Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 315

Trước Tiếp

Cái chết của sứ giả 2
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, hết sức phối hợp làm ra vẻ không biết gì hết. Cô bước nhanh tới, vừa đi tới cửa thì Sở Lâm tránh qua một bên, Diêu Diêu bỗng nhiên xuất hiện ngay tại cửa ra vào, mang tới cho Tô Cẩm một bất ngờ hoàn mỹ.
“A Cẩm!” Trong giọng nói vui vẻ của Diêu Nguyệt còn mang theo chút nhớ nhung.
Trên mặt Tô Cẩm hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Diêu Diêu đến Kinh Thành thăm con à?”
“Đúng vậy, con ở Kinh Thành lâu quá rồi, trước đó nói là đi mười ngày là về, bây giờ đã lâu như vậy mà vẫn không trở về, dì nhớ con lắm đấy, A Cẩm!”
Diêu Nguyệt chủ động ôm chầm Tô Cẩm, khung cảnh trong nháy mắt trở nên vô cùng ấm áp.
Phương Tri Hàn cũng chạy tới ôm chầm lấy Diêu Nguyệt, duy chỉ có Phương Tri Hạc đứng ở đằng kia, không ai hỏi han.
Phương Tri Hạc: “…” Cho nên anh ta đến đây chỉ để làm phông nền à?
Tô Chính Quang ở Thanh Thành xa xa chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết! Ông ta mới là người không ai hỏi han bị vứt bỏ đây này!
Ông ta thậm chí ngay cả cơ hội làm phông nền cũng không có!
Con gái ruột A Cẩm đến Kinh Thành.
Con trai chạy ra ngoài, bảo là làm việc kiếm tiền cho A Cẩm tiêu, còn một đứa con gái nữa, cũng gần nửa năm nay không thấy mặt.
Bây giờ ngay cả bà vợ mình cũng chạy, vứt lại một mình ông ta ở lại Thanh Thành, lẻ loi trơ trọi trông coi một căn biệt thự trống trải.
Tô Chính Quang: “…” Tim đau đến không thở nổi!
Ông ta khổ quá mà…
Tô Cẩm vui vẻ kéo Diêu Nguyệt vào trong phòng trò chuyện, Sở Lâm thì nhanh chóng an ủi Phương Tri hạc, tiện thể kể lại cho anh ta nghe một vài chuyện mới xảy ra gần đây.
Lúc nghe được sư phụ phá huỷ địa điểm bí mật của Thiên Uyên, trong mắt Phương Tri Hạc lộ ra chút vui mừng!
Sư phụ không hổ là sư phụ!
Buổi trưa, để chào đón Diêu Nguyệt và Phương Tri Hạc đến đây, Nguyên Cảnh cố ý đặt một phòng riêng ở ngay tại nhà hàng gần khách sạn.
Ăn cơm được nửa chừng, Tô Cẩm đột nhiên nhíu mày, ngẩng đầu lên, trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ: “Diêu Diêu, lát nữa để mấy người Sở Lâm dẫn dì đi dạo một vòng nhé, con còn có việc phải đi một lúc.”
Diêu Nguyệt lưu luyến không rời cầm tay Tô Cẩm: “Đừng có làm việc quá mệt mỏi, nhớ chú ý an toàn.”
Dứt lời, Tô Cẩm vội vã rời đi.
Cũng may Nguyên Cảnh đặt một phòng riêng nên cho dù cô dùng bùa Dịch Chuyển trực tiếp rời đi cũng không sao cả.
Diêu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, A Cẩm nhà mình thật sự quá vất vả.
Tô Cẩm rời khỏi nhà hàng liền trực tiếp dùng bùa Dịch Chuyển đi tới một khách sạn nhỏ không đáng chú ý.
Khách sạn này nhìn có vẻ cũ nát, nhưng lần theo dấu vết mà cô đã động tay động chân trên người sứ giả kia thì quả thật sứ giả kia đang trốn ở chỗ này.
Chỉ là…
Vừa nãy trong nháy mắt, cô mơ hồ nhận thấy sinh mệnh lực của sứ giả dường như đột nhiên yếu đi.
Trong đầu cô hiện lên một suy đoán.
Đến lúc cô bước tới một căn phòng nhỏ bên trong khách sạn, còn chưa kịp bước vào, cô đã thầm kêu một tiếng không hay rồi.
Cô tới chậm một bước…
Tô Cẩm trực tiếp xuyên tường đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy sứ giả nằm trên mặt đất, dường như đã tắt thở.
Cô thử tìm kiếm hồn phách của ông ta nhưng hồn phách của ông ta đã biến mất từ lâu rồi.
Cũng giống như Bạch quán chủ, phàm là người của Thiên Uyên thì hồn phách cũng đều thuộc về Thiên Uyên. Ngay khoảnh khắc chết đi, hồn phách cũng sẽ tan thành mây khói, không còn tìm thấy ở đâu, càng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào từ hồn phách cả.Bà chị hời 1
Tô Cẩm cau mày.
Cô nhìn lại thi thể của sứ giả, cô vốn định dùng sứ giả để dẫn xuất một người thần bí khác, nhưng đáng tiếc, người của Thiên Uyên tàn nhẫn hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Bọn chúng ngay cả đồng bọn của mình mà cũng không tha!
Hơn nữa còn là một tín đồ trung thành, người sứ giả này hẳn là đã gia nhập vào Thiên Uyên nhiều năm rồi.
Bây giờ sứ giả chết rồi, hoặc là bởi sứ giả làm việc không tốt, địa điểm bí mật bị phá huỷ nên trở thành một quân cờ vô dụng, trực tiếp bị phế bỏ.
Hoặc là chính người thần bí kia biết được kế hoạch của cô nên vừa nhìn thấy sứ giả liền trực tiếp g**t ch*t sứ giả để tránh bị lộ.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào thì người thần bì đang ẩn náu trong Kinh Thành càng có thủ đoạn cao siêu hơn, tàn nhẫn hơn cả sứ giả.
Có điều, cũng không phải là cô không thu hoạch được gì.
Tô Cẩm không nhanh không chậm vươn tay về phía sứ giả, một luồng sáng mờ nhạt từ trong thân thể ông ta tràn ra, sau đó bị tóm vào trong lòng bàn tay của Tô Cẩm.
Ngay sau đó, Tô Cẩm nhanh chóng nhét nó vào trong một chiếc túi nhỏ rồi lại dán một lá bùa bên ngoài.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước, biết rằng việc dùng sứ giả để câu cá lớn sẽ không quá thuận lợi.
Chỉ cần người thần bí kia đã từng gặp sứ giả, vậy thì nhất định cô sẽ tìm ra!
Lúc Tô Cẩm rời đi, cô lại liếc mắt nhìn thi thể sứ giả, ánh mắt thản nhiên nói: “Nhân quả tuần hoàn, đây chính là báo ứng.”
Sứ giả giúp đỡ Thiên Uyên làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ, chết trong tay người của Thiên Huyên mà ông ta tín nhiệm nhất, cũng coi như là đáng đời.
Có lẽ vào lúc sứ giả ngã xuống, ông ta cũng không thể hiểu được tại sao đồng bọn của ông ta lại đột nhiên tấn công mình…

