Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 24

Trước Tiếp

Khi Hoắc Niệm Sinh đi đến, y đã thấy khung cảnh như thế này: Trần Văn Cảng đứng dưới bức tượng danh nhân, một nhóm sinh viên trẻ vây lấy anh, nói cười không ngớt, có một chú Berger màu nâu đen chạy vòng quanh họ, dây dắt chó trên lưng nó nằm trong tay một người phụ nữ trung niên.

Nhóm đàn em thực ra cũng đang quan sát Hoắc Niệm Sinh, lén hỏi Trần Văn Cảng rằng bạn anh làm nghề gì.

Cách đây mười lăm phút, Hoắc Niệm Sinh bất ngờ gọi điện hỏi Trần Văn Cảng có ở trường không.

"Có." Trần Văn Cảng hỏi: "Anh tìm tôi?"

"Tôi đang ở cổng trường đại học của cậu."

"Cửa nào? Tôi tới tìm anh ngay."

"Không cần, chỉ cần gửi cho tôi vị trí của cậu là được."

Hôm nay, Hoắc Niệm Sinh mặc bộ vest kẻ caro kiểu Scotland, không quá trang trọng nhưng vẫn không mất phong thái quý ông, chững chạc lại thoải mái. Vì trời nóng, y cởi áo khoác vắt trên tay, xắn tay áo sơ mi lên một nửa, toát ra vẻ già giặn phóng khoáng. Sự trưởng thành và phong thái của y không phù hợp với hai chữ "sinh viên", nhưng nếu bảo là giáo viên thì lại có vẻ quá phong lưu.

Trần Văn Cảng mỉm cười đẩy họ: "Được rồi được rồi, đến lúc bắt tay vào việc rồi, mọi người có thể chơi với chó, nhưng đừng quên công việc của mình."

"Ý da..." Các đàn em lập tức ồ lên: "Đàn anh giấu giấu giếm giếm thế này nhất định có vấn đề."

Là mục tiêu thường xuyên của những lời bàn tán trên báo giải trí hàng tuần, Hoắc Niệm Sinh đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý. Y bước lại gần, không hề ngại ngần, lên tiếng chào hỏi thân thiện.

Cũng đã đến lúc, các sinh viên đến phòng hoạt động để làm nhiệm vụ, chú chó được chủ dắt đi chơi ở khu rừng phía sau.

Trần Văn Cảng lúc này mới quay lại, để cho Hoắc Niệm Sinh dùng mắt quét từ trên xuống dưới. Anh chợt bật cười, bình tĩnh nói: "Vẫn còn thắc mắc kiếp trước gặp tôi khi nào à?"

Hoắc Niệm Sinh bày tỏ sự tiếc nuối: "Không nhớ ra là lỗi của tôi, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ từ từ suy nghĩ."

"Được." Trần Văn Cảng mỉm cười rồi hỏi: "Hôm nay anh đến đây làm gì?"

"Đi ngang qua, nhớ ra Bảo Thu nói dạo này cậu thường ở trường nên đến hỏi thăm." Hoắc Niệm Sinh dựa vào bệ tượng, khoanh tay cười, nói chuyện với anh: "Gần đây cậu rất bận sao? Tôi bảo con bé hẹn cậu mấy lần, nó toàn nói cậu không có thời gian."

Trần Văn Cảng tuy bận, nhưng anh lại không biết gì về lời mời mà Hoắc Niệm Sinh vừa nói. Rồi nghĩ thoáng qua là anh hiểu ngay, Trịnh Bảo Thu nhắc nhở anh phải đề phòng Hoắc Niệm Sinh như phòng hỏa hoạn phòng trộm cướp, đồng thời còn đề phòng thay anh. Nhưng nếu thực sự muốn tìm anh, chẳng lẽ Hoắc Niệm Sinh không có thông tin liên lạc của anh sao? Quá nửa là chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.

Nhưng anh lại không định vạch trần cả hai người, đành nói: "Đúng là hơi bận."

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cụ thể là đang làm gì?"

Người đã đến rồi, Trần Văn Cảng bèn dẫn y đến thăm trung tâm học tập và sinh hoạt.

Họ vừa bước vào phòng hoạt động, vẫn là nhóm sinh viên đó cười hi hi ha ha, nói lại gặp nhau rồi liếc nhìn hai người.

