
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Thiên phú vẽ bùa 1
Tô Cẩm vừa bước vào khách sạn liền vào phòng ngay không thèm ngoảnh lại, Nguyên Cảnh cũng nhanh chóng đi theo.
Nếu không phải tốc độ của anh đủ nhanh thì đoán chừng anh đã bị Tô Cẩm nhốt ngay ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Nguyên Cảnh bước vào, Tô Cẩm cũng chỉ nhẹ nhàng dặn một câu: “Anh tự tìm chỗ ngồi đi, tôi đi vẽ bùa.”
Dứt lời, cô liền bắt đầu bận rộn công việc của mình, cả người đắm chìm trong việc vẽ bùa.
Cô bày ra chu sa và từng tờ giấy vàng, mỗi khi vẽ một lá bùa đều vô cùng liền mạch và trôi chảy, giống như cô đã vẽ nó cả hàng ngàn lần.
Trên thực tế, chuyện mà Tô Cẩm thường làm nhất trong những năm này chính là vẽ bùa.
Từ khi còn bé đã bắt đầu học cách vẽ bùa trong sách, tự học thành tài, cho tới bây giờ đã là mười mấy năm. Việc vẽ bùa đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Nguyên Cảnh ngồi ở một bên, yên tĩnh không hề lên tiếng, vì sợ quấy nhiễu Tô Cẩm mà tiếng hít thở cũng cố tình chậm lại.
Chỉ là sau khi anh nhìn Tô Cẩm vẽ hết lá bùa này đến lá bùa khác, trong lòng anh cũng tò mò hơn, anh lặng lẽ bước tới hai bước, cẩn thận quan sát quá trình vẽ bùa của Tô Cẩm.
Mỗi lá bùa đều được Tô Cẩm vẽ liền mạch, một nét mềm mại như mây trôi nước chảy, mỗi lá bùa được hoàn thành một cách dễ dàng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Cảnh nhìn thấy quá trình Tô Cẩm vẽ bùa, sau khi tò mò xong, ngón tay xuôi ở bên người Nguyên Cảnh nhịn không được cũng di chuyển theo bút pháp của Tô Cẩm.
Khi Nguyên Cảnh không để ý tới, một tia sáng mờ nhạt hiện lên trên đầu ngón tay anh.
Tô Cẩm đang vẽ bùa đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nguyên Cảnh.
Đột nhiên bị bắt gặp, Nguyên Cảnh có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
“Tôi, không phải là tôi cố ý quấy rầy cô…” Anh lúng túng giải thích.
Tô Cẩm nhìn mặt Nguyên Cảnh, lại nhìn bàn tay đang buông thõng của Nguyên Cảnh, trong mắt hiện lên ý cười: “Anh có muốn thử không?”
Cô đã sớm nói Nguyên Cảnh có thiên phú, đáng tiếc, một hạt giống tốt như vậy lại không nguyện ý làm đồ đệ của cô.
Vừa vặn bây giờ để Nguyên Cảnh thử vẽ một lá bùa, cũng có thể để cô nhìn xem thử thiên phú của anh rốt cuộc tuyệt vời đến bao nhiêu!
Trước lời mời nồng nhiệt của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh cầm bút lên, khéo léo vẽ theo tấm bùa Thiên Lôi mà Tô Cẩm đặt ở trước mặt. Đầu bút hạ xuống, vô cùng thông suốt, mặc dù không phải chỉ cần một nét là thành nhưng cũng không có trắc trở nào.
Trong mắt Tô Cẩm hiện lên vẻ kinh ngạc, cô cầm lá bùa Nguyên Cảnh vẽ xem xét cẩn thận, trong quá trình vẽ bùa Thiên Lôi này không hề có một chút sai sót nào.
Ngoại trừ lá bùa này không hề có chút hiệu quả nào ra thì không hề có chút tì vết nào hết.
Vẽ bùa ngoại trừ vẽ chính xác thì người vẽ bùa phải rót linh khí vào đó.
Cho nên đối với rất nhiều người tu đạo thì vẽ bùa là việc rất khó.
Vẽ bùa khó, thành phù càng khó hơn, nếu bản thân linh khí không đủ mạnh thì cũng không đạt được hiệu quả tốt.
Mà hai điều kiện này, bình thường thì điều kiện đầu tiên đã loại bỏ được rất nhiều người. Người giống như Nguyên Cảnh mới vẽ lần đầu tiên mà không hề có chút sai lầm nào, đoán chừng trong Huyền Môn cũng là hàng best seller đỉnh cấp rồi.
Trước đây cô đã từng hỏi Phương Tri Hạc, Phương Tri Hạc rất giỏi nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới vẽ ra được một lá bùa, mà Nguyên Cảnh thì…
Nếu thật sự tu đạo, trên thân có linh khí, đoán chừng lá bùa này đã trở thành một lá bùa Thiên Lôi thật sự.
Tô Cẩm tiếc nuối nhìn Nguyên Cảnh: “Anh thật sự rất ưu tú…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Nguyên Cảnh đã thở dài nói: “A Cẩm, tôi thật sự không bái cô làm sư phụ đâu.”Thiên phú vẽ bùa 2
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm xoay chuyển: “Tôi không bảo anh bái tôi làm sư phụ, tôi chỉ thuần tuý khen ngợi anh thôi.”
