Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 365

Trước Tiếp

Cuối cùng cũng được giải thoát 2
Chỉ là sau khi Tô Cẩm bước vào phòng, đột nhiên cô lại nhớ ra một chuyện. Chậc, cô hỏi Nguyên Cảnh vì sao anh lại đứng ở trước cửa phòng cô mà Nguyên Cảnh vẫn chưa trả lời? Cũng không biết có chuyện gì không nữa.
Tranh thủ lúc Nguyên Cảnh vừa mới về, Tô Cẩm vội vàng gửi tin nhắn hỏi anh.
Nguyên Cảnh bước vào phòng, nhìn tin nhắn trên điện thoại, cảm xúc hết sức phức tạp, anh có thể nói gì được đây? Chẳng lẽ anh nói thẳng là anh lo lắng cho cô, không yên tâm nên đứng canh ở ngay trước cửa, chờ cô về à?
Nguyên Cảnh tùy tiện tìm một lý do trả lời lại Tô Cẩm.
Tô Cẩm không suy nghĩ sâu hơn, một lòng đều đang suy nghĩ, lần này đường chủ ẩn nấp trong bóng tối kia có lẽ sẽ không xuất hiện.
Chậc, gã đường chủ này rất có thể thuộc họ nhà rùa.
Núp ở trong mai mãi, làm cách nào cũng không chịu thò đầu ra!

