Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau
Trần Văn Cảng im lặng thật lâu.
Thấy cậu không nói gì, Hoắc Niệm Sinh tiếp tục: "Cậu có ý kiến gì không?"
Trần Văn Cảng ngắt lời y: "Công tử Hoắc." Cậu cẩn thận lựa lời: "Mối quan hệ của chúng ta không thích hợp."
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Ý cậu là chúng ta hiện tại có quan hệ gì?"
Trần Văn Cảng lại bị mắc kẹt. Cậu xoa trán, đầu óc như bị gỉ sét, từ chối không muốn vận hành. Cậu đã choáng váng suốt hai ngày qua, nhiều điều nghĩ mãi vẫn không ra, không thể tâm sự hay tìm kiếm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, chỉ có thể giấu trong lòng. Trịnh Ngọc Thành thì cứ xụ mặt, để duy trì vẻ hòa hợp bề ngoài, Trần Văn Cảng đã kiệt sức.
Dường như Hoắc Niệm Sinh vừa cười, y chỉ nói: "Cứ mắt nhắm mắt mở thế này cũng khó giải thích rõ, chúng ta nói chuyện trực tiếp đi."
Họ hẹn gặp nhau, địa điểm vẫn là phòng khách sạn đã ở trước đó, hóa ra đó là phòng thuê dài hạn của Hoắc Niệm Sinh. Đây không phải là nơi thật sự thích hợp - nếu có thể, Trần Văn Cảng không muốn ở một mình trong phòng với kẻ ăn chơi này nữa. Nhưng những gì họ muốn nói là riêng tư, không thể bị người khác nhìn thấy, dù gặp nhau ở nhà hàng hay ngoài trời đều không có cách nào loại bỏ được nguy cơ bị nghe lén.
Hoắc Niệm Sinh mở cửa, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, mời Trần Văn Cảng vào.
"Ngồi tự nhiên."
Trần Văn Cảng bước vào phòng. Bên ngoài trời hơi âm u, dù rèm cửa đã mở toang, ánh sáng bên trong vẫn rất kém, tối tăm mờ mịt. Lúc này cậu mới nhớ ra rằng một căn phòng đóng kín chưa chắc đã thực sự riêng tư. Hoắc Niệm Sinh ở ngay trong phòng này, y có thể giấu camera ở bất cứ đâu, ghi lại mọi lời họ nói, làm bằng chứng để kiểm soát Trần Văn Cảng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đối phương thật sự muốn uy h**p thì chuyện quan hệ không đứng đắn ngày hôm đó của họ đã sớm bị ghi lại rồi.
Hoắc Niệm Sinh lật một chiếc ly thủy tinh lại, nhấc bình thủy tinh lên rót nước, hai lát chanh nổi lững lờ trong chiếc bình trong suốt.
Trần Văn Cảng ngước lên nhìn động tác của y, đầu óc dường như bị đủ thứ suy nghĩ lấp đầy, nhưng cũng như trống rỗng, không nghĩ gì cả. Hoắc Niệm Sinh bước tới, đặt ly lên bàn trà trước mặt Trần Văn Cảng, y bất ngờ đưa tay về phía Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng vô thức ngả người ra sau. Bàn tay đó vẫn đặt được trên trán cậu.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sốt à?"
Trần Văn Cảng l**m đôi môi khô nứt. Ngã bệnh là sự thật, uống say suốt buổi tối cộng thêm một đêm mây mưa, về nhà thì tắm nước lạnh, để tóc ướt đi ngủ, tất cả kết hợp lại, ngày hôm sau cậu đã sốt cao. Bác Lâm gọi bác sĩ gia đình tiêm thuốc cho cậu, nhưng vẫn giữ bí mật, trong nhà không ai biết.
Cậu đáp: "Không sao. Chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi phải xin lỗi trước." Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống rồi nói: "Chuyện trước đó, tôi biết là đã mạo phạm cậu. Cậu thế nào rồi?"
"Không thể nói là mạo phạm, là tự tôi uống say." Trần Văn Cảng chậm rãi nói, liếc nhìn Hoắc Niệm Sinh: "Chỉ là tôi nghĩ, nếu một người uống say đến mức bất tỉnh, thì việc quan hệ bừa bãi cũng rất khó."