Không gian phòng học được chia thành hai khu vực, gần cửa ra vào có hai cái bàn, trên tường dán dòng chữ bắt mắt "Nơi quyên góp", trên cửa dán một tấm áp phích sặc sỡ, bên cạnh bàn dựng cái banner cuốn, trên đó giới thiệu thông tin chi tiết về hoạt động và quy trình quyên góp. Sách nhập kho được xếp đầy ở khu vực bên trong, gạch và ván gỗ được dựng lên làm nhiều dãy kệ đơn giản, được phân biệt dán nhãn như "Lịch sử", "Văn học", "Kiến thức chung", ở giữa mỗi kệ đều để trống một lối đi nhỏ để xe đẩy.

Hoắc Niệm Sinh khen ngợi: "Không ngờ mọi người lại làm được ra dáng như vậy."

Y nói chuyện với các sinh viên có mặt, mắt không nhìn về phía Trần Văn Cảng. Y dường như rất giỏi trong việc sử dụng tông giọng này, không quá trang trọng đến mức giả tạo nhưng cũng không quá đùa cợt đến mức khiếm nhã.

Hơn nữa, vị khách này trông có vẻ lai lịch không tầm thường, các sinh viên trẻ rất ưng cái này, cảm thấy vừa được khuyến khích.

Một cán sự trẻ nhiệt tình giới thiệu, rồi nói: "Lúc đầu còn xảy ra rất nhiều chuyện cười ra nước mắt, bọn em đều thiếu kinh nghiệm, đặt tất cả sách sát vào tường, kết quả lại thấy chất thành bức tường sách, tường sách lại trở thành núi sách, nhiều quá nên người không thể vào được, sách cũng không thể lấy ra được."

Một người khác ra hiệu: "Sau đó là đàn anh cùng với mấy bạn nam sắp xếp lại suốt cả đêm, quy hoạch lại không gian, các lối di chuyển ra vào kho phải cùng một hướng, giữa các kệ phải chừa ra lối đi. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi."

Hoắc Niệm Sinh chăm chú lắng nghe, hai tay đút túi quần, nhìn khắp lớp học, như đang tưởng tượng ra cảnh tượng vừa ngoạn mục vừa buồn cười đó.

Họ đang nói chuyện thì có người gõ cửa phòng hoạt động, hỏi có thể quyên góp sách không, nhưng trên tay cậu ta chỉ có một cuốn sách.

Một cán sự đi ra kiểm tra, nhìn một lượt rồi quay lại gọi Trần Văn Cảng: "Đàn anh, nhờ anh ra xem thử! Nên làm gì với cuốn sách này?"

Nghe tiếng gọi, Trần Văn Cảng bước tới, thấy trên tay cô bé là một cuốn Tuyển tập thơ của Rabindranath Tagore có bìa nhung thiếp vàng.

Đó là một cuốn sách dày, bìa thiết kế công phu, giấy và chất lượng in ấn tinh xảo, rõ ràng là được bảo quản rất tốt, hoàn toàn mới, ngoại trừ một vết mực loang rất lớn ở trang tiêu đề. Có thể là do bút máy bị rỉ mực hoặc gì đó, mực đen đã thấm qua trang tiêu đề, làm lem trang đầu tiên của mục lục.

Chủ nhân của cuốn sách là một sinh viên chuyên ngành nghệ thuật thủ công: "Tôi cũng chưa tốt nghiệp, đây là bài tập thiết kế của chúng tôi. Chỉ là lỡ tay... đây, các cậu thấy rồi đó, thành ra như thế này. Không muốn lấy cũng không sao, tôi mang về vứt đi."

Mức độ nhiễm bẩn này không ảnh hưởng đến việc đọc, nhưng nhìn rất đáng tiếc, có thể thấy ban đầu họ đã bỏ ra rất nhiều công sức. Viên ngọc hoàn hảo có chút tỳ vết dường như là một nỗi tiếc nuối mà rất ít người trên thế gian này có thể thoải mái chấp nhận. Cái gì càng đẹp thì khi bị sứt mẻ một vết nhỏ sẽ khiến người ta càng khó chịu. Vạn vật đều có khuyết điểm, con người chẳng phải cũng vậy đó sao.

Sinh viên đó gãi đầu: "Nếu thật sự vứt đi thì cũng hơi tiếc, nhưng giữ lại, nhìn thấy sẽ buồn bực, nếu thật sự không được thì thôi vậy."

Trần Văn Cảng đặt cuốn sách lên bàn, nhẹ nhàng v**t v* bìa sách, sau cùng vẫn nói: "Để chúng tôi thử nghĩ cách vậy."

