Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 275

Trước Tiếp

Lá bùa phai màu 2
Ngày hôm sau.
Lục gia.
Lục Chi Vận cố ý dậy thật sớm.
Lúc Lục Chi Ninh nhìn thấy cô ấy liền khẽ kinh ngạc: “Sao chị lại dậy sớm thế? Cái này không khoa học…”
Lục Chi Vận cười vui vẻ: “Đương nhiên là bởi vì chị mày có việc phải làm. Bạn chị mày sắp lấy chồng, bây giờ chị mày phải đến nhà cô ấy để chúc mừng và gửi quà tặng hôn lễ.”
Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, mà đối phương lại là người bạn có quan hệ thật tốt với cô ấy, nói thế nào cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được.
Lục Chi Ninh vừa định bíp bíp, lại nghĩ tới Lục Chi Vận sắp ra ngoài, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, do dự một lát rồi mới nói: “Hay là em đi cùng chị nhé?”
Trên mặt Lục Chi Vận lộ vẻ kinh ngạc: “Mày nghiêm túc đấy à?”
“…Em nói đùa thôi.” Lục Chi Ninh ép suy nghĩ của mình về lại.
Tô quán chủ nói, trên đời này phiền toái nhất chính là nhân quả. Có một số việc một khi bị dính líu vào nhân quả thì sẽ trở nên rất rất phức tạp.
Mặc dù Lục Chi Ninh muốn đi cùng cô ấy, nhưng cũng sợ hành vi của mình sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt…
Vì vậy, khi Lục Chi Vận ra cửa, Lục Chi Ninh hỏi bóng hỏi gió xem cô ấy có mang theo lá bùa mà Tô quán chủ đã cho cô ấy không thì lại nhận được một cái liếc mắt…
“Mày đừng có vọng tưởng ý đồ với lá bùa của chị mày! Đây là A Cẩm tặng cho chị!”
Lục Chi Ninh: “…” Anh ta quá khổ mà.
Được rồi, mặc kệ chị ấy, dù sao có lá bùa ở đó rồi, cùng lắm là dạy cho Lục Chi Vận một bài học đau đớn thê thảm thôi.

