Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 366

Trước Tiếp

Cả đạo quán đuổi theo đòi đánh 2
Lúc này, Tiết đạo trưởng mới thành thật nói: “Mọi người không cần gấp gáp chọn thời gian như vậy, chuyện này còn phải hỏi xem Tô quán chủ có thời gian hay không đã…”
Nếu không thì cho dù bọn họ có tới cũng sẽ không gặp được Tô quán chủ.
Sắc mặt của mấy vị đạo trưởng kia có chút phức tạo, bọn họ là tới để nói cảm ơn chứ không phải tới gây sự.
Thế mà…vị Tô quán chủ kia còn tỏ vẻ nữa à?
Quán chủ Tam Thanh quán liếc mắt nhìn Tiết đạo trưởng rồi nói: “Ý của Tử Sân chính là chúng ta chưa từng gặp vị Tô quán chủ kia, không thể tuỳ tiện đến gặp được. Nếu là tới để nói cảm ơn thì phải chọn thời điểm thích hợp mới tới được.”
Cảm xúc bất mãn của mấy người kia vừa sinh ra đã lập tức tiêu tán.
“Vậy cứ theo ý của ông đi.”
Sau khi mấy vị đạo trưởng rời đi, quán chủ nhắc nhở: “Cậu phải chú ý cả lời nói và việc làm của mình, đừng có đắc tội với người khác.”
Tiết đạo trưởng: “…?”
Ông ta lẽ thẳng khí hùng đáp lại: “Thời gian của Tô quán chủ vốn đã rất ít rồi, cao nhân như cô ấy không giống như anh, lúc nào cũng có thời gian cả.”
Quán chủ: “…” Lời này vừa nghe đã muốn đánh người rồi.
Ông ta thở dài, cố ổn định cảm xúc rồi nói: “Thôi, tôi không tranh cãi với cậu nữa. À, quả thật tôi rất muốn gặp vị Tô quán chủ kia một lần.”
Vị Tô quán chủ kia tuy còn trẻ nhưng thực lực của cô ấy…xem từ các tình huống thì quả thực không tầm thường.
Một người như vậy, ông ta phải đi gặp một lần mới được.
Tiết đạo trưởng nghe thấy như vậy, hai mắt xoay tròn nói: “Quán chủ, anh thật sự muốn gặp Tô quán chủ sao?”
“Đương nhiên là muốn gặp Tô quán chủ thật, tôi còn có mấy vấn đề muốn hỏi cô ấy nữa.” Quán chủ thành thật nói.
Một giây sau, Tiết đạo trưởng nhảy dựng lên, cả người hưng phấn nói: “Muốn gặp Tô quán chủ phải không? Được rồi, anh cầu xin em đi! Anh cầu xin em rồi em sẽ nói cho Tô quán chủ!”
Sắc mặt quán chủ lập tức tối sầm: “…?” Là do ông ta không nhấc nổi dao? Hay là Tiết Tử Sân lật trời rồi?
Loại lời như thế này mà cũng dám nói à?
Ba phút sau, toàn bộ Tam Thanh quán đều vang lên tiếng k** r*n của Tiết đạo trưởng.
Ông ta vừa chạy vừa gào thét.
Vừa gào thét, vừa quay đầu nhìn lại quán chủ đang điên cuồng đuổi theo phía sau.
Tiết đạo trưởng: “!” Ôi, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy thôi mà, hối hận, hối hận rồi! Nếu quán chủ đuổi kịp, e rằng sẽ thật sự bị đánh…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đệ tử Tam Thanh quán đều thầm tò mò và hóng chuyện.
Cũng không biết lần này Tiết đạo trưởng lại làm chuyện gì mà chọc giận quán chủ nữa.
Lần cuối cùng quán chủ bị chọc tức như thế này đã là cách đây vài năm, khi đó cả đạo quán đuổi theo đòi đánh Tiết đạo trưởng…Hình ảnh kia…quả thực quá đẹp.

Tô Cẩm ngủ một giấc dài trong phòng khách sạn, mãi cho đến buổi trưa mới tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn điện thoại, thuận tay trả lời tin nhắn Nguyên Cảnh. Chưa đến vài phút sau, Nguyên Cảnh liền đẩy chiếc xe ăn nhỏ vào phòng Tô Cẩm.
“Đây là nhà hàng chuẩn bị riêng cho cô.” Nguyên Cảnh nói.
Tô Cẩm nói cảm ơn rồi mời anh ăn cơm cùng mình.
Nguyên Cảnh mỉm cười từ chối, sau đó trong lúc Tô Cẩm đang ăn cơm, anh nói cho cô nghe về tình huống lúc này của Diêu Khanh, còn có mấy lời Sở Lâm nhờ anh truyền đạt.
Tô Cẩm ăn cơm xong thì Nguyên Cảnh cũng vừa nói xong.
Tô Cẩm không khỏi cảm khái, thời gian cũng thật vừa vặn.
Không đợi Nguyên Cảnh nói thêm gì thì Tô Cẩm đã đứng dậy nói: “Đi thôi, lại có việc làm ăn tới cửa!”
Nguyên Cảnh: “…” Anh thầm thở dài trong lòng, thời gian của A Cẩm thật đúng là được sắp xếp đến từng phút.
Hành trình thậm chí còn được sắp xếp kín mít hơn.
Chuyện Minh Hiên Lâu vừa giải quyết xong, lại có khách hàng mới tới.
Có điều khách hàng mới là người mà anh quen biết, chính là cô gái đã gặp A Cẩm trên phố thương mại trước đó.
Lúc này, Lê Nhạc Vi đang cầm tấm danh thiếp khách sạn mà Tô Cẩm đưa và đứng nói chuyện với nhân viên lễ tân.
“Xin cô mà, nhanh cho tôi gặp Tô quán chủ với.” Trong giọng nói của Lê Nhạc Vi tràn đầy căng thẳng và sợ hãi, như thể đã xảy ra chuyện lớn gì.

 
Trước Tiếp