Chủ nhân cuốn sách vui vẻ đồng ý, như thể đã tìm được một ngôi nhà mới cho nó, bởi vì cậu ta không cần tự tay phá hủy tâm huyết của mình nên có thể nhẹ nhõm ra về.

Trần Văn Cảng mang theo tập thơ vừa cứu lại được, theo sau Hoắc Niệm Sinh bước ra khỏi tòa nhà.

Trần Văn Cảng không mang theo túi xách, bèn kẹp quyển sách dưới nách, bìa cứng có bốn góc nhọn, chạm vào cánh tay Hoắc Niệm Sinh trong lúc đi. Hoắc Niệm Sinh dứt khoát nhận lấy sách, cầm giúp anh, còn lật ra nghiên cứu: "Cậu định nghĩ cách gì cho nó? Làm phẫu thuật cho nó à?"

"Làm gì có cách nào, chỉ là đi giải thích với viện trưởng tôi quen thôi, nếu họ không chê thì tặng cho họ. Còn nếu chê thì tính sau."

"Nếu đã vậy thì không cần rắc rối thế đâu, hay là tôi lấy nó về làm kỷ niệm nhé?"

"Kỷ niệm gì cơ?"

Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần anh: "Tôi đã tặng cậu bao nhiêu là thứ, cậu chỉ trả lại một lần, như vậy không phải là quá đáng chứ."

Trần Văn Cảng liếc mắt nhìn y, khẽ cười: "Không phải là quá keo kiệt à? Đây là thứ mà người khác không cần nữa, muốn vứt bỏ."

Hoắc Niệm Sinh nói: "Không sao cả, nếu cậu ta đưa cho cậu thì nó là của cậu rồi, bây giờ cậu có quyền tặng cho tôi."

Chiếc xe Rolls-Royce màu đen của y lặng lẽ dừng trong bãi đậu xe, nhưng bản thân sự hiện diện của nó vẫn rất nổi bật. Xe bên trái và bên phải là những chiếc đến sau, tất cả đều ăn ý chừa ra một khoảng trống lớn.

Hoắc Niệm Sinh mở cửa, cúi xuống cất cuốn sách vào hộp đựng đồ.

Sau khi đóng cửa xe, y quay lại, trên tay có thêm một chiếc hộp vuông nhỏ như làm ảo thuật, y ném nó cho Trần Văn Cảng: "Món đồ nhỏ lần trước, hôm nay tình cờ mang theo, đáng lẽ phải đưa cho cậu từ lâu rồi."

Chiếc đồng hồ bỏ túi mà y trả 7 triệu để mua lần trước cứ thế bị ném sang một cách tùy tiện.

Trần Văn Cảng mở ra xem. Trên mặt đồng hồ tráng men, Romeo và Juliet vẫn đang nhìn nhau từ xa, toát lên vẻ đẹp cổ điển mượt mà như một khúc aria. Thật ra thì anh không thể biết liệu đây có phải là chiếc đồng hồ tình yêu mà cha tặng cho mẹ hay không, vì ngày trước khi nhìn thấy nó, anh còn quá nhỏ. Nhưng dù đúng hay không, thì xét theo mọi khía cạnh, nó vẫn là một vật đáng để trân trọng.

Hoắc Niệm Sinh dựa vào cửa xe, khóe môi thoáng nở nụ cười.

Trần Văn Cảng ngước lên: "Cảm ơn." Anh cũng mỉm cười, thăm dò: "Anh chuẩn bị về à?"

Hoắc Niệm Sinh ghé lại gần, đùa anh: "Sao hả, nhận quà xong là đuổi tôi đi?"

Trần Văn Cảng tiến lên, rút ngắn khoảng cách với y thêm một chút: "Tôi không có ý đó. Anh muốn làm gì? Tôi đi cùng anh."

Hoắc Niệm Sinh rất tự nhiên vòng tay qua vai anh: "Vậy cậu dẫn tôi đi tham quan một vòng trường học."

Đại học Kim Thành là một ngôi trường danh tiếng đã có từ trăm năm trước, bình thường cũng không thiếu du khách mộ tiếng đến tham quan, họ cung kính chụp ảnh dưới tấm biển vàng ở cổng trường, như thể đang bước qua cánh cổng của ngôi đền tri thức và trí tuệ.

Hoắc Niệm Sinh không hề có lòng kính sợ này, chỉ thong thả ngắm nhìn những tòa nhà cổ kính hai bên đường.

