
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Giỏi che giấu âm khí 1
Tô Cẩm còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã nghe thấy Nguyên Cảnh ho mạnh mấy tiếng, cô nhìn sang liền thấy sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
“Anh không sao chứ?” Cô quan tâm hỏi, có chút xấu hổ, đáng ra cô phải sớm phát hiện có chuyện không ổn mới đúng.
Nguyên Cảnh khoát tay, tỏ ý mình ổn.
Tô Cẩm đến bên cạnh Sở Lâm ngồi xuống, cô cẩn thận kiểm tra tình trạng Sở Lâm, rất may không sao cả, chỉ đơn giản là bị đánh bất tỉnh.
Cô nhíu mày, có chút bối rối.
Cho dù là Sở Lâm hay là Nguyên Cảnh thì trên người bọn họ đều có bùa Hộ Mệnh cô đưa cho. Theo lý mà nói, vừa rồi vật đó đến gần thì hẳn phải bị bùa Hộ Mệnh của cô đốt bị thương mới phải.
Tô Cẩm cúi xuống đỡ Sở Lâm lên, sau đó khiêng anh ta lên vai.
Nguyên Cảnh chưa kịp mở miệng nhìn thấy cảnh này, trong chớp mắt liền im lặng: “…” Quả nhiên, ngay cả chuyện cõng người cũng không tới lượt anh phải động thủ…
Trong nháy mắt khi Tô Cẩm quay người định đi, ánh mắt loé lên, cổ tay cô khẽ xoay chuyển, nhanh chóng ném ra một lá bùa.
Chỉ thấy trong một góc kín đáo có mấy thứ bẩn thỉu, chúng giãy dụa mấy lần rồi tan thành mây khói.
Tô Cẩm mím môi, sau khi xác định nơi này không còn âm khí nào khác mới nói: “Đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh ngoan ngoãn đi theo phía sau Tô Cẩm, một tấc không rời.
Lúc đi ngang qua phòng ăn khách sạn, Tô Cẩm gọi Phương Tri Hàn. Nhóc Tri Hàn lập tức chạy tới chỗ Tô Cẩm.
Thấy cô đang khiêng đại sư huynh bất tỉnh, nhóc Tri Hàn hiếm khi có chút quan tâm.
“Sư phụ, đại sư huynh không sao chứ?”
Tô Cẩm trấn an nói: “Yên tâm, không sao cả, chúng ta lên phòng trước đã.”
Mấy người trực tiếp đi vào thang máy, ở trong thang máy, không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, Nguyên Cảnh thầm nghĩ đến chuyện vừa rồi, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm dẫn bọn họ trở về phòng, Phương Tri Hàn mới cảm giác được không khí có phần thoải mái hơn một chút.
Tô Cẩm đặt Sở Lâm lên ghế sô pha, lại lấy cốc nước ấm đưa cho Phương Tri Hàn: “Đại sư huynh của em là bị đánh bất tỉnh.”
Hai thầy trò liếc nhau, Phương Tri Hàn hiểu ngay lập tức.
Cậu cầm lấy cái ly thuỷ tinh, động tác dứt khoát không hề có chút nhẹ nhàng nào dội thẳng nước vào mặt Sở Lâm.
Vài giây sau, Sở Lâm ngồi bật dậy trên ghế sô pha: “A a a a, sư phụ! Có quỷ!”
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Không sao rồi.”
Sở Lâm nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn Nguyên Cảnh đứng bên cạnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta vỗ ngực: “Còn tốt còn tốt…”
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Anh nói lại tình huống lúc đó đi.”
Nguyên Cảnh lên tiếng.
“Lúc tôi đi vào nhà vệ sinh thì hết thảy đều bình thường, mãi đến khi tôi bước ra thì trước mắt tối sầm lại, cảm giác như mình gặp ảo giác. Sau đó, có thứ gì đó tấn công tôi nhưng có lẽ là bị lá bùa trên người tôi hoá giải.”
Anh vừa nói vừa sờ lá bùa trên người, lúc ấy anh có thể cảm giác được lá bùa trên người liên tục bỏng rát.
Đến lúc Nguyên Cảnh lấy lá bùa ra, chỉ thấy lá bùa trong lòng bàn tay anh trong nháy mắt biến thành tro tàn.
“Đây là…” Anh ngạc nhiên.
Tô Cẩm giải thích: “Đó là do lá bùa đã mất hết tác dụng. Trong trường hợp này, hẳn là nó đã ngăn cản công kích rất nghiêm trọng…”
Ánh mắt cô phức tạp nhìn Nguyên Cảnh.
Chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy phút mà lá bùa Hộ Mệnh của cô đưa đã hoá thành tro tàn…
Xem ra thứ đồ kia muốn mạng của Nguyên Cảnh. Hiện tại xem ra đối phương rất có thể đã chó cùng rứt giậu, rất bức thiết muốn g**t ch*t Nguyên Cảnh!
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại nhìn về phía Sở Lâm: “Anh thì sao? Anh nhìn thấy gì?”
