Đúng.” Sở Lâm vui vẻ gật đầu: “Nhị sư đệ của tôi đã đi tìm đạo diễn rồi, chuyện này cũng coi như là một hiểu lầm nhỏ.”
Quỷ trẻ vừa vào phòng của Lạc Minh, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng: “Tìm được rồi! Tôi ngửi được mùi của tôi rồi!” Nó nói xong liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lạc Minh đứng trong phòng, tâm trạng bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp: “…”
Sở Lâm sải bước xông tới, chỉ thấy quỷ trẻ đang ôm cánh tay của nó ở đó khóc: “Hu hu, cuối cùng tôi cũng tìm được cánh tay của tôi rồi, tôi không cần làm quỷ tàn tật nữa…”
Sở Lâm nghe tiếng khóc một lúc, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa: “Người anh em, mày đừng khóc nữa, lắp cánh tay của mày vào trước đã.”
Tiếng khóc của con quỷ này thực sự quá khó nghe…
Sau khi quỷ trẻ lắp xong cánh tay, trịnh trọng cảm ơn Sở Lâm.
Một người một quỷ trò chuyện khá vui vẻ, nhưng Sở Lâm có hơi mơ hồ, có phải con quỷ này nên đưa tới địa phủ đi đầu thai không?
Anh ta suy nghĩ một hồi, định đợi sáng mai đi hỏi sư phụ nhà mình, lúc này đã gần hai giờ sáng rồi, không thể quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi.
Chuyện ở đây đã giải quyết xong, Sở Lâm lại nói với Lục Chi Ninh một tiếng.
Như vậy, những người khác có thể không còn băn khoăn gì về phòng nghỉ ngơi.
Sở Lâm nói với Lạc Minh một tiếng rồi dẫn quỷ trẻ rời đi, Lạc Minh một mình đứng trong căn phòng trống trải, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi lạnh lẽo.
Bỏ đi, vẫn nên đóng chặt cửa phòng thì tốt hơn.
Đồng thời, anh ta sờ lá bùa mình mang trên người.
Cũng may có bùa Hộ Mệnh, đợi vết thương của Tô quán chủ đỡ hơn một chút, anh ta nhất định phải đích thân đi cảm ơn.
*
Quỷ trẻ không dám lên lầu ba, nó có thể cảm nhận được đạo sĩ ở lầu ba lợi hại hơn đám người Sở Lâm rất nhiều lần.
Thế là Sở Lâm dẫn quỷ trẻ tới đại sảnh lầu một, vừa hay có thể đợi Phương Tri Hạc ở đây.
Một người một quỷ nhàm chán ngồi ở đó tán gẫu một lúc.
Sở Lâm cũng biết nguyên nhân quỷ trẻ không đi đầu thai, trong lòng còn có một người chưa thể buông bỏ, cho nên luôn du đãng bên ngoài, thà làm một cô hồn dã quỷ…
Cho tới khi trời gần sáng.
Phương Tri Hạc dẫn đạo diễn mặt mày lấm lem quay về.
Nghe thấy động tĩnh, Sở Lâm nằm bò trên bàn ngủ bỗng tỉnh giấc, anh ta ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Phương Tri Hạc.
Ồ, trông có vẻ còn mang theo vài phần lạnh lẽo.
Anh ta tò mò nhìn đạo diễn, đạo diễn đã trải qua chuyện lớn như thế, trông có vẻ cũng không giống như bị dọa sợ, ngược lại gương mặt ngập tràn kinh ngạc.
Sở Lâm nhanh chóng nói tình hình với Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc ừm một tiếng: “Đợi sư phụ tỉnh, tôi đi hỏi sư phụ thử.”
Nói xong câu này, Phương Tri Hạc sải bước chạy lên lầu, bóng lưng đó trông có vẻ hơi hoảng.
Sở Lâm nghi hoặc nhìn sang đạo diễn.
Chỉ một giây, đạo diễn liền ghé tới bên cạnh Sở Lâm.
Đạo diễn lộ ra một nụ cười lộ liễu: “Dám hỏi cậu và vị Phương đạo trưởng đó có quan hệ gì?”
“Tôi là sư huynh của cậu ấy, có chuyện gì?” Sở Lâm hỏi ngược lại.