Khuôn viên trường dựa vào sườn núi, ban đầu được xây dựng bởi những nhà truyền giáo đến Trung Quốc, tòa nhà giảng đường cũ chủ yếu theo phong cách phương Tây, với những bức tường trắng và cây xanh thành rừng. Nhìn từ trên cao, màu xanh tươi đậm đà nổi bật trên nền trắng vừa dày vừa nặng, gió mát và ánh nắng rực rỡ tạo nên một khung cảnh độc đáo.

Hai người bước đi song song, nhàn nhã thoải mái, đi đến đâu hay đến đó.

"Đó là thư viện à?"

"Phải, năm ngoái vừa cải tạo."

"Bên dưới thì sao?"

"Bảo tàng lịch sử trường học."

Sau khi tham quan bảo tàng lịch sử trường, Hoắc Niệm Sinh cảm thán: "Tôi là người bản địa Kim Thành, thế mà chỉ đến đây có vài lần."

Trần Văn Cảng cầm chiếc hộp trên tay, hỏi y: "Trịnh Bảo Thu nói anh đi du học từ trung học đến tận đại học?"

"Học hành gì chứ, dát vàng thôi." Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Lên lớp nghiêm túc được vài tiết, lái xe thể thao, ngâm mình trong hộp đêm, du học sinh ở đó đều giống tôi, học cái gì đâu? Như cậu mới gọi là sinh viên giỏi trong tháp ngà."

Trần Văn Cảng không phán xét, chỉ dịu dàng kể cho y: "Hồi nhỏ, ba tôi lái xe cho cha nuôi, thấy người ta mua quỹ học tập cho con cái, ông ấy cũng mua cho tôi một cái. Về nhà nói với tôi rằng trình độ học vấn càng cao thì lợi nhuận càng nhiều, chỉ cần chăm chỉ học tập thì ít nhất sau này sẽ không phải lo lắng về cái ăn cái mặc nữa."

Cha anh vừa yêu thương con trai mình, lại vừa muốn anh thành đạt, nghe người quản lý công ty bảo hiểm nịnh nọt thì mua một hạn mức rất cao. Mặc dù cha anh không còn nhìn thấy được nữa, nhưng những gì đã bỏ ra trong hơn mười năm qua đã được đền đáp. Trần Văn Cảng nhận được lợi nhuận hàng năm kể từ khi trúng tuyển vào trường đại học, vì đây là đại học danh tiếng nên anh còn nhận được một khoản tiền thưởng đáng kể.

Hoắc Niệm Sinh bật cười, như thể mừng cho anh: "Bây giờ cậu có tiền rồi, muốn làm gì?"

Trần Văn Cảng đáp: "Vẫn chưa quyết định. Nhưng tôi muốn cảm ơn ông ấy đã cho tôi chỗ dựa để làm những gì tôi muốn làm."

Hoắc Niệm Sinh khoác vai Trần Văn Cảng trong tư thế hết sức tự nhiên, nhưng không hỏi việc anh muốn làm là những gì.

Họ quay sang nói về cảnh sắc, đi ngang qua đồi Tình Nhân nở rộ hoa Nguyệt Quý và hồ nước nhân tạo sóng nước dập dờn, sâu phía trong bóng râm của những tán cây là một tòa kiến trúc Bauhaus, rõ ràng là theo phong cách hiện đại hơn. Trần Văn Cảng chỉ cho Hoắc Niệm Sinh xem, đó là phòng trưng bày riêng của học viện Mỹ thuật trường họ.

Nơi đó đang tổ chức triển lãm nghệ thuật sau đại học, thỉnh thoảng có sinh viên ra vào. Dù sao cũng đến rồi, dường như không có lý do gì để không vào xem thử. Phòng triển lãm có phong cách cực kỳ đơn giản, ánh sáng xuyên suốt, bốn mặt tường trắng từ trần đến sàn, không gian rất sáng sủa. Trần Văn Cảng đã đến phòng triển lãm này vài lần, triển lãm thiết kế tốt nghiệp năm nay lại là lần đầu tiên anh đến xem.

Khu vực ngay sau khi vào cửa là của khoa tranh sơn dầu, Hoắc Niệm Sinh rất thích thú, đi ngắm từng bức tranh. Khi y quay lại, thấy Trần Văn Cảng cũng đang ngắm tranh trên tường.