"Cậu nói phải." Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không có lý do gì cả, tôi cũng hơi thích cậu, thế là ôm tâm lý may mắn. Cậu say, nhưng tôi thì tỉnh, tôi phải biết rằng lời người say nói thì không thể tin được, nhưng tôi vẫn coi như cậu đã đồng ý."
Trần Văn Cảng nhìn y chăm chú, như là hơi sửng sốt, trong lòng có thêm nhiều cảm xúc, nhưng cậu không thể nói rõ là gì. Cậu bỗng nhớ lại một sự việc trong quá khứ.
Lúc đó, Trần Văn Cảng đang học tiểu học, còn Hoắc Niệm Sinh khoảng 17, 18 tuổi. Vì nổ ra scandal sàm sỡ bạn học nữ, y bị gia đình đưa ra nước ngoài, nhưng tất nhiên trên các phương tiện truyền thông không thiếu những lời chỉ trích, người người kêu gọi thảo phạt y, chụp mũ là "hèn hạ", "háo sắc". Mặc dù hình như là đến năm ngoái, scandal này đã có một bước ngoặt mới, một người anh em họ của Hoắc Niệm Sinh bị nhiều nữ sinh tố cáo quấy rối t*nh d*c, gây ra một tin tức chấn động khác. Các phương tiện truyền thông lại thi nhau nhảy xổ vào đào lại chuyện cũ, không biết làm thế nào mà lật lại vụ án ban đầu, thì ra nghi phạm cũng là gã anh em họ này. Nhưng là thật hay là giả, cho đến nay vẫn có người tin người không, ai nói thế nào cũng được.
Trước đây Trần Văn Cảng chưa từng suy đoán ác ý về con người Hoắc Niệm Sinh. Nhưng xét cho cùng, cậu không thân quen với tay chơi này, không biết y thật ra là người như thế nào.
Trước khi đến đây, Trần Văn Cảng đã tưởng tượng ra hàng ngàn thái độ khác nhau của y, kể cả trường hợp tồi tệ nhất. Sau khi Hoắc Niệm Sinh về nước, Trần Văn Cảng chỉ gặp y vài lần, trong ấn tượng của cậu, y lúc nào cũng toát lên khí chất lạnh nhạt thờ ơ, châm chọc mỉa mai, như thể chẳng ai lọt được vào mắt xanh của y. Một người luôn tự đặt mình ở địa vị cao hơn người, giờ đây lại hoàn toàn hạ mình, thừa nhận sai lầm, quả thật là bất thường.
Ngược lại, Trần Văn Cảng bối rối không biết phải làm gì, không nói nên lời. Nhưng cậu cũng không muốn tạo ra thêm rắc rối: "Nếu có thể, tôi muốn gác lại chuyện này, không nhắc đến nó nữa."
Hoắc Niệm Sinh khẽ mỉm cười: "Bây giờ báo cảnh sát cũng chưa muộn, tôi sẽ không thay đổi lời khai đâu."
Trần Văn Cảng cụp mắt xuống: "Không cần gọi cảnh sát."
Hoắc Niệm Sinh dường như hiểu được suy nghĩ của cậu: "Sao nào? Không muốn làm ầm ĩ? Hay là không dám gây sự với tôi?"
Trần Văn Cảng nói: "Chúng ta đều là người lớn, ai nhìn vào cũng nghĩ đó là đồng thuận, một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà phải mang ra đồn cảnh sát, rồi thu hút phóng viên đến, không ai giữ được thể diện."
Nghe vậy, vẻ mặt Hoắc Niệm Sinh đổi sang nụ cười nửa miệng, như thể y đang rất nghiêm túc nghiên cứu nét mặt của Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng quay đi, tránh ánh mắt của y. Không phải cậu thực sự cam lòng không tính toán, mà vẫn là lý do đó, không đủ khả năng để đòi hỏi. Cậu vẫn cảnh giác với người trước mặt, thậm chí còn thận trọng hơn. Trần Văn Cảng không uống dù chỉ là một ngụm nước Hoắc Niệm Sinh rót cho, chính vì người này càng thành khẩn chu đáo, mới càng có vẻ bất thường.
