Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 481

Trước Tiếp

Duy chỉ có phất trần đạo nhân vội vàng hoang mang rối loạn xông ra ngoài, kết quả cũng giống như Tam Thanh quán chủ, bị đánh trở về.
Phất trần đạo nhân quá sợ hãi: “Hứa Lăng Sơn! Ông đang làm cái gì vậy?”
Chợt nghe thấy tên của mình, Hứa hội trưởng sửng sốt một chút, Hứa Lăng Sơn? Nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều gọi ông ta là Hứa hội trưởng, đúng là đã sắp quên tên của mình rồi.
Những người khác trong thoáng chốc ý thức được sự việc trở nên không đúng lắm, cũng có người thử đi ra bên ngoài, kết quả tất cả đều bị đánh trở về.
Lúc này bọn họ mới giật mình, đây là bị giam ở trong sảnh rồi.
“Hứa hội trưởng? Ông làm cái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta từ từ nói!”
“Đúng vậy đó Hứa hội trưởng, đây cũng không phải là chuyện ông nên làm!”
“Hứa Lăng Sơn, ông nhất định phải có lý do thích hợp cho hành động của ông ngày hôm nay, nếu không phải chúng tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”

Hứa Lăng Sơn yên lặng lắng nghe sự phàn nàn của đám người đối diện, ông ta không thèm để ý cười ha ha.
“Muốn tôi giải thích hợp lý? Cũng được, chỉ cần mấy người có thể ra ngoài! Tôi sẽ nói cho mấy người biết!”
“Nhưng vấn đề là, mấy người không ra được!” Khuôn mặt luôn ôn hoà của Hứa Lăng Sơn, giờ phút này đúng là trở nên có chút dữ tợn, so với dáng vẻ bình thường đúng là có khác biệt rất lớn.
Tam Thanh quán chủ thở dài thật sâu một tiếng, ông ấy giơ tay tát mạnh mình một cái: “Trách tôi, trách tôi không nhìn thấu âm mưu của ông!”
Ông ấy đã nói mà tại sao Hứa Lăng Sơn lại phải tập hợp bọn họ đến cùng một chỗ…
Ông ấy đã tưởng tượng đến mấy loại tình huống, duy chỉ có không nghĩ tới Hứa Lăng Sơn phát rồ muốn hốt gọn một mẻ người trong Đạo môn!
Đây chính là hơn trăm người đó!
Trên trăm người trong Đạo môn, bị vây giữ ở nơi đây!
Hứa Lăng Sơn liếc mắt nhìn Tam Thanh quán chủ, quay đầu lấy ra đồ vật mà mình đã chuẩn bị xong.
Ông ta quăng lá bùa trong tay ra, trong chốc lát, xung quanh sảnh bên dấy lên ngọn lửa.
Ngọn lửa chói mắt, càng đau nhói hơn là mắt của tất cả mọi người.
“Hứa Lăng Sơn, ông điên rồi, ông điên rồi! Rốt cuộc ông có biết mình đang làm gì hay không?” Phất trần đạo nhân bi thương vô cùng giận dữ kêu gào.
Ông ta cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi Hứa Lăng Sơn mất tích, xuất hiện lần nữa, đúng là muốn lấy mạng của tất cả bọn họ!
Tính mạng của hơn trăm người, đây là tội nghiệt bao lớn vậy chứ! Sao ông ta dám? Làm sao dám làm ra loại chuyện này?
Hứa Lăng Sơn thấy kế hoạch của mình mười phần thuận lợi, ông ta nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn.
Ông ta vui vẻ nhìn những người quen ở trong sảnh điên cuồng tìm cửa chạy trốn, giống như là kiến bò trên chảo nóng, mặc cho bọn họ đập phá kiểu gì, cũng không thể thoát khỏi nơi đây.
Ông ta cười vô cùng thoải mái.
Những người trước mặt này giận dữ mắng chửi, ông ta không thèm để ý chút nào, thậm chí cười càng càn rỡ hơn.
Tam Thanh quán chủ thử điện thoại di động, lại thử bùa Truyền Tin, thế nhưng đều không thể liên hệ với bên ngoài, nói cách khác, Hứa Lăng Sơn bày ra trận pháp này không chỉ vây giữ bọn họ ở đây, còn cắt đứt khả năng truyền tin ra ngoài cầu cứu của bọn họ!
Phất trần đạo nhân mạnh mẽ cũng không ra hình dạng gì.
Sự thất vọng của ông ta đối với Hứa Lăng Sơn dần dần biến thành phẫn hận.
“Vì sao? Vì sao ông phải làm việc cho Thiên Uyên! Ông là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, đáng lẽ phải không đội trời chung với Thiên Uyên, sao ông có thể cấu kết với Thiên Uyên để làm việc xấu! !”
Phất trần đạo nhân vừa nói, những đạo hữu khác đang sốt ruột cầu đường sống, đúng là cùng nhau ngừng lại.
Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn sang Hứa Lăng Sơn.
“Thiên Uyên?”
“Ông ta giống như Bạch quán chủ của Bạch Vân quán? Đều là người của Thiên Uyên?”
“Thiên Uyên là cái gì?” Nhiều đệ tử nòng cốt tuổi còn nhỏ đặt ra câu hỏi, nhưng lúc này, không ai phản ứng với câu hỏi của bọn họ.
Mà chính là tất cả đều nhìn chằm chằm Hứa Lăng Sơn, đang chờ câu trả lời của ông ta.

 
Trước Tiếp