Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 349

Trước Tiếp

Giao lộ biến mất 2
Nguyên Cảnh nghe Tô Cẩm nói xong càng cảnh giác hơn, anh nhìn quanh thấy chỉ còn lại mình, A Cẩm, đại sư giả và ông chủ quán trà.
Nguyên Cảnh cau mày, nhạy cảm phát hiện ra có điều cổ quái.
Con phố thương mại này, rõ ràng có vấn đề!
Vừa rồi lúc anh và A Cẩm tới chỗ này, tuy con đường này có hơi vắng vẻ nhưng vẫn có nhiều người, nhưng bây giờ chỉ trong một thời gian rất ngắn mà lại đột nhiên không còn bao nhiêu người nữa rồi?
Đại sư giả đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết mà mình nghe nói trước đó.
Cho dù trong bụng ông ta vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng giờ khắc này ông ta cũng không nói thêm được gì nữa, lại lần nữa co chân chạy, chật vật vô cùng.
Tô Cẩm nhìn bóng dáng ông ta rời đi, mỉm cười nói chuyện phiếm với Nguyên Cảnh: “Anh nghĩ ông ta đang nghĩ gì? Rõ ràng là chạy rồi, thế mà còn chạy về nữa? Bây giờ lại nghĩ đến chạy trốn. Chậc, thật sự đầu óc không được thông minh cho lắm…”
Nguyên Cảnh nghiêm túc đáp: “Ừm, đại sư giả mà, vốn đầu óc đã không được thông minh rồi.”
Sau đó, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn về phía gã đại sư giả chạy trốn.
Mấy phút sau, đại sư giả như bị điên chạy lại, ông ta trở lại trước mặt Tô Cẩm, vô cùng hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không chạy ra ngoài được!”
Ông ta rất quen thuộc với con phố này, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra mà vừa nãy ông ta không nhìn thấy giao lộ ở đâu hết, giao lộ trước đó đã biến đâu mất rồi, biến thành một bức tường…
Ông ta thở hổn hển nói: “Đã muộn thế này, trên đường cũng không có ai, hai người không đi sao?”
Tô Cẩm giả vờ khó hiểu nhìn ông ta: “Tại sao phải đi? Ở đây không phải rất vui sao? Có rất nhiều người bạn ở đây với tôi, còn có thể nói chuyện phiếm đỡ buồn nữa…”
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm cố ý hạ giọng, cùng với một trận âm phong thổi tới, gã đại sư kia lập tức hoảng sợ đến sắp quỳ xuống, hét lên một tiếng chói tai rồi nhấc chân lên tiếp tục chạy về phía trước không quay đầu lại!
Tô Cẩm thờ ở nhìn sang đó, vung tay lên, một luồng kim quang nhàn nhạt phóng tới rơi thẳng vào trên người đại sư giả.
Vài phút sau, gã đại sư giả đang chạy rất nhanh đột nhiên đụng vào một cây cột, ông ta xoa trán, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết từ lúc nào mà ông ta đã chạy ra khỏi con phố thương mại đó rồi?
Trước mắt đều là xe cộ nườm nượp qua lại và đám đông nhộn nhịp…
Đại sư giả thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười, chẳng lẽ hết thảy vừa rồi đều là do ông ta tưởng tượng ra sao?
Ông ta cố nén sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa chính là con phố thương mại, giao lộ vẫn còn đó, lại không hề có bức tường nào…
Đại sư giả muốn đi nhìn xem nhưng lại sợ gặp phải chuyện tương tự lần nữa.
Cuối cùng, ông ta không quay lại mà rời đi, vội vàng chạy khỏi chỗ này, cho dù là phố thương mại hay là quầy hàng xem bói thì ông ta cũng không cần nữa, cũng không bao giờ quay lại!

Sau khi đại sư giả rời đi, Tô Cẩm cũng giấu đi công lao và tên tuổi của mình.
Cho dù đại sư giả kia có trả giá đắt cho những sai lầm của mình thì cũng không phải là xảy ra chuyện trên phố thương mại này.
Hơn nữa, ông ta còn bởi vì cô mà chạy về đây, Tô Cẩm liền thuận tay giúp một việc nhỏ để ông ta có thể thoát ra ngoài, tránh nhiễm phải nhân quả.
Ngay sau đó, ông chủ quán trà đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, đã đến lúc tính tiền rồi.
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ngay, từ sau khi quen biết A Cẩm, anh đã có thói quen lúc nào cũng mang theo một ít tiền mặt trên người. Anh rút hai tờ tiền ra đưa nhưng ông chủ quán trà không lấy.
Nguyên Cảnh: “?”
Hai chén trà không thể uống, còn muốn bao nhiêu nữa chứ?
Ông chủ quán trà này còn muốn công phu sư tử ngoạm hay sao?
Anh lại lấy thêm mấy tờ tiền nữa nhưng ông chủ quán trà vẫn không lấy, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi hẳn. Nguyên Cảnh thậm chí còn cảm giác được cảm giác áp bách rõ ràng.
Ngay lúc anh định hỏi lại thì đột nhiên anh nghĩ tới một điều.
Trên phố thương mại này đã không còn người nào nữa.
Vậy tại sao ông chủ quán trà này vẫn còn ở đây???
Nguyên Cảnh nắm chặt tiền, ánh mắt có chút hoảng hốt…vận may này của anh…đúng là tuyệt thật!

Nguyên Cảnh không khỏi nghĩ đến khả năng này đến khả năng khác, lúc này, Tô Cẩm vỗ tay, đặt trên mặt bàn hai tờ tiền âm phủ.

 
Trước Tiếp