Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 160

Trước Tiếp

Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau

Khi Hoắc Niệm Sinh tìm thấy Trần Văn Cảng ngoài cảng, cậu đang đứng bên cầu tàu, hút thuốc cùng một nhóm công nhân lớn tuổi trong gió lạnh.

Hàng ngày, vô số hàng hóa lưu thông qua cảng, cùng với những container khổng lồ được chất lên rồi dỡ xuống. Tuy không yêu cầu Trần Văn Cảng đích thân dỡ hàng, hàng ngày cậu vẫn lăn lộn ngoài bến tàu cùng công nhân, công việc này không thoải mái bằng ngồi văn phòng, thách thức lớn hơn là giao tiếp với những người lao động chân tay này. Người không biết hút thuốc thì đừng mong chen vào câu chuyện của họ, đặc biệt là những người trẻ lại có khí chất thư sinh như Trần Văn Cảng, rất dễ bị họ coi thường. Nếu muốn quản lý được họ thì trước tiên phải học cách nói năng mau lẹ, thần thái nghiêm khắc. Cậu đã ở đây được nửa tháng, ánh mắt trở nên cứng rắn hơn nhiều, khí thế khi nói chuyện với người khác cũng thay đổi.

Hoắc Niệm Sinh ôm một bó hoa hồng trông hoàn toàn không ăn nhập gì với nơi này, mỉm cười bước tới: "Văn Cảng."

Mấy người công nhân đồng loạt nhìn lại, Trần Văn Cảng gọi y đi ra xa, tìm một chỗ trống ở góc phố.

Hai người đối mặt nhau, Trần Văn Cảng khách sáo: "Công tử Hoắc."

Hoắc Niệm Sinh nói: "Đừng xa cách như vậy. Khi nào cậu tan làm?"

Trần Văn Cảng lịch sự hỏi: "Cuối năm rồi, công ty anh không bận?"

Hoắc Niệm Sinh cười: "Lần đầu tiên thấy cậu hút thuốc đấy."

Đôi mắt hoa đào kia nhìn cậu đầy ẩn ý. Trần Văn Cảng tránh ánh mắt y, búng tàn thuốc trên tay. Cậu kẹp theo điếu thuốc lại đây, nhưng không hút, điếu thuốc đã cháy chỉ còn lại một đoạn ngắn, cậu dứt khoát dụi tắt rồi vứt đầu lọc vào thùng rác.

Hai ba tháng nay, Hoắc Niệm Sinh liên tục tìm cậu, nhưng đều bị tránh né, ai cũng nên hiểu có nghĩa là từ chối rồi, nhưng đến giờ y vẫn chưa từ bỏ. Cũng không biết tinh thần kiên trì này đến từ đâu nữa, hay nói cách khác, có thể gọi là mặt dày đeo bám.

Trần Văn Cảng thở dài, đang nghĩ cách thoát thân thì điện thoại reo, người gọi là bạn thuở nhỏ Lư Thần Long.

"Cậu đừng nóng... Tôi biết rồi... Tôi sẽ tới ngay." Cậu cúp máy rồi vô thức nhìn về phía ngoài đường, như thể đang tìm taxi.

Hoắc Niệm Sinh hiểu ra: "Sao vậy, việc gấp à?"

Trần Văn Cảng liếc nhìn y, ánh mắt vừa bất lực vừa pha thêm phần lạnh lẽo.

Khóe môi Hoắc Niệm Sinh cong lên: "Đi thôi, muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi?"

Trần Văn Cảng vẫn từ chối, mất bao công sức mới đuổi được y đi, cậu gọi điện cho quản lý xin nghỉ nửa ngày, rồi đi gọi taxi. Khu vực bến tàu khá hẻo lánh, không có nhiều xe taxi đón khách ở đây, qua lại trên phố chủ yếu là xe tải chở hàng hóa có kích thước lớn. Chờ cả nửa ngày, xe đặt trên điện thoại mãi vẫn không thấy hồi âm, Trần Văn Cảng bất ngờ ngẩng đầu lên, một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trên phố.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh, cánh tay y đặt trên vô lăng: "Lên xe?"

