
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lại tới Minh Hiên Lâu 1
Ông chủ quán trà nhìn thấy tiền âm phủ lập tức đưa tay cầm, đồng thời cảm giác áp bách còn quanh quẩn cũng biến mất theo.
Nguyên Cảnh sửng sốt mấy giây: “…”
Cho nên, chẳng lẽ vừa nãy ông chủ quán trà này cho rằng anh không muốn trả tiền, định ra tay với anh sao?
Nguyên Cảnh lặng lẽ cất tiền đi, trong lòng thầm nhủ, lần sau có phải anh cũng nên mang theo một ít tiền âm phủ nên người nữa không???
À, chờ chút, hình như có gì đó không đúng lắm.
Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn sang, dưới ánh đèn mờ ảo, ông chủ quán trà…quả nhiên không có bóng.
Điều này nói rõ, ông chủ quán trà quả thật không phải là con người.
Tuy rằng vừa nãy anh đã đoán được nhưng giờ khắc này được chứng minh, lại là một câu chuyện khác.
Lúc anh và A Cẩm đến phố thương mại, trời vẫn còn chạng vạng, bầu trời cũng chưa tối hẳn, làm sao có thể…Một con phố thương mại to như vậy mà vẫn còn có quỷ ẩn hiện đây?
Lúc Nguyên Cảnh ngẩng đầu lên, không biết có phải là trùng hợp không mà đúng lúc đó anh liền đối mặt với ánh mắt của ông chủ quán trà.
Khuôn mặt không biểu tình của ông chủ quán trà đột nhiên nở một nụ cười âm trầm với Tô Cẩm, nụ cười đó giống như mở ra một cái miệng đầy máu!
Nếu Sở Lâm ở chỗ này, sợ là lại hét toáng lên. Nhưng Nguyên Cảnh có tố chất tâm lý rất tốt, vẻ mặt anh vẫn tự nhiên quay đầu, sau đó bước lại bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm vỗ cánh tay Nguyên Cảnh trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Cảm xúc của Nguyên Cảnh được vỗ về, ánh mắt lập tức có thêm mấy phần ấm áp. A Cẩm biết quan tâm đến anh, thật cảm động!
Đương nhiên Tô Cẩm không biết Nguyên Cảnh đang nghĩ gì.
Cô đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyên Cảnh, rời khỏi gian hàng xem bói.
Hai người vừa bước một bước, Tô Cẩm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông chủ quán trà dường như đang có động tác gì đó.
Ông chủ quán trà bị ánh mắt nhìn thẳng của cô làm cho giật nảy mình, lập tức nở một nụ cười đặc trưng với Tô Cẩm: “Hai vị khách quan nhớ đi thong thả nhé.”
Sau khi hai người rời đi, ông chủ quán trà mới thở phào nhẹ nhõm, ôi, thật sự hù chết quỷ mà!
Ông ta không muốn làm gì cả, nhưng ánh mắt của cô gái kia, thật sự quá đáng sợ!
Loại cảm giác áp bức kia tựa như bẩm sinh, vốn còn tưởng bọn họ chỉ là một đôi mặc cho quỷ làm thịt, trên thực tế lại là đại lão giấu mặt…
Ông chủ quán trà thở dài, bắt đầu thu dọn quán trà của mình. Thôi thôi, đêm nay không bày quán nữa, ông ta muốn thu dọn đồ đạc về nhà!
…
Trong lòng Nguyên Cảnh có không ít nghi vấn: “A Cẩm, vậy là bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Mặc dù vị trí của bọn họ bây giờ nhìn từ bên ngoài thì vẫn là phố thương mại, nhưng trên con đường này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn bóng dáng một ai khác, yên tĩnh mà quỷ dị.
Tô Cẩm nói nhẹ nhàng: “Anh có thể hiểu đây là một thế giới khác ở bên trong phố thương mại.”
Cô vừa nói vừa dẫn Nguyên Cảnh đi về phía trước: “Phố thương mại này ban ngày vẫn bình thường, nhưng đến lúc chạng vạng thì phát sinh biến hóa. Những hộ kinh doanh trên đường này đồng loạt thu dọn quầy hàng rời đi giống như đã hẹn trước vậy.
Có lẽ bọn họ không biết phố thương mại này có bí mật gì, nhưng rõ ràng bọn họ tuân thủ thỏa thuận này một cách thống nhất.”
Lúc này hai người đi tới một con hẻm, Minh Hiên Lâu cũng ở trong hẻm này.
Tô Cẩm đứng đó tiếp tục giải thích: “Anh có nhớ cảnh tượng khi mới tới nơi này lần đầu tiên không? Phố thương mại vô cùng náo nhiệt nhưng trong hẻm nhỏ thì lại vắng vẻ đến cực điểm, giống như là hai thế giới vậy.
Đó là bởi vì âm khí ở nơi này rất nặng, ngay cả con phố thương mại cũng bị ảnh hưởng.
Nếu như vận khí không tốt, lại gặp phải thời gian đặc biệt thì rất dễ đi lạc trên con phố thương mại ban đầu, đi vào phố thương mại hiện tại, giống như gã đại sư giả vừa rồi, không tìm được lối ra.”
Cũng có lẽ đến sáng hôm sau sẽ lại đi ra ngoài, cũng có lẽ hoãn toàn lạc lối ở trong này.
Tô Cẩm cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống như vậy ở chỗ này.
Xem ra bí mật ở nơi này còn nhiều hơn so với tưởng tượng.