Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 452

Trước Tiếp

Trong mộng thu lưới 2
“Hết pin? Hết pin không biết sạc à? Bà đã không đi làm, không cần kiếm tiến, thế mà ngày nào cũng đi sớm về muộn, bà không quan tâm đến con gái một chút được à? Bà có biết con gái bà suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không?” Nguyên Lịch vốn đã phiền lòng, một đống chuyện bực mình đổ dồn tới.
Mà trên người vợ ông ta còn có mùi rượu, không chừng mới đi lêu lổng chỗ nào đó về.
Vợ chồng đại chiến, hết sức căng thẳng.
Trước khi Chu Mộng Chu lên tiếng, Nguyên Cảnh ho khẽ một tiếng.
Mặt anh không chút biểu cảm chỉ tay ra hiệu: “Muốn ồn ào thế nào cũng được, nhưng làm ơn vào phòng đóng cửa lại đã rồi cãi nhau.”
Lời vừa nói xong, Nguyên Lịch liền bước tới nắm lấy cổ tay Chu Mộng Chu rồi kéo người vào một gian phòng cho khách gần nhất.
Nguyên Cảnh liếc qua, vẻ mặt lãnh đạm.
Phương Tri Hạc khẽ kinh ngạc: “Quan hệ của bọn họ không tốt à?”
Nguyên Cảnh gật đầu: “Ừ, quan hệ không tốt lắm. Tính cách hai người không hợp nhau, thường xuyên cãi vã, rất ít khi quan tâm tới hai đứa con.”
Một người luôn bận rộn với công việc, luôn tập trung vào sự nghiệp, luôn muốn dùng biểu hiện xuất chúng của mình để thay đổi cách nhìn của lão gia tử, còn một người thì mỗi ngày đều hẹn mấy chị em của mình đi chơi.
Trước đó lão gia tử cũng đã từng đưa hai chị em Nguyên Tinh Nhị tới lão trạch ở, muốn tách hai đứa trẻ này ra khỏi bọn họ.
Chỉ là mới sống được không bao lâu thì Nguyên Lịch và Chu Mộng Chu đã cùng nhau tới đón hai đứa về, không muốn lão gia tử nhúng tay vào chuyện gia đình bọn họ.
Hoặc là nói, vợ chồng Nguyên Lịch không muốn hai đứa con thân thiết quá mức với vợ chồng Nguyên Lâm.
Bây giờ xem ra vẫn phải bảo lão gia tử cứng rắn hơn một chút mới được.
Dù sao thì cả hai người bọn họ đều chẳng quan tâm đến hai đứa con.
Phương Tri Hạc thính tai hơn Nguyên Cảnh một chút, anh ta nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào trong căn phòng cho khách kia truyền ra, rồi lại nhìn lại Nguyên Cảnh, nhịn không được nhíu mày.
Tại sao đều là người Nguyên gia mà lại khác nhau đến vậy?
Phương Tri Hạc lắc đầu thở dài, tính ra chỉ đáng thương cho Nguyên Tinh Nhị đang ở trên lầu, chẳng trách khi mâu thuẫn với Nguyên Lịch hay khi gặp chuyện cũng không muốn nói chuyện với cha mẹ.
Tô Cẩm lấy ra một cái ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh giường Nguyên Tinh Nhị.
Có lẽ bởi vì có cảm giác an toàn nên Nguyên Tinh Nhị sau mấy ngày không được ngủ ngon đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Chỉ là, vừa ngủ không được bao lâu thì cô ấy đã lại gặp ác mộng, cảm giác vô cùng bất an giống như rơi vào vực sâu không thấy đáy…
Ở trong mộng.
Nguyên Tinh Nhị đứng ở trong phòng của mình, bên tai lại vang lên thanh âm đáng sợ đó, không những thế, nó còn hiện thân.
Cô ấy không thể nhìn rõ khuôn mặt nó, như thể trên mặt nó có thêm một tầng sương mù.
“Nguyên Tinh Nhị, cho tôi mệnh của cô có được không? Tôi sẽ dẫn cô đi thoát khỏi thế giới đau khổ này. Cha cô không quan tâm đến cô, mẹ cô không thương cô, bọn họ chỉ yêu bản thân mình, không ai quan tâm đến cô cả, cô có sống cũng chỉ có đau khổ thôi…”
“Không, cút đi!” Nguyên Tinh Nhị lùi lại hai bước, lại phát hiện mình đã lùi vào góc tường, không còn đường lui nữa.
Mà đối phương cũng từ từ đi tới trước mặt cô ấy: “Cô nhìn tôi xem, nhìn tôi xem…có phải thấy gương mặt này của tôi rất quen không?”
Chỉ thấy khuôn mặt mơ hồ kia dần dần biến thành dáng vẻ quen thuộc của Nguyên Tinh Nhị.
Gương mặt này, gương mặt này rõ ràng chính là cô ấy!
Tại sao thứ này lại giống hệt cô ấy đến vậy?
“Bởi vì tôi chính là cô, cô chính là tôi, từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn là một. Tôi là cái bóng của cô, là một mặt khác của cô…”
“Chỉ cần cô gật đầu đồng ý cho tôi mệnh của cô thì tôi liền có thể dẫn cô cùng đi, đi tới một nơi hạnh phúc hơn, mọi thứ mà cô muốn đều có ở đó!”
Lê quỷ nói giọng dịu dàng mê hoặc Nguyên Tinh Nhị, muốn kéo cô ấy xuống vực thẳm vĩnh hằng.
Mấy ngày trước nó đã tra tấn Nguyên Tinh Nhị, đã phá hủy phòng tuyến tâm lý của cô ấy, giờ là thời điểm tốt nhất để lấy mạng của cô ấy.
Làm người thả câu, đã đến lúc nó phải thu lưới rồi.
Nó từ từ đưa tay về phía Nguyên Tinh Nhị, ngay khi đầu ngón tay chuẩn bị chạm đến Nguyên Tinh Nhị thì đầu ngón tay đột nhiên bị thiêu đốt bỏng rát.
Còn chưa kịp suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của nó chính là bỏ chạy. Nhưng mà lại có một sức mạnh bóp chặt cổ họng của nó, ngăn cản đường lui của nó.

 
Trước Tiếp