Trần Văn Cảng mím môi, nói cho y biết địa chỉ, ở phố Giang Hồ.

Quán ăn của Lư Thần Long xảy ra chút chuyện. Vài ngày trước, một người phụ bếp làm đổ dầu nóng, khiến một đầu bếp có tuổi bị thương. Lư Thần Long và nhân viên đưa đầu bếp đến bệnh viện, thanh toán viện phí, cũng đã đồng ý công nhận đây là tai nạn nghề nghiệp, hứa sẽ bồi thường. Chỉ có điều con cái của đầu bếp có tuổi kia về tính toán lại, cho rằng số tiền bồi thường quá ít, thế là lại chạy đến quán gây rối, còn mạnh miệng đòi số tiền lớn gấp nhiều lần.

Mấy ngày qua Lư Thần Long sứt đầu mẻ trán, em trai ở nhà thì khuyết tật trí tuệ nên phải nhờ hàng xóm chăm sóc. Nhưng hôm nay bà Chu hàng xóm cũng bị bệnh, hắn đành phải gọi Trần Văn Cảng đến trông chừng một thời gian.

Khi họ đến nơi, có mấy người đàn ông trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đang tụ tập bên ngoài quán ăn, giăng biểu ngữ trông rất hung hăng.

Trần Văn Cảng vừa định xuống xe thì bị Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng kéo lại. Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Có muốn giúp giải quyết chuyện này không?"

Trần Văn Cảng nhìn ra cửa sổ. Những người đó đang cầm loa phóng thanh, bật chế độ tự động lặp lại, ồn ào huyên náo, nói qua nói lại thì vẫn là đòi tiền. Cậu biết tình hình trong quán, Lư Thần Long cũng than thở với cậu suốt hai ngày, Không phải là chưa gọi cảnh sát, nhưng đám người này không đập phá, cướp bóc hay đốt phá gì, cũng không có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng nào, cảnh sát chỉ đến để làm trung gian hòa giải, không có lý do gì để bắt giữ.

Nhưng họ tụ tập gây ồn ào bên ngoài quán, khiến không ai dám vào ăn, công việc kinh doanh bị cản trợ. Kiểu người này thực chất chỉ là làm liều thì ăn nhiều, Trần Văn Cảng thở dài: "Không phiền công tử Hoắc."

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, mở khóa xe, cho Trần Văn Cảng xuống. Trần Văn Cảng liếc nhìn y, ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không đổi ý. Cậu bước qua vạch kẻ đường, dần dần khuất khỏi tầm mắt của Hoắc Niệm Sinh.

Ngày hôm sau, nhà kia đột nhiên ngừng làm ầm ĩ, đồng ý với mức bồi thường ban đầu, thậm chí còn nói chi phí y tế chi trả thông qua bảo hiểm của họ.

Sau khi vở hài kịch kết thúc, Lư Thần Long gọi cho Trần Văn Cảng, nói muốn mời người bạn đã ra tay giúp đỡ của cậu một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn. Lư Thần Long nói có một luật sư họ Chúc ra mặt, tự xưng là do anh Hoắc phái đến, hắn tưởng là bạn của Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng sững sờ một lúc rồi viện cớ nói không cần. Lư Thần Long hiểu ý, nghĩ rằng người kia coi thường quán ăn nhỏ của mình.

Thực ra Trần Văn Cảng làm gì có thể diện lớn như vậy, cậu cũng không có cách nào giải thích rằng mối quan hệ của họ không phải đàng hoàng gì. Nhưng vì nợ ân tình này, nên khi Hoắc Niệm Sinh lại ngỏ lời mời đi chơi, cậu không có lý do gì để từ chối.

Hoắc Niệm Sinh đặt bàn tại một nhà hàng Pháp.

Nhà hàng rất sang trọng, nghe nói mọi nguyên liệu đều được vận chuyển về từ châu Âu bằng máy bay, y đã dành thêm chút tâm huyết, bao trọn cả nhà hàng làm một bữa tối dưới ánh nến. Một nghệ sĩ vĩ cầm chơi nhạc ở một góc nhà hàng, đầu bếp tóc vàng mắt xanh đội mũ chóp cao đích thân ra hỏi về trải nghiệm ăn uống.

Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh ngồi đối diện nhau. Cậu cúi đầu cắt miếng thịt bò trong đĩa, lễ nghi ăn uống thật hoàn hảo.

Hoắc Niệm Sinh đang nghịch nĩa, bỗng nhiên hỏi: "Cậu khó chịu khi ăn cùng tôi đến thế à?"

Trần Văn Cảng ngẩng đầu lên, phản ứng đầu tiên là giật mình, cậu đặt dao nĩa xuống: "Xin lỗi."

Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu: "Xin lỗi cái gì?"

Trần Văn Cảng cười bất lực: "Công tử Hoắc."

Cậu nhận ra mình đã sai, hôm đó đi nhờ xe của Hoắc Niệm Sinh một đoạn có lẽ chỉ là một ý nghĩ bốc đồng. Biết rõ ý đồ của đối phương mà vẫn chủ động xông tới. Nếu không phải là lạt mềm buộc chặt thì là gì?

Hoắc Niệm Sinh kiên nhẫn hỏi: "Là tôi tự ý quyết định, lại làm cậu thấy phản cảm sao?"

Trần Văn Cảng nói: "Tôi chỉ cảm thấy không nên vô cớ nhờ anh giúp như vậy, nếu có việc gì tôi làm được, anh cứ nói ra."

Hoắc Niệm Sinh đặt nĩa xuống, im lặng nhìn cậu: "Cậu nghĩ tôi cần cậu làm gì cho mình?"

Trần Văn Cảng chỉ biết cúi đầu nhìn xuống.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng người về phía trước, tựa vào mép bàn, đưa tay nắm lấy tay Trần Văn Cảng trên bàn: "Cậu không muốn vô cớ được ân huệ của người khác? Trao đổi trả phí cũng được, lên giường với tôi thêm một lần nữa coi như thanh toán sòng phẳng. Cậu có chấp nhận không?"

Trần Văn Cảng mở to mắt, vẻ mặt cậu khi nhìn lúc này Hoắc Niệm Sinh càng thêm linh động.

Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Nói lung tung thôi."

Y buông tay phải ra: "Được rồi, tôi chỉ muốn mời cậu một bữa thôi, sao phải làm phức tạp như vậy? Nếu cậu không muốn nói chuyện thì thôi, hình như chúng ta thật sự chẳng có đề tài chung, nhưng đầu bếp đã chuẩn bị rất chu đáo, đừng để người ta uổng công, ít nhất cũng ăn đến tráng miệng."

Sau đó, hai người thật sự không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn. Chỉ có nghệ sĩ vĩ cầm vẫn tiếp tục chơi đàn, đắm chìm vào tiếng đàn của mình.

Ăn xong, hai người cùng nhau ra về. Hoắc Niệm Sinh lịch sự mở cửa kính, nhường Trần Văn Cảng ra ngoài trước, nhưng sau đó y không đi lấy xe, cũng không nói muốn đưa Trần Văn Cảng về, càng không hỏi có muốn từ biệt không. Trần Văn Cảng không rõ mục đích của y, cậu đợi Hoắc Niệm Sinh lên tiếng.

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Đi dạo?"

Trần Văn Cảng gật đầu bừa. Cậu đi dọc theo con phố, Hoắc Niệm Sinh thong thả đi theo phía sau, như thể nhàn nhã đi dạo sau bữa tối, đến một quảng trường đài phun nước.

Quảng trường rộng lớn, bậc thang bao quanh, nhưng vì trời lạnh nên vòi phun nước không hoạt động, khiến quang cảnh trở nên hoang vắng, thưa thớt người qua lại. Nhưng bên kia đường lại đông vui nhộn nhịp, Tết đang đến gần, lối vào siêu thị đông nghịt người, ai cũng mang theo túi lớn túi nhỏ đựng hàng Tết.

Trần Văn Cảng dựa vào lan can, một đôi thiếu niên nam nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang cười đùa chạy tới.