Sau đó, lời nói của cô lại xoay chuyển: “Nhưng mà mặc dù anh rất ưu tú nhưng so sánh với tôi thì vẫn còn kém hơn một chút.” Nói đến đây, Tô Cẩm tự tin vô cùng.
Tất nhiên, Nguyên Cảnh chính là hạt giống có thiên phú tốt nhất mà cô nhìn thấy từ khi xuống núi tới nay.
Nếu như mài giũa một chút, chỉ cần vài năm thôi là sẽ trở thành một đại sư vô cùng ưu tú!
Nguyên Cảnh bất đắc dĩ mỉm cười.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, xua tay ra hiệu cho Nguyên Cảnh đứng sang bên cạnh.
Dù sao cũng không vào Huyền Thanh quán của cô nên tốt nhất là cứ đứng xa một chút, đừng cản trở cô ấy vẽ bùa.
Nghĩ đến những chuyện cần làm tiếp theo, Tô Cẩm cau mày, chuyến đi này chắc chắn sẽ rất hung hiểm.
Tốt nhất là nên chuẩn bị thêm mấy lá bùa, nhất là loại bùa công kích.
Tô Cẩm lại vẽ thêm mấy lá bùa Dịch Chuyển, sau đó cô nghĩ lại, lại vẽ thêm mấy lá bùa Ngũ Lôi có lực sát thương mạnh hơn.
Từ khi xuống núi cho tới nay, cô chưa từng dùng tới bùa Ngũ Lôi này.
Không biết lần này có cần dùng tới hay không, cho nên cứ chuẩn bị trước cũng tốt, coi như lo trước khỏi hoạ.
…
Tô Cẩm chuẩn bị xong lá bùa mới bắt đầu nói với Nguyên Cảnh về những chuyện tiếp theo.
“Tôi định tối nay sẽ hành động, tối nay anh ở lại trong phòng tôi, chỉ một mình tôi đi ra vùng ngoại ô.”
Nguyên Cảnh: “?”
Anh khẽ kinh ngạc: “Tôi không đi cùng cô à?”
Nếu như đúng thời điểm này có chuyện gì đó xảy ra với anh thì…anh phải làm sao đây?
Tô Cẩm thành thật nói: “Từ chuyện của Từ Dương cùng với chuyện của cô bé hôm nay gặp phải, trong lòng tôi có một suy đoán nho nhỏ. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, hành động lần này tôi sẽ không mang anh đi theo.”
Bởi vì nơi đó khá nguy hiểm, dễ dàng xảy ra chuyện.
“Anh cứ yên tâm, trước khi tôi đi sẽ sắp xếp tốt cho anh.”
Nguyên Cảnh còn muốn nói gì đó nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tô Cẩm, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, tất cả mọi lo lắng hoá thành một câu: “Phải chú ý an toàn.”
Anh không thể thay đổi quyết định của cô.
Anh có nói nhiều cũng vô ích, mà nếu đi theo thì cũng sẽ chỉ thêm phiền.
…
Chỉ là trước khi Tô Cẩm hành động vào ban đêm, lúc chạng vạng tối, một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ đã xảy ra.
Tình cờ khi đó là giờ ăn tối, Tô Cẩm, Nguyên Cảnh cùng với hai đồ đệ đang ăn tối cùng nhau.
Nửa đường, Nguyên Cảnh đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đầu Tô Cẩm không nghĩ nhiều, chờ khoảng năm phút chưa thấy Nguyên Cảnh đi ra, cô nhíu mày ra hiệu cho Sở Lâm đi vào xem một chút.
Sở Lâm không nói hai lời, đặt bát đũa xuống chạy vào gọi Nguyên Cảnh.
Lại thêm hai phút nữa, không chỉ không thấy Nguyên Cảnh bước ra mà ngay cả Sở Lâm cũng không quay lại.
Tô Cẩm đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, có điều gì đó bất thường xảy ra ngay dưới mí mắt mình.
Cô ném mấy lá bùa Thiên Lôi cho Phương Tri Hàn, dặn dò một câu rồi vội vàng đi tìm Sở Lâm.
Trong nhà vệ sinh, Sở Lâm bất tỉnh nằm trên mặt đất, còn Nguyên Cảnh bị một thứ gì đó đen như mực ép vào tường.
Thứ đó rõ ràng không thể trực tiếp g**t ch*t Nguyên Cảnh nên cục diện mới trở nên giằng co như thế.
Sắc mặt Tô Cẩm lạnh lẽo, vung tay lên, một sức lực cực mạnh đánh tới thứ đồ đen thui kia. Trong khoảnh khắc, thứ kia ném nửa cái mạng.
Tô Cẩm khống chế sức lực của mình, không trực tiếp lấy mạng nó, vốn định kiểm tra xem thứ này có gì khác biệt với mấy thứ trước đó từng gặp hay không, nhưng không đợi Tô Cẩm tới gần thì thứ kia đã nổ tung, hoá thành sương khói.
Thấy thế, ánh mắt Tô Cẩm càng lạnh lùng hơn.
Xem ra người sau lưng lại nhịn không được động thủ.
Lần này là muốn lấy mệnh Nguyên Cảnh hay là muốn thăm dò?