Một vị đường chủ nào đó bị Tô Cẩm nhớ tới, đột nhiên hắt xì một cái.
Ông ta đứng trong màn đêm mờ mịt, toàn thân đều có vẻ phiền muộn cùng cô đơn.
Tên ngu xuẩn ông chủ Chu kia không hề liên hệ với ông ta nữa, từ cuộc điện thoại gọi tới lần đầu tiên kia tới nay, ông chủ Chu không hề gửi thêm tin nhắn nào.
Trong lúc mơ hồ, đường chủ cũng ý thức được chuyện này lại xảy ra vấn đề.
Lúc này rất có thể ông chủ Chu đã bị nghiền xương thành tro.
Trong nháy mắt khi ông ta vừa quay người lại, đột nhiên có tin nhắn gửi đến, đường chủ chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức nhíu chặt mày, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng không còn nữa.
“!” Rất tốt, toàn bộ các đạo quán ở Kinh Thành đã bắt đầu kiểm tra xem thử chu sa có vấn đề hay không, xem ra tên ngu xuẩn kia không chỉ thất bại mà còn bị Tô Cẩm phát hiện có một nhóm chu sa bị động tay động chân…
Nghe được tin tức này, đường chủ cũng không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào: May mắn chính là ông ta không vội vàng chạy tới chịu chết? Hay là hận ý xen lẫn nhau?
Kế hoạch mà ông ta vất vả trù tính lại một lần nữa bị thất bại!
Kể từ khi gặp phải Tô Cẩm, ông ta chưa bao giờ thành công! Tất cả kế hoạch đều bị xáo trộn.
Tô Cẩm không chỉ là chướng ngại vật của Thiên Uyên mà còn là đối thủ mà ông ta muốn dồn vào chỗ chết!
Ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua Tô Cẩm như vậy, ông ta sẽ tiếp tục suy nghĩ kỹ hơn, tìm kiếm cơ hội mới!
Một ngày nào đó, ông ta sẽ xử lý Tô Cẩm!
Ngày hôm sau.
Bởi vì tối hôm qua Tô Cẩm bận rộn giải quyết chuyện của Minh Hiên Lâu nên từ sáng sớm Nguyên Cảnh đã cố ý dặn dò mấy người Sở Lâm không được đến quấy rầy Tô Cẩm, cũng đừng tới gõ cửa phòng cô.
Nguyên Cảnh thậm chí còn chu đáo dán một tờ giấy ghi chú bắt mắt trên cửa phòng để tránh cho những người khác làm phiền giấc ngủ ngon của Tô Cẩm.
Về điểm này, Sở Lâm không khỏi không cảm khái, quả thật Tam gia cực kỳ chu đáo!
Thế là Sở Lâm liền dẫn Diêu Khanh đi tìm Nguyên Cảnh, kể lại tình hình cho anh nghe.
“Tam gia, gần đây Khanh Khanh rất may mắn, có một công ty điện ảnh truyền hình rất tốt coi trọng cô ấy, hơn nữa còn mua lại cả công ty mà cô ấy làm việc trước đây nữa. Bây giờ ông chủ mới đã sắp xếp cho cô ấy một đại diện và một trợ lý chuyên nghiệp hơn.
Lát nữa đợi sư phụ tôi thức dậy, anh báo lại cho cô ấy chuyện này giúp tôi. Tôi với bọn Tri Hạc lát nữa phải theo lệnh tiếp tục bảo vệ Khanh Khanh, có lẽ đến tối mới về được.”
Mấy ngày nay không thể ở bên cạnh sư phụ, Sở Lâm cũng rất ưu thương.
Cũng may hai sư đệ của anh ta cũng không thể ở bên cạnh sư phụ, nếu không tinh thần của anh ta sẽ sụp đổ mất.
Nguyên Cảnh gật đầu nhìn Diêu Khanh: “Nếu có chuyện gì thì cô cứ nói với người đại diện, họ đều là người chuyên nghiệp cả.”
“Được, cảm ơn Tam gia đã nhắc nhở.” Diêu Khanh nói xong, lại cảm thấy lời này của Nguyên Cảnh có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng lại không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào.
Bởi vì phải tranh thủ thời gian nên Diêu Khanh không ở lại lâu nữa, cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng Nguyên Cảnh.Cả đạo quán đuổi theo đòi đánh 1
Diêu Khanh chân trước vừa đi, một giây sau, Nguyên Cảnh lại gọi điện thoại cho Lục Chi Ninh: “Chuyện của Diêu Khanh, cậu nhớ chú ý thêm một chút. Đột nhiên cô ấy có nhiều tài nguyên tốt như vậy, khó đảm bảo những người khác trong công ty sẽ không đố kị. Nếu có người giở trò sau lưng thì cậu bảo người đại diện kia chú ý thêm một chút, càng không cần phải khách khí.”
Lục Chi Ninh đáp thống khoái: “Chuyện này thì anh cứ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ coi chị gái Tô quán chủ như tổ tông mình!” Khó khăn lắm mới có thể rút ngắn khoảng cách với Tô quán chủ, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên anh ta phải để tâm! Nhất định sẽ không ngốc đến mức làm hỏng việc.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ ngay cả cha ruột cũng không bỏ qua cho anh ta!
“…Vậy cũng không cần.” Nguyên Cảnh thảnh nhiên nói, có một tổ tông là Tô Cẩm là đã đủ rồi.
So với sự yên tĩnh ở khách sạn bên này.
Tam Thanh quán ở bên kia lại vô cùng náo nhiệt.
Mấy đạo quán cố ý chạy tới Tam Thanh quán để bày tỏ lòng biết ơn Tiết đạo trưởng đã nhắc nhở, nếu không thì suýt chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn.
Quán chủ mỉm cười khách sáo, nhưng lại không nhận mấy lời cảm ơn kia: “…” Dù sao thì thực lực của sư đệ mình được chừng nào, ông ta vẫn rất rõ ràng.
Hơn nữa đêm qua, sư đệ không đáng tin cậy của ông ta cũng nói rằng Tô quán chủ đột nhiên có việc quan trọng cần tìm, cho ông ta mới đoán rằng người đáng lẽ phải nhận được lời cảm ơn này rất có thể chính là Tô quán chủ.
Những chuyện như công lao này không thể nhận vơ được.
“Mấy vị đừng có nóng vội, để tôi bảo đệ tử đi tìm Tử Sân, đợi lát nữa cậu ta sẽ nói tiền căn hậu quả hết cho mọi người cùng nghe luôn.”
Tiết đạo trưởng bận rộn suốt cả một đêm, vừa nghe thấy có người tới cửa cảm ơn liền vội vàng chạy tới.
Ông ta vừa bước vào cửa liền nhìn thấ mấy đạo trưởng kia, không chờ bọn họ mở miệng thì ông ta đã giành nói trước: “Chuyện lần này tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền lời thôi. Nếu mọi người muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn Tô quán chủ của Huyền Thanh quán. Chính cô ấy là người đã phát hiện ra Minh Hiên Lâu có vấn đề, sau đó mới nhờ tôi liên hệ với các đạo quán.”
Những lời này của Tiết đạo trưởng lập tức khiến các đạo trưởng kia sửng sốt.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, người này còn ngây ngốc hơn cả người kia.
Chuyện này…
Bọn họ tới đây là để nói lời cảm ơn, nhưng chưa bao giờ thấy người nào mà đẩy công lao ra ngoài như thế cả.
Mà Huyền Thanh quán này…là đạo quán ở đâu chứ? Bọn họ chưa từng nghe nói qua!
Quán chủ ngồi ở phía trên mỉm cười nhìn Tiết quán chủ rồi nói: “Sư đệ, cậu kể lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đi. Chuyện như thế này không thể cảm ơn sai người được. Ngày nào đó, cậu đi cùng với tôi đến gặp Tô quán chủ để nói lời cảm ơn cô ấy.”
Tiết đạo trưởng tò mò liếc mắt nhìn quán chủ: “Đêm qua anh còn nói là ước gì không có sư đệ như em mà! Còn phạt em quỳ ở đại sảnh để sám hối với tổ sư gia, ngẫm lại lỗi lầm của mình nữa…” Cho nên, lúc này, gọi ông ta là sư đệ để làm gì?
“…” Sắc mặt quán chủ lập tức đen kịt, vì sao mà phạt cậu ta, chẳng lẽ trong lòng cậu ta không biết rõ ràng sao?
“Cậu có chắc là muốn tôi kể lại mấy lời mà cậu đã nói để mấy vị đạo hữu ở đây cùng phân giải không?” Quán chủ hừ một tiếng.
Tiết đạo trưởng lập tức chột dạ không thôi, ông ta thật sự không có mặt mũi nào để nói ra những lời đó trước mặt người ngoài. Trước ánh mắt tò mò của mấy vị đạo hữu, ông ta bất đắc dĩ nói: “Chuyện trong nhà, đây chỉ là chuyện trong nhà của tôi và quán chủ thôi…”
Tiết đạo trưởng sợ quán chủ tiết lộ hết mọi chuyện của mình, nhanh chóng chuyển chủ đề về lại chuyện Minh Hiên Lâu.
Sau đó lại bắt đầu một vòng thảo luận khác.
Suy cho cùng thì việc chu sa bị động tay động chân mà bọn họ không có ai phát hiện ra, chuyện này nhìn từ phương diện nào thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Cuối cùng, mấy vị đạo trưởng hẹn nhau, chọn một thời gian thích hợp cùng đến cảm ơn Tô quán chủ.

Trước Tiếp