Hoắc Niệm Sinh cúi xuống thì thầm vào tai cậu: "Vậy là cậu tuyên án tử hình cho tôi thật đấy à?"

Trần Văn Cảng né tránh: "Tôi không tuyên án tử hình cho anh."

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Không thể bắt đầu từ tình bạn sao?"

Trần Văn Cảng cảm thấy y đã biết còn hỏi: "Công tử Hoắc, anh thực sự muốn làm bạn với tôi sao?"

Hoắc Niệm Sinh chỉ cười mà không đáp.

Trần Văn Cảng lật bài: "Anh nói muốn làm bạn, nhưng anh sẽ không hài lòng nếu chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn không hiểu ý anh nói 'theo đuổi' là thế nào, nếu chỉ muốn lên giường thì anh đã đạt được rồi, anh còn muốn gì nữa?"

Hoắc Niệm Sinh bình thản nhìn sang bên kia đường: "Vậy thì chỉ có thể muốn nhiều hơn thôi."

Trần Văn Cảng bỗng bật cười, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hoắc Niệm Sinh vẫn im lặng.

Trần Văn Cảng nói tiếp: "Anh có được rồi, có lẽ sẽ quay ra khoe khoang với người khác như một chiến lợi phẩm vậy, chứng tỏ công tử Hoắc quyến rũ đến mức nào, anh có thể chinh phục bất kỳ ai, ai cũng phải cúi đầu dưới chân anh... Có lẽ anh chỉ coi đây là một quá trình thú vị, dụ dỗ người ta thần hồn điên đảo, để sau đó anh có thể chế giễu. Tôi nhận thua trước được không? Anh có thể đi tìm người tiếp theo."

Trần Văn Cảng đã cố gắng kiềm chế hết sức, nhưng thật ra, dù có như vậy, bản thân cậu cũng không thật sự ghét con người Hoắc Niệm Sinh. Không thể phủ nhận rằng Hoắc Niệm Sinh có sức hút riêng, cả về ngoại hình lẫn gia thế đều không có gì để bới móc. Nhưng dù sao thì y cũng là một tay chơi, có lẽ y chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình làm là sai trái.

Nếu có một điều Trần Văn Cảng đã học được từ sớm, thì đó chính là không nên mong đợi thay đổi được quan niệm sống của người khác, cũng không nên mong đợi một kẻ đào hoa sẽ có tấm chân tình. Đừng cố làm điều không thể, cậu không phải là mục tiêu thích hợp để Hoắc Niệm Sinh săn đuổi, cũng không muốn mạo hiểm bị coi như trò đùa. Có những thứ chỉ là trò đùa trong mắt các cậu ấm cô chiêu này, nhưng đối với những người bình thường lại là toàn bộ phẩm giá của họ.

Đến lúc này, hai người không còn gì để nói nữa, có lẽ tâm trạng của Hoắc Niệm Sinh cũng không thể tốt được.

Trần Văn Cảng quay đầu, bất ngờ bị tóm lấy. Hoắc Niệm Sinh chặn đường đi của cậu, Trần Văn Cảng vẫn sợ y theo bản năng, cậu cố rút tay ra. Hoắc Niệm Sinh lại "suỵt" một tiếng, Trần Văn Cảng im lặng. Y ấn vai Trần Văn Cảng bảo cậu ngồi xuống bậc thang, rồi cũng tự mình ngồi xuống.

Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Còn nói không tuyên án tử hình cho tôi, trong mắt cậu, thật ra tôi là hạng người tội ác cùng cực không thể tha thứ à."

Trần Văn Cảng nói: "Xin lỗi, đây là thành kiến ​​của tôi, không phải vấn đề của anh."

"Trịnh Ngọc Thành thì sao? Hắn làm sao lấy được lòng tin của cậu?"

"Tôi gặp anh ta khi chưa đầy mười tuổi, đều là trẻ con, làm gì mà nghĩ nhiều đến thế."

"Vậy cậu có biết lúc mười tuổi tôi đã nghĩ gì không?" Hoắc Niệm Sinh cười với cậu.