Sao một người có thể đột nhiên hành xử theo cách hoàn toàn khác so với tác phong bình thường chứ? Trừ khi hành động đó là diễn xuất có chủ đích vì mục tiêu nào đó. Kinh nghiệm của Trần Văn Cảng với những cậu ấm nhà giàu này cho cậu biết, đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng tìm kiếm trò vui mới để giải trí của họ. Nếu cậu gọi cảnh sát, người này lại rút lời khai, quay ra cáo buộc cậu vu khống thì sao, ai có thể đảm bảo rằng Hoắc Niệm Sinh sẽ không làm như vậy? Nếu y mà làm vậy thật thì Trần Văn Cảng cũng chẳng có cách nào, cậu chỉ biết cố gắng không để lộ thêm sơ hở.
"Nói xong rồi, tôi xin phép đi trước."
"Cậu không muốn nghe tôi giải thích sao?"
"Không cần đâu, chỉ cần công tử Hoắc đồng ý, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, nói càng ít càng tốt."
"Tôi hiểu rồi, tôi đưa cậu về."
"Không phiền anh."
Trần Văn Cảng đứng dậy, do dự một lúc rồi hỏi: "Còn nữa, hôm đó anh có chụp lại cái gì không nên chụp không?"
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Có."
Trần Văn Cảng trợn tròn mắt. Không chờ cậu phản ứng lại, Hoắc Niệm Sinh đã lập tức nói: "Tôi đùa thôi."
Y lắc điện thoại trước mặt Trần Văn Cảng: "Xem cậu sợ kìa. Tôi không có sở thích đó, cũng không làm chuyện th* t*c như vậy. Cậu tự kiểm tra đi."
Trần Văn Cảng cúi xuống đón lấy điện thoại của y, Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn đưa tay tới giúp cậu mở khóa. Nhưng Trần Văn Cảng lại thầm thở dài, cầm trên tay nhưng xem cũng không phải, không xem cũng không phải, cậu lắc đầu, trả điện thoại lại cho Hoắc Niệm Sinh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, tiếp theo là một trận mưa như trút nước, chỉ trong vòng nửa phút, những vệt nước ngoằn ngoèo đã xuất hiện trên cửa sổ. Dự báo thời tiết không báo mưa, hoặc có thể do Trần Văn Cảng đầu óc trên mây, không chú ý nên ra cửa tay không, quên mang theo dù.
Hoắc Niệm Sinh đi đến bên cửa sổ, cơn mưa nặng hạt đến bất ngờ, như thể có một lỗ thủng trên bầu trời, chôn vùi cả thành phố trong một tấm màn trắng. Y quay lại gọi Trần Văn Cảng: "Trời mưa to lắm, cậu ngồi thêm một lúc đi, lát nữa tôi sẽ cho người đưa cậu về."
Trần Văn Cảng cũng đến quan sát nhưng vẫn nhất quyết phải đi: "Có dù ở quầy lễ tân, tôi mượn một cái là được."
Hoắc Niệm Sinh cản lại. Trần Văn Cảng cố gắng đi vòng, nhưng mũi giày vướng vào mép thảm, cậu loạng choạng ngã về phía trước, được Hoắc Niệm Sinh đỡ lấy.
Hoắc Niệm Sinh nắm chặt cánh tay cậu, lòng hiểu rõ: "Cậu không chịu nổi việc ở cạnh tôi dù chỉ một phút sao?"
Trần Văn Cảng thầm nghĩ, cậu vẫn chưa phân biệt được có phải người này đang lừa mình hay không. Nhưng cậu vẫn quay lại ngồi vào sô pha, cành cây bên dưới đung đưa qua lại, trời mưa to thế này mà ra cửa thì có che dù cũng vô nghĩa.