Sở Lâm ngượng ngùng nói: “Tôi không thấy gì hết, tôi vừa mới bước vào liền bị đánh bất tỉnh. Tôi đoán đối phương là cả một nhóm đến hành động.”Giỏi che giấu âm khí 2
Mà mục đích của đối phương rất rõ ràng, cái bọn chúng muốn chính là mệnh của Nguyên Cảnh.
Cho nên lúc Sở Lâm bước vào, bọn chúng sợ phiền phức nên đánh anh ta ngất xỉu để phòng ngừa anh ta làm điều xấu, tất nhiên cũng có thể trực tiếp g**t ch*t anh ta nhưng lúc đó tình huống quá khẩn cấp, đoán chừng bọn chúng không có quá nhiều thời gian chăm sóc Sở Lâm…
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là một nhóm cùng ra tay.”
Lúc cô ở trong nhà vệ sinh đã giải quyết hai cái.
Hơn nữa lúc cô động thủ, cô có thể cảm giác được cái thứ bẩn thỉu kia không hề bị thương tổn gì trước đó.
Ánh mắt cô lạnh lùng bắt đầu phân tích: “Trước tiên phải có một con quỷ xui xẻo, thậm chí là nhiều con quỷ xui xẻo cùng tấn công Nguyên Cảnh cho đến khi bùa Hộ Mệnh của anh bị mất hết tác dụng, đồng thời, con quỷ xui xẻo này cũng sẽ bị bùa Hộ Mệnh làm tổn thương, nó dùng mạng sống của nó để vô hiệu hóa tấm bùa.
Đến khi hiệu quả của tấm bùa Hộ Mệnh gần như cạn kiệt thì mới có cơ hội để những thứ khác đến gần.”
Tuy nhiên vấn đề bây giờ là những thứ này dường như còn có thể che giấu một phần âm khí.
Khi cô ra tay, cô nhận thấy bọn chúng không giống với những lệ quỷ, oán quỷ mà cô đã từng gặp trước đây.
Theo lý mà nói, nếu như quỷ bình thường hoặc là tà vật thì từ chỗ của cô tới chỗ nhà vệ sinh, cô hoàn toàn có thể phát giác được có gì đó không ổn. Nhưng lúc đó cô không hề cảm giác được gì, ngay cả khi cô giải quyết con quỷ thứ hai thì âm khí cũng rất nhạt.
Hơn nữa, khi những thứ đó ra tay với Nguyên Cảnh thì hẳn phải có âm khí dao động mạnh mẽ mới phải, nhưng cô lại không hề cảm nhận được gì.
Điều này có nghĩa là những thứ xuất hiện hôm nay đều có thêm một điểm khác so với những lệ quỷ gặp được lúc trước: Giỏi che giấu âm khí!
Những thứ này còn giảo hoạt hơn cả những lệ quỷ cô gặp trước đây.
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh thật sâu: “Xem ra buổi tối hôm nay anh phải đi cùng với tôi rồi.”
Trong tình huống này, lúc nào cũng phải dẫn Nguyên Cảnh đi theo bên mình mới là tốt nhất, hơn nữa nếu để Nguyên Cảnh ở lại chỗ này cũng rất dễ khiến cho Sở Lâm và Phương Tri Hàn gặp phải nguy hiểm.
Đôi mắt Sở Lâm xoay vòng, chợt ý thức được một chuyện.
Anh ta đứng dậy, kéo Tô Cẩm vào một góc kín đáo rồi nhỏ giọng thầm thì: “Sư phụ, có phải có người muốn hại Nguyên Tam gia nên sư phụ mới luôn bảo vệ anh ta mọi nơi mọi lúc vậy không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng thế.” Cô không hiểu lúc này Sở Lâm nói vậy là có ý gì.
Trước đó có người muốn động thủ với Nguyên Cảnh nhưng chưa bao giờ ra tay độc ác, mà bây giờ, hiển nhiên đối phương không còn kiên nhẫn nữa, không chờ được, cho nên mới ra tay nguy hiểm như vậy.
Sở Lâm có chút bất đắc dĩ, ôi, sư phụ thật đúng là không nhạy bén mà.
Ánh mắt anh ta lấp lóe, trịnh trọng nhắc nhở: “Mạng sống của Tam gia quý giá như vậy, mà thời gian của sư phụ cũng quý giá như vậy, loại chuyện bảo vệ chu đáo như thế này cần phải thu tiền mà! Lại thêm chuyện của anh ta không phải là chuyện bình thường, rất khó giải quyết, nói thế nào thì thù lao cũng phải tăng gấp đôi!”
Hôm nay suýt chút nữa Tam gia đã xảy ra chuyện!
Còn có anh ta cũng bị liên lụy nữa.
Tô Cẩm khẽ sửng sốt, nhịn không được quay đầu nhìn Nguyên Cảnh.
Sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại: “Lúc trước quỷ xui xẻo đầu tiên mà sư phụ gặp được chính là Nguyên Cảnh, bởi vì sư phụ không hiểu tình hình thị trường nên chỉ thu của anh ta hai trăm ngàn thôi. Sau này mỗi lần nghĩ đến chuyện này, vi sư lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.”
Hai thầy trò Tô Cẩm và Sở Lâm liếc nhau.
Giây tiếp theo, Tô Cẩm nói: “Bây giờ, vi sư giao lại trọng trách vặt lông này cho anh!”