Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 482

Trước Tiếp

Hứa Lăng Sơn thu lại mấy phần ý cười: “Không sai, tôi quả thật là người của Thiên Uyên, dù sao các người cũng sắp chết rồi, tôi để cho các người sau khi chết làm một con quỷ minh bạch!”
Ông ta tự tin mà càn rỡ: “Nếu không phải tên phế vật Bạch quán chủ kia bại lộ nhanh như vậy, Thiên Uyên cũng sẽ không bị Tô Cẩm để mắt tới!”
Nói đến chỗ này, đáy mắt ông ta có tia tức giận xẹt qua, tất cả chuyện này đều là do Tô Cẩm!
Ông ta nhìn về phía những người bị nhốt trong sảnh: “Các người cũng đừng trách tôi nhẫn tâm, muốn trách thì trách Tô Cẩm! Nếu không phải cô ta nhất định phải đối nghịch với Thiên Uyên, nhiều lần phá hư kế hoạch của tôi, bức ép tôi đến bước này, tôi cũng sẽ không xuống tay với các người nhanh như thế!”
“Dù sao, chúng ta cũng đã làm cộng sự với nhau nhiều năm như vậy, các người yên tâm, tôi sẽ để cho các người chết thống khoái.”
Hứa Lăng Sơn nói xong, cười hì hì, nhưng trong đáy mắt, lại đều là sự lạnh lùng và ngoan độc.
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người rùng mình một cái.
Chẳng ai ngờ rằng, hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, lại là người của Thiên Uyên…
Chuyện này châm biếm cỡ nào!
Hơn nữa nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không phát hiện ra.
Loáng thoáng trong đám người có người chất vấn: “Hứa hội trưởng, đắc tội với ông là Tô Cẩm, phá hủy kế hoạch của ông cũng là Tô Cẩm!
Mà những người như chúng tôi, đều hoàn toàn không biết gì cả về chuyện của ông, cho dù ông muốn trả thù, ông cũng nên tìm Tô Cẩm! Không liên quan gì đến chúng tôi hết, ông tha cho chúng tôi một con đường sống vừa vặn rất tốt!”
Phất trần đạo nhân tìm nơi phát ra giọng nói nhìn sang, liếc một chút đã nhận ra người nói ra những lời này, là đạo hữu sắp bị ông ta đuổi ra khỏi hiệp hội Đạo Môn.
Đồng thời, bên cạnh người kia cũng bắt đầu có thêm nhiều tiếng phụ họa.
“Hứa hội trưởng, chúng tôi và Tô Cẩm còn có thù nữa! Ông thả chúng tôi đi, về sau chúng tôi còn có thể giúp ông làm việc! Dù sao chúng ta cũng có chung kẻ địch!”
Có một người cầu xin tha thứ, thì sẽ có người thứ hai cầu xin tha thứ.
Đạo tâm bất ổn, tham sống sợ chết, không phân biệt tà ác, vào lúc này đều hiện ra vô cùng rõ ràng.
Những người khác nhao nhao kéo giãn khoảng cách với mấy người tham sống sợ chết kia, bọn họ cho dù chết, cũng phải chết một cách trong sạch, chứ không phải lâm trận phản bội!
Hứa Lăng Sơn trào phúng khinh thường nhìn xéo qua những người đó: “Cầu người dù sao cũng phải có chút thành ý mới được, sao có thể chỉ nói vài lời cầu xin cơ chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, đã có người bịch một tiếng quỳ xuống.
Thấy vậy, Hứa Lăng Sơn cười ha ha.
Phất trần đạo nhân đứng dậy, đập cho người kia một chưởng: “Cậu có biết, loại hành vi này của cậu gọi là gì không? Nếu hôm nay các người lựa chọn làm bạn với Hứa Lăng Sơn, vậy các người chính là phản đồ của Đạo Môn!
Cho dù tham sống sợ chết, cũng vì Thiên Đạo chỗ không dung! Sau lưng Hứa Lăng Sơn là Thiên Uyên, không phải yêu tà bình thường gì đó!”
Nói đến mức này, vẫn như cũ có người lựa chọn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hứa Lăng Sơn cười nói: “Tiền bối, sinh tử trước mặt, tôn nghiêm và đạo tâm nào có quan trọng bằng tính mạng? Đây là lựa chọn của bọn họ, cho dù ông tức giận, ông cũng không thể ngăn cản bọn họ chứ?
Nói một cách khác, nếu như các người lớn mạnh hơn một chút, phá được trận pháp của tôi, bọn họ còn cần như thế sao?
Nói tới nói lui, đều là do các người nên Đạo Môn bị thua, là Đạo Môn các người không giữ được người!”
Hứa Lăng Sơn cố ý k*ch th*ch phất trần đạo nhân, cũng cố ý k*ch th*ch tất cả mọi người trong sảnh, ông ta đang cố ý kích phát sự tức giận của bọn họ, ý đồ để lúc bọn họ chết nhiễm lệ khí, Nhược Tâm có oán khí, lại thêm bọn họ là người tu đạo, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, tất nhiên khác biệt với lệ quỷ bình thường!
Nếu có thể luyện hóa, trở thành con rối của ông ta, có lẽ nhất định như hổ thêm cánh.