Cùng lúc đó, người thần bí đang lẩn trốn, trong đáy mắt hiện ra vẻ hung ác nham hiểm nồng đậm.
“Suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi…”
Cũng may vào khoảnh khắc nhìn thấy sứ giả, ông ta đã nhận ra có gì đó là lạ, nếu như Tô Cẩm đã phá huỷ cả hang động kia thì tại sao lại có thể bỏ qua sứ giả cho được? Để mặc cho sứ giả ở bên ngoài yên bình sống sót qua một đêm như vậy?
Rõ ràng đây chính là kế hoạch của Tô Cẩm!
Gã ngu xuẩn sứ giả kia!
Một kế hoạch nho nhỏ như thế này mà lại không nghĩ ra được rõ ràng?
Lại còn dám hẹn ông ta đến gặp mặt nữa?
Cũng may ông ta phản ứng nhanh, trực tiếp g**t ch*t sứ giả.
Về phần cục diện rối rắm ở Kinh Thành bây giờ, ông ta sẽ cử một sứ giả khác tới đây…
Chỉ là Tô Cẩm này…thật sự quá đáng ghét, mỗi bước mỗi kế hoạch của ông ta đều bị huỷ trong tay Tô Cẩm. Thực lực của người này lại sâu không lường được, muốn giết lại giết không xong, hại cũng không hại được, trong lúc nhất thời, ông ta đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để giải quyết.
Hai tiếng sau, Tô Cẩm quay trở về khách sạn.
Diêu Nguyệt và Sở lâm nói chuyện rất vui vẻ, Sở Lâm không ngừng kể lại chuyện của sư phụ. Đương nhiên, những chuyện quá nguy hiểm hay đáng sợ thì Sở Lâm đều không nói, xem như lựa lời hay để nói mà thôi.
Nói đến lời sau cùng, Sở Lâm lại nghĩ tới dự án nhà ma mà sư phụ để lại ở Thanh Thành, dự án tiến triển rất thuận lợi. Ngoại trừ cái đó ra thì Tô gia cũng không có việc gì, Tô Chính Quang thì mọi chuyện đều ổn.
Vừa trò chuyện xong, Tô Cẩm đã quay lại.
Diêu Nguyệt đã lâu không gặp lại Tô Cẩm. Vừa thấy cô trở về, lại lập tức nhiệt tình bước tới.
“A Cẩm, làm việc xong hết chưa? Có mệt lắm không? Buổi trưa mới ăn được một nửa liền đi làm việc rồi, có đói bụng không?”
Bà ấy vừa nói vừa gọi Sở Lâm lấy đồ ra: “Dì có gói về một ít đồ ăn nhẹ cho con đây, khi nào đói thì lấy ra ăn.”
Tô Cẩm mỉm cười với Diêu Nguyệt: “Cảm ơn Diêu Diêu, Diêu Diêu tốt nhất.”
Vừa tri kỷ lại chu đáo.

Trước Tiếp