"Sao cơ?" Trần Văn Cảng quả nhiên lộ ra vẻ khó hiểu.

"Từ nhỏ tôi vẫn tưởng rằng tất cả những đứa trẻ khác đều được nuôi dạy giống như tôi." Hoắc Niệm Sinh miêu tả: "Rất nhiều bảo mẫu và người giúp việc vây quanh, ra ngoài thì có sẵn tài xế với xe hơi, quần áo không cần tự mặc, cơm đến chỉ cần há miệng, nhưng cha thì một năm chẳng gặp được mấy lần, mẹ thì hầu như không có ấn tượng, anh em ruột thì chẳng có tình như thủ túc gì mà nói... Không sợ cậu cười đâu, nhưng phải đến năm tôi khoảng mười tuổi, tôi mới nhận ra cấu trúc gia đình bình thường trong xã hội không như vậy, hóa ra những người như tôi mới là kẻ khác loài. Tôi hiểu cảm giác phải cảnh giác với người khác trong mọi hành động của cậu, tôi cũng vậy, bất cẩn một cái là bị người ta hại, nếu không thì sao tôi lại bị đuổi ra nước ngoài?"

Trần Văn Cảng chăm chú lắng nghe, cơ thể thả lỏng hơn.

Hoắc Niệm Sinh chợt hỏi: "Có ghi âm không?"

Trần Văn Cảng sửng sốt, rồi hỏi lại: "Cái gì?"

Hoắc Niệm Sinh ấn đầu cậu: "Đã nói với cậu nhiều thế rồi, sao vẫn không ngộ ra được, bây giờ cậu có thể khoe khoang với người khác chính tôi là người mất hết lý trí, những lời chân thành đều bị cậu moi móc ra hết, có muốn nhắc lại lần nữa không?"

Trần Văn Cảng cuối cùng cũng bật cười. Ánh mắt cậu nhìn Hoắc Niệm Sinh dịu lại phần nào.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng người lại gần: "Bé con, cậu đang kỳ thị tôi đấy thôi? Cậu không thể đối xử với tôi như một người bình thường à?"

Trần Văn Cảng vòng tay ôm đầu gối, tựa cằm lên đó, đánh giá y: "Tôi không dám đâu." Nhưng cậu không nói "không dám" này là không dám gì.

Hoắc Niệm Sinh chậm rãi nắm lấy tay cậu, giọng nói trầm ấm, quyến rũ như mời gọi: "Nếu tôi nói rằng tôi không phải là người như cậu nghĩ, từ sau ngày đó, tôi luôn muốn chịu trách nhiệm với cậu, cậu có tin tôi không?"

Trần Văn Cảng vẫn nhìn y bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Hoắc Niệm Sinh thở dài: "Cậu thật là khó chơi. Đi thôi, đưa cậu về."

Trần Văn Cảng đứng dậy phủi đất trên mông: "Công tử Hoắc, anh cần gì phải như thế chứ."

Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua lưng cậu: "Được rồi, tôi là người gây ra chuyện này, hãy cho tôi một cơ hội để chịu trách nhiệm, được không?"

Sau một phen giãi bày hôm đó, Trần Văn Cảng trở về nhà, tạm thời không nói rõ là cảm nghĩ thế nào, nhưng trước thế tấn công kiên trì như nước chảy đá mòn của Hoắc Niệm Sinh, cậu đã ngầm chấp nhận để y hiện diện bên cạnh mình. Khi người bán hoa giao hoa lần nữa, bên dưới còn có thêm một chữ ký tiếng Anh.

Trần Văn Cảng cũng được trải nghiệm thủ đoạn của đối phương, biết rõ là y có một phần chỉ là diễn, nhưng đằng sau diễn xuất đó lại có thêm vài phần chân thành và tha thiết nhất định. Y hiểu rõ từng tấc trong khoảng cách giữa người với người, xa gần nặng nhẹ đều nắm bắt thành thạo.

Người như vậy rất dễ khiến người ta lơ là mất cảnh giác.

Trước Tiếp