Hứa Lăng Sơn thậm chí đã nghĩ kỹ, chờ sau khi những người này chết, ông ta sẽ dùng vong hồn của những người này đi đối phó với Tô Cẩm.
Đến lúc đó, nhất định sẽ rất thú vị!
Ngay sau đó, ông ta lại nhìn về phía những đạo hữu đang quỳ trước mặt ông ta cầu xin tha thứ kia: “Các vị yên tâm, sau khi các người chết, tôi sẽ cho vong hồn của các người một ưu đãi.”
Nhìn xem, ông ta cũng không phải loại người độc ác, ông ta cũng cho bọn họ chỗ tốt…
Những người đó cuối cùng cũng ý thức được Hứa Lăng Sơn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, trong lúc nhất thời, tiếng kêu khóc bên tai không dứt.
Lúc này, Tam Thanh quán chủ vô cùng tỉnh táo nhìn chằm chằm Hứa Lăng Sơn: “Cửa chính, sảnh trước, hồ nước nhỏ của hiệp hội Đạo Môn, ba phương vị trận pháp này, đều là ông âm thầm bày ra, mục đích của ông chính là vì để hủy toàn bộ Đạo Môn!”
“Lúc trước đúng là có mục đích này, chỉ có điều không nghĩ tới nhiều năm như vậy, các người cũng không phát hiện ra.
Ngược lại lại là Tô Cẩm làm hỏng chuyện tốt của tôi, nhưng bây giờ cũng chẳng hề gì, trận pháp mất thì mất, hiện tại kết quả này cũng rất tốt, dù sao những người có chút năng lực của Đạo Môn đều ở đây, còn có đệ tử nòng cốt của các người cũng ở đây, từ nay về sau, Đạo Môn sẽ không nổi lên được bất cứ sóng gió gì nữa!”
Hứa Lăng Sơn không thèm để ý nói, trong khoảnh khắc ngọn lửa tràn lên, ông ta lui lại hai bước, đáy mắt có mấy phần sáng tỏ.
Ông ta nói: “Tôi biết ông muốn kéo dài thời gian chờ Tô Cẩm tới cứu các người, nhưng, khiến ông phải thất vọng rồi.”
“Tô Cẩm làm tử địch của tôi, làm hỏng nhiều chuyện tốt của tôi như vậy, tôi sao có thể không có chuẩn bị mà ra tay với các người? Tôi đã ra tay với các người thì các người nên hiểu rõ, tôi đã chuẩn bị vẹn toàn rồi!
Tô Cẩm, cô ta không tới được, cũng không thể nào cứu được các người…”
Tô Cẩm sớm đã bị ông ta hướng đi nơi khác rồi, đoán chừng lúc này đang tìm người ở sơn cốc.
Kỳ thật đó cũng không phải tiết mục gậy ông đập lưng ông gì, cục diện này của ông ta, cho tới bây giờ đều là điệu hổ ly sơn!
Mặc dù Đạo Môn vô dụng, nhưng nhiều người như vậy xảy ra chuyện, sau khi Tô Cẩm trở về, sẽ hối hận? Sẽ căm hận? Hay là đạo tâm bất ổn?
Tóm lại… một chiêu này của ông ta, hoàn toàn chính là kinh thiên động địa! Đủ để nổi lên sóng gió vô tận!
Tam Thanh quán chủ cười lạnh một tiếng, cao ngạo nhìn sang Hứa Lăng Sơn: “Ai nói chúng ta nhất định phải chờ Tô quán chủ tới cứu? Sao ông biết, tôi không có chuẩn bị ở sau?”
Vừa dứt lời, ông ấy lập tức lấy ra một lá bùa Thiên Lôi, dùng tốc độ cực nhanh rót linh lực tự thân vào trong bùa Thiên Lôi, chỉ để vì lá bùa Thiên Lôi này phát ra được uy lực lớn hơn.
Gần như trong chốc lát, lá bùa Thiên Lôi kia dùng uy lực kh*ng b* đánh ra một vết nứt ở trên trận pháp mà Hứa Lăng Sơn bày ra.
Không chỉ có như thế, ngay cả tường vách bốn phía của sảnh bên cũng bắt đầu lung lay.
Tam Thanh quán chủ gọi to nói: “Xông lên! Các đạo hữu, lấy ra pháp khí của mọi người, bắt sống Hứa Lăng Sơn!”
Lập tức, bùa Thiên Lôi lại răng rắc một tiếng, trực tiếp bổ về phía Hứa Lăng Sơn.
Hứa Lăng Sơn vừa lấy lại tinh thần, vô ý thức lui lại, ông ta nào nghĩ đến, trên tay Tam Thanh quán chủ cũng có bùa Thiên Lôi…
Vừa nghĩ tới mình bị bùa Thiên Lôi lừa hai lần, đáy mắt u ám của ông ta rốt cuộc không che giấu được.
Ông ta phất tay, lập tức có vô số lệ quỷ xuất hiện.
Tam Thanh quán chủ dẫn đầu, sau khi thấy rõ lệ quỷ phía sau lưng Hứa Lăng Sơn, bước chân dừng lại, trong chốc lát, tất cả mọi người trầm mặc.
Thực sự cho dù có coi như là nhân vật phản diện, cũng không cần kinh người như thế chứ!
Nhìn đám lệ quỷ lít nha lít nhít này, Tam Thanh quán chủ dày đặc chứng đều nhanh phạm vào, cả người tê rần.
Phía trước có đại quân lệ quỷ, phía sau có lửa cháy hừng hực, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan…
Hứa Lăng Sơn Vô Tình nhìn Tam Thanh quán chủ: “Để tôi xem, ông còn lá bùa Thiên Lôi thứ hai hay không!”
Tam Thanh quán chủ: “…” Ông ấy thật đúng là không có.
“Hứa hội trưởng, thứ như bùa Thiên Lôi này, ông hẳn là nên hỏi ta có hay không mới đúng chứ.” Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, Tô Cẩm bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung, không có biểu cảm gì nhìn sang Hứa Lăng Sơn và một đám lệ quỷ phía sau ông ta.

 
Trước Tiếp