Khoảng gần hai tiếng đồng hồ sau.
Lục Chi Vận trở về Lục gia.
Cô ấy vừa về đến nhà liền vội vàng trở về phòng, khoá trái cửa từ bên trong.
Lục Chi Ninh cảm thấy có gì đó không ổn, bước tới gõ cửa: “Lục Chi Vận? Chị bị sao thế?”
Lục Chi Vận hoảng hốt một lúc rồi mới bước tới sau cửa nói khẽ: “Chị không sao, chị chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
Lục Chi Ninh: “?”
“Chị yên tĩnh cái gì mà yên tĩnh hả? Nếu chị không mở cửa thì em đạp cửa đấy.” Lục Chi Ninh hoảng hốt, sợ Lục Chi Vận đi ra ngoài một chuyến lại trêu chọc phải thứ gì.
Nửa phút sau, Lục Chi Vận mở cửa ra.
Sắc mặt cô ấy khó coi nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh sợ hãi nói: “Chị không sao chứ?” Nói xong, anh ta vội vàng lấy lá bùa Hộ Mệnh mình đeo trên cổ ra đưa về phía Lục Chi Vận.
Bùa Hộ Mệnh cũng không có phản ứng gì khác thường, Lục Chi Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Lá bùa của chị đâu rồi?” Anh ta hỏi.
Vẻ mặt Lục Chi Vận phức tạp, lấy bùa Hộ Mệnh của mình ra. Chỉ thấy màu sắc bên trên lá bùa Hộ Mệnh đã phai đi rất nhiều.
Sắc mặt Lục Chi Ninh lập tức thay đổi: “Chị gặp ai rồi?” Lá bùa phai màu quá nhanh! Điều này nói rõ Lục Chi Vận đang gặp nguy hiểm! Thậm chí là nguy hiểm rất nghiêm trọng, nếu không thì lá bùa sẽ không bị phai màu nhiều như vậy.
Lục Chi Vận nắm chặt lá bùa, có chút sợ hãi: “Chị đến tặng quà, có gặp bạn chị cùng với chồng sắp cưới của cô ấy. Sau đó lá bùa bỗng nhiên nóng lên, chị thấy có gì đó không ổn nên vội vàng quay về.
Trên đường trở về, lá bùa lại nóng lên.” Sau chuyện sườn xám, Lục Chi Vận cảm thấy bây giờ toàn thân không ổn chút nào.Đối phương không phải con người 1
Lục Chi Ninh an ủi cô ấy một lúc: “Đừng sợ, bây giờ chị không sao rồi.”
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, vội vàng nói: “Để em gọi điện cho Tô quán chủ, nói cho cô ấy biết chuyện này.”
Lục Chi Vận gật đầu, trong đầu nhanh chóng suy tư về những chuyện xảy ra sau khi mình tới Diệp gia. Cô mang quà chúc mừng bước vào Diệp gia nhưng không thấy chú Diệp và dì Diệp đâu cả, chỉ trực tiếp gặp bạn mình là Diệp Ảnh.
Thái độ Diệp Ảnh rất thờ ơ, không giống như lúc trước vừa gặp cô ấy liền thân thiện nhiệt tình kéo cô nói đủ loại chuyện phiếm.
Sau đó hai người ngồi cùng nhau, còn chưa nói được với nhau vài câu thì chồng sắp cưới của Diệp Ảnh đã xuất hiện. Cô ấy chưa từng gặp chồng sắp cưới của Diệp Ảnh, trước đó cũng không biết anh ta.
Lại sau đó, cô ấy còn trêu ghẹo mấy câu, hỏi Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cô ta gặp nhau như thế nào?
Lúc ấy, Diệp Ảnh có vẻ hơi ngượng ngùng, vẻ mặt xấu hổ chui vào trong vòng tay anh chồng sắp cưới…
Ngay sau đó, Lục Chi Vận liền cảm giác lá bùa của mình đột nhiên bỏng rát.
Cô sửng sốt một lát rồi vội vã rời khỏi Diệp gia.
Bây giờ nghĩ lại, cô ấy luôn cảm thấy Diệp gia có gì đó không đúng. Cũng sắp làm đám cưới rồi mà sao ở Diệp gia lại chẳng có chút không khí vui mừng nào? Còn có người chồng sắp cưới của Diệp Ảnh nữa, mặc dù Diệp gia không bằng Lục gia nhưng gia cảnh cũng không tệ, nói thế nào cũng phải tìm một chàng trai có gia cảnh tương đương mới phải.
Nhưng cô không hề có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia.
Vậy thì câu hỏi đặt ra là, nếu như không phải là quan hệ thông gia thương nghiệp thì chẳng lẽ hai người này là quan hệ tự do yêu đương?
Nhưng cái này cũng không đúng, cô ấy vẫn luôn giữ liên hệ với Diệp Ảnh. Cũng chính là nửa tháng trước, Diệp Ảnh nói bận chuyện gì đó nên hai người rất ít liên lạc với nhau, nhưng trước đó cô ấy lại chưa từng nghe Diệp Ảnh đề cập đến chuyện cô ấy đang yêu.
Mà ngày tổ chức đám cưới này…ngày giờ được chọn có vẻ hơi vội vàng. Đột nhiên Diệp Ảnh gửi cho cô ấy một tin nhắn nói rằng cuối tuần Diệp Ảnh sẽ kết hôn. Lục Chi Vận vừa nhận được tin nhắn thì ngay ngày hôm sau đã chạy về.
Sau đó một loạt chuyện đã xảy ra.
Lục Chi Vận đưa tay đè lên mi tâm, chỉ cảm thấy chuyện của bạn mình giống như một mớ hỗn độn, không có cách nào giải quyết.
Lục Chi Ninh gọi điện thoại cho Tô Cẩm, trực tiếp nói rõ tình huống mà Lục Chi Vận gặp phải.
Tô Cẩm cầm điện thoại, bất đắc dĩ thở dài: “Anh đưa Lục tiểu thư tới khách sạn đi, tôi không đi tới Lục gia được.”
Cô liếc mắt nhìn Nguyên Cảnh đang ở cách đó không xa, nếu cô tới Lục gia thì Nguyên Cảnh cũng phải đi cùng, còn không bằng để hai chị em Lục gia tới thẳng khách sạn.
Dù sao chuyện lần này cũng không phải là kiếp nạn của Lục Chi Vận, không có gì to tát cả.
Cúp điện thoại, Lục Chi Ninh liền kéo Lục Chi Vận đi tới khách sạn.
Trên đường đi, Lục Chi Ninh căn dặn mấy câu: “Chị không được nói năng lung tung, mặc dù Tô quán chủ không để ý nhưng bên cạnh còn có Nguyên Tam gia, chị không sợ Nguyên Tam gia ngáng chân chị sao?”
Vừa nghe Lục Chi Ninh nhắc tới Nguyên Cảnh, Lục Chi Vận liền nghiến răng nghiến lợi.
Loại đàn ông chó má này…À không, Nguyên Cảnh hẳn phải là cáo già mới đúng…
Anh ta không xứng với Tô Cẩm tốt đẹp như vậy, còn không cho cô ấy nói ra sự thật à? Thấy Lục Chi Ninh lại thở dài, Lục Chi Vận cáu kỉnh đáp: “Biết rồi, chẳng qua là chị tương đối sùng bái Tô quán chủ, sợ cô ấy bị Nguyên Cảnh lừa gạt thôi!”
Lục Chi Ninh mỉm cười theo, kỳ thật suy nghĩ của anh ta cũng giống Lục Chi Vận.
Nhưng mà, loại chuyện tình cảm này làm sao người ngoài có thể nói cho được? Nguyên Cảnh có thể đến được với Tô quán chủ hay không, hết thảy vẫn còn là ẩn số.
Hơn nữa rõ ràng Tô quán chủ hoàn toàn không thông suốt trong phương diện tình cảm, ai biết sau này thông suốt rồi thì sẽ thế nào?
Dù thế nào đi chăng nữa, loại chuyện này đều không phải là chuyện mà bọn họ có thể nhúng tay.
Có thể nói Lục Chi Ninh cực kỳ tỉnh táo.

Trước Tiếp