
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 040 – Lên kinh
Ngày xuất phát được định vào mười hai tháng Mười, cách thời điểm Thương Thanh Nguyệt mang thai tròn ba tháng còn mấy hôm, chỉ là sau đó bọn họ lại quyết định đổi thành đi đường thủy, Thương Thanh Nguyệt cũng cảm thấy gần đây thân thể không có khó chịu, nên xuất phát trước thời hạn.
Ngày mười một hôm đó, Tần Lạc Xuyên và Dương Hi còn có Hạ Phi Tinh cùng nhau tụ họp nho nhỏ ở quán trà, nghĩ đến không lâu sao phải xa cách, Dương Hi đầy vẻ không nỡ.
Tần Lạc Xuyên bật cười, "Qua Tết không phải ông cũng đến kinh thành đi thi sao, đến lúc đó tôi chừa cho ông một gian phòng".
Dương Hi lắc đầu, "Chuyện này không giống".
Hạ Phi Tinh nói, "Sao lại không giống, đầu năm anh cũng phải đi kinh thành một chuyến, đến lúc đó cùng đi với em, như cũ vẫn có thể cùng nhau uống rượu giống như bây giờ".
Dừng một chút gã lại nói, "Đến lúc hai người yết bảng, con của Lâm Phong cũng đã chào đời, còn có thể vừa đúng lúc uống rượu đầy tháng".
Dương Hi bị gã nói như vậy một hồi, cảm thấy cũng có lí, bèn nói, "Đến lúc đó nếu có thể ở lại trong kinh, em cũng đón phu lang và con đi, làm hàng xóm với Lâm Phong".
"Bây giờ nghĩ những chuyện này không khỏi quá sớm". Tần Lạc Xuyên nói, "Có thể đỗ Tiến sĩ hay không còn chưa chắc chắn đâu".
Huống hồ cho dù đỗ Tiến sĩ, cũng không có nghĩa là có thể ở lại trong kinh.
Dương Hi giơ ngón trỏ lên, lắc lắc qua lại rồi nói, "Tôi là không chắc có thể đỗ, nhưng Lâm Phong ông thì chắc chắn có thể".
Tần Lạc Xuyên cười cười không nói, dù sao Dương Hi trước giờ vẫn luôn có một loại tự tin khó hiểu vào hắn, hắn nói gì cũng không thay đổi được, nên đành mặc kệ Dương Hi.
"Đúng rồi". Dương Hi lại hỏi, "Thuyền của hai người xuất phát vào buổi chiều nhỉ? Đến lúc đó tôi dẫn phu lang tới tiễn hai người".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên gật đầu, "Ngày mai giờ Thân xuất phát".
Chọn xuất phát vào ngày mai, cũng là vì Hạ Phi Tinh có nhóm hàng muốn vận chuyển từ nơi này đến kinh thành, thuận tiện giữ lại cho Tần Lạc Xuyên một gian phòng nhỏ trên thuyền, nhóm hàng lần này của gã phải chuyển gấp, trên đường ngoài việc bổ sung nhu yếu phẩm thì sẽ không ngừng lại, nhanh hơn không ít so với Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đi thuyền chở khách, hơn nữa trên đường còn không cần đổi chỗ ngồi.
Lại thêm tiểu nhị trên thuyền và thuyền phu đều là người của Hạ Phi Tinh, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, Tần Lạc Xuyên cũng nhận phần ân tình này của gã.
Bọn họ ở nhã gian trên lầu uống trà nói chuyện phiếm, trong khi Thương Thanh Nguyệt thì ở dưới lầu kiểm tra sổ sách trong quán trà một tháng trước, từ sau khi Tần Lạc Xuyên trở về, khó chịu trên người y mấy ngày này giảm bớt rất nhiều, trước khi xuất phát thì nghĩ đối chiếu sổ sách một tháng trước cho xong, sau này Tần Ngôn tiếp nhận cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Phải biết rằng đoạn thời gian trước, tuy rằng không ít chuyện đã để Tần Ngôn quyết định, nhưng sổ sách vẫn luôn chất đống ở đó, đều chưa có xử lí xong.
Sổ sách một năm nay đều do Thương Thanh Nguyệt tự mình đối chiếu, bởi vậy rất nhanh đã kiểm tra đối chiếu xong, sau khi đưa sổ sách mới nhất cho Tần Ngôn, Thương