Hoắc Niệm Sinh nói Trần Văn Cảng vẫn còn sốt, bảo cậu đừng ra ngoài hành hạ mình chỉ vì giận dỗi, có phải đang diễn phim truyền hình 8 giờ đâu. Y đã nói đến nước này, Trần Văn Cảng đành phải nghe theo, Hoắc Niệm Sinh lại rót cho cậu một ly nước nữa.
Y đột nhiên nói: "Hôm kia công ty bên Chương Thành có việc khẩn cấp nên tôi phải đến đó, vậy là đến tìm cậu trễ hai ngày. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đây cũng là một cái cớ để trốn tránh, tôi biết lúc đó mình đã làm việc không đúng đắn, không đủ can đảm để xuất hiện trước mặt cậu ngay lập tức. Tôi thà chờ xem liệu cậu có gọi cảnh sát, tìm luật sư hay không, còn hơn phải đối mặt với ánh mắt khiển trách của cậu, vì vậy những gì tôi nói là sự thật."
Trần Văn Cảng sửng sốt, quay mặt đi: "Tôi không đáng để công tử Hoắc quan tâm đến vậy."
Hoắc Niệm Sinh nhìn cậu thật sâu: "Tôi muốn theo đuổi cậu cũng là thật, tôi có cơ hội không?"
Trần Văn Cảng thở dài: "Tôi không biết mục đích của anh là gì, nhưng nếu có thể tránh được thì tốt nhất là đừng dây dưa."
Sự im lặng bao trùm hai người, âm thanh duy nhất còn nghe thấy là tiếng mưa rơi. Trời mưa như trút nước, không có dấu hiệu tạnh. Căn phòng này dường như đã trở thành một con thuyền khổng lồ, chở theo hai người sống sót là họ, chỉ là không có muôn vàn sinh linh để duy trì nòi giống.
Trần Văn Cảng ngồi co ro trên sô pha. Cuối cùng, mưa cũng nhỏ dần, Hoắc Niệm Sinh gọi điện thoại: "Tôi gọi xe đưa cậu về."
Trần Văn Cảng từ chối: "Mưa tạnh rồi thì không cần."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Không phải xe của tôi, là xe trực tuyến, cứ đi đi, tôi sẽ gửi biển số xe cho cậu."
Trần Văn Cảng có một cảm giác thật lạ lùng, dường như người này có thể nắm bắt trước một bước mọi điều mà cậu nghĩ, mọi chi tiết mà cậu quan tâm một cách chính xác. Nếu kiểu ăn ý này xuất hiện giữa bạn bè, chắc chắn họ sẽ là tri kỷ lâu năm. Nhưng khi đối diện với Hoắc Niệm Sinh, cậu chỉ cảm thấy y thật phức tạp.
Trần Văn Cảng ra ngoài sảnh khách sạn, hình như Hoắc Niệm Sinh đã gọi hạng xe sang trọng nhất, một chiếc Bentley đã đợi sẵn ngoài đường.
Sau đó, Trần Văn Cảng cố tình quên đi đoạn ký ức này, cuộc tình một đêm vốn đã như giọt sương khuya không thể tồn tại dưới nắng, khi mặt trời ló dạng sẽ phải bốc hơi.
Nhưng dường như Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa từ bỏ việc theo đuổi cậu. Thỉnh thoảng y vẫn gửi hoa cho Trần Văn Cảng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách cuối cùng, không gióng trống khua chiêng, cũng không để lại tên, bạn học của Trần Văn Cảng thường gọi đùa là "người vô danh". Đôi khi Trần Văn Cảng nhận được tin nhắn của Hoắc Niệm Sinh, mời cậu đi chơi, nhưng cậu luôn trả lời là bận, không bao giờ đến.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mới chớp mắt mà kỳ nghỉ đông đã đến gần. Theo truyền thống, Trần Văn Cảng và những người đồng trang lứa phải đến thực tập ở một phòng ban khác của Trịnh Thị.
Ban đầu, cậu và Trịnh Ngọc Thành cùng đi làm, cùng ra cùng vào. Nhưng do hai người lục đục với nhau, Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng như có ý tách cả hai ra, mới hỏi Trần Văn Cảng muốn đến bộ phận nào.
Trần Văn Cảng chọn bến cảng.