Trần Văn Cảng ngước nhìn lên, trên bức tường bên cạnh anh là một khung tranh khổng lồ, bên trong chứa đầy những khối lớn màu sắc trừu tượng rực rỡ mãnh liệt. Trần Văn Cảng đứng rất gần, thân trên của anh như hòa vào bức tranh, làn da trắng trẻo sạch sẽ, ấm áp và lạnh lẽo hòa quyện vào nhau tạo thành một vẻ đẹp lộng lẫy tột độ.

Trong mắt Hoắc Niệm Sinh, anh giống như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lại cấm kỵ. Trong rất nhiều ý nghĩ đê hèn thoáng qua tâm trí, không thể phủ nhận một cái là mong muốn chiếm lấy tác phẩm nghệ thuật này làm của riêng.

Trần Văn Cảng quay người đi, tập trung ngắm nghía tác phẩm tiếp theo, không để ý đến ánh mắt đang nhìn mình phía sau.

Anh đi theo lộ trình đã định trước, vô tình tách xa khỏi Hoắc Niệm Sinh, bước vào bên trong. Xa hơn phía trong là khoa thư pháp, khoa điêu khắc, thiết kế thời trang và thiết kế nội thất. Các tác phẩm có hình thức đa dạng, sức sáng tạo vượt xa sức tưởng tượng của người thường, không thiếu những tác phẩm gây chấn động, có thể thấy những bậc thầy nghệ thuật tương lai này đang thể hiện tài năng của mình, cố gắng đặt một dấu chấm sống động và đầy màu sắc cho cuộc đời sinh viên của mình.

Ở nơi sâu nhất của phòng triển lãm, tác phẩm được trưng bày là một cái đầu mô phỏng theo phong cách điêu khắc Hy Lạp cổ đại. Cái đầu thạch cao trắng có góc cạnh rất sâu, trông điển trai như thần Apollo, nhưng vô hồn vì không có đồng tử.

Nói một cách chính xác thì đây là một tác phẩm trang trí hoàn chỉnh. Cái đầu thạch cao được ngâm trong một ống trụ trong suốt có đường kính tương đương, bình chứa được đậy kín kẽ chứa đầy chất lỏng trong suốt, và một thứ chất lỏng màu đỏ tươi chói mắt khác tách biệt rõ ràng đang chảy trong đó.

Hai thứ chất lỏng quấn lấy nhau, lại không hề ảnh hưởng lẫn nhau, tạo nên sự cân bằng động kỳ dị, khiến cho cái đầu ngâm trong đó trông như đang không ngừng chảy máu. Mà cái bình máu chứa đầu lâu này được giữ trong hai cánh tay điêu khắc từ thạch cao. Đôi bàn tay trắng muốt vươn ra từ hư không, như đang ôm lấy thứ mình yêu quý nhất, áp nó vào lồng ngực vô hình trong mắt người thường.

Màu đỏ nóng nảy, điên cuồng và gây ra nỗi bất an, toàn bộ tác phẩm toát ra một vẻ đẹp đáng kinh hãi.

Nghệ thuật là thứ có tính lây lan.

Trần Văn Cảng đứng đó nhìn chăm chú hồi lâu. Đôi mắt anh ánh lên sắc đỏ thẫm sánh đặc, khó mà nhận ra anh đang nghĩ gì. Các sinh viên lần lượt đến đây tham quan, đi ngang qua mà anh không hoàn toàn để ý.

Cho đến khi Hoắc Niệm Sinh xuất hiện phía sau: "Cậu đang nhìn cái này, đây là cái gì?"

Trần Văn Cảng giật mình, lắc đầu, anh cúi xuống để đọc nhãn ở đế trưng bày, tên tác phẩm là Đầu lâu của người yêu.

Trùng hợp thay, chủ nhân của tác phẩm cũng ở gần đó. Cậu nam sinh tóc dài mặc quần jeans rách dẫn bạn bè đến tham quan, nhưng một người bạn đã bình luận rằng nó "hơi rùng rợn", khiến nghệ sĩ tỏ ra thất vọng vì đối phương không biết thưởng thức.

Hoắc Niệm Sinh lại chen vào hỏi: "Cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì, biểu hiện của tình yêu ở đâu?"

Cậu ta phấn khích trở lại, vui mừng khi có người lạ suy nghĩ về tác phẩm của mình: "Cái gọi là Đầu lâu của người yêu này, thật ra đây là một ý nghĩa kinh điển trong các tác phẩm văn học và nghệ thuật. Ví dụ, trong tiểu thuyết Đỏ và Đen, Julien có tham vọng một lòng muốn leo lên cao nhưng bị số phận trêu đùa, sau khi anh ta bị kết án tử hình, tiểu thư Mathilde yêu anh sâu sắc đã chôn đầu anh ta bằng chính đôi tay của mình, nói lời tạm biệt khi ôm đầu người mình yêu. Lại ví dụ như trong vở kịch Salomé của Oscar Wilde, Salomé cầu xin tình yêu từ John the Baptist, nhưng bị từ chối một cách vô tình, Salomé thề rằng sẽ hôn được môi của ông, vì mục đích đó, cô ta sẵn lòng dùng vũ điệu bảy tấm mạng che mặt quyến rũ cha dượng là vua Herod, xúi giục nhà vua chém đầu John, cuối cùng, Salomé ôm chiếc đầu của John vào lòng, thỏa mãn được ước nguyện của mình."

"Nhưng nguồn cảm hứng trực tiếp nhất của tôi là câu thơ này trong tác phẩm Hoa Hồng và Rượu Vang nhà thơ Trung Đông Zangi Bukhari..." Cậu ta quỳ xuống, ra hiệu bằng những ngón tay sơn móng màu đen, có một dòng chữ nhỏ xíu bên dưới nhãn:

[Đầu lâu nếu không lăn đến dưới chân người yêu, thì chỉ là gánh nặng trên vai.]

"Trong này có rất nhiều kiến ​​thức đấy." Hoắc Niệm Sinh khiêm tốn học hỏi: "Câu này thì phải giải thích thế nào? Không hiểu lắm."

"Theo nghĩa đen thôi, có nghĩa là đầu của một người phải rơi xuống vì người anh ta yêu, lăn xuống chân người anh ta yêu, nếu không thì sống chẳng có ý nghĩa gì, anh ta chỉ là một kẻ hèn nhát đội một cái đầu trên vai." Cậu ta thao thao bất tuyệt: "Cái đầu là biểu tượng của sự sống, thực ra nhà thơ đã bày tỏ quan điểm về tình yêu nồng cháy của mình - tình yêu đích thực là hy sinh cái đầu của mình vì người mình yêu, hiến dâng sinh mạng mình mà không hối tiếc."

"Thì ra là vậy." Thính giả của cậu ta phụ họa như thể hiểu được rồi.

"Vì vậy, tôi nghĩ rằng chỉ có cái chết mới có thể sánh được với tình yêu tuyệt đối. Chỉ khi ôm lấy đầu lâu của người yêu trong vòng tay, bấy giờ tình yêu mới được thăng hoa thành một thứ mãi mãi không tàn lụi. Cái chết này là ẩn dụ cho cuộc sống vĩnh hằng và hạnh phúc."

Chàng nghệ sĩ tương lai đã thuộc lòng bài bảo vệ tốt nghiệp của mình, nhưng thời gian có hạn, cậu ta chưa kịp kết thúc bài phát biểu thì đã bị người bạn quay lại kéo đi, đành phải quyến luyến tạm biệt khán giả tự phát của mình.

Những người lạ đã rời đi, không gian lại trở nên yên tĩnh.

Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn Trần Văn Cảng, anh dường như không vui cho lắm. Y chạm vào cánh tay Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng sực tỉnh khỏi giấc mộng.

Chợt nghe người kia hỏi: "Sao lại khóc thế này?"

Trần Văn Cảng ngạc nhiên quay lại nhìn Hoắc Niệm Sinh.

Lúc đầu anh chưa ý thức được Hoắc Niệm Sinh nói thế nghĩa là gì. Trần Văn Cảng chớp mắt theo bản năng, một vệt lạnh lẽo chảy xuống má phải, lúc này anh mới nhận ra đó thực sự là nước mắt. Nhưng thực ra anh không khóc, chỉ rơi một giọt nước mắt.

Trần Văn Cảng bối rối trước câu hỏi, ngay cả bản thân anh cũng không có cách nào giải thích.

Hoắc Niệm Sinh nâng tay lên, ngón tay cái lau nước mắt trên mặt anh: "Đang nghĩ đến chuyện buồn gì vậy?"

---

Người dịch: Bạn hiểu cuốn sách xinh đẹp nhưng có tỳ vết bị người tạo ra nó vứt bỏ, và việc Niệm Sinh đòi được tặng đang ám chỉ gì chứ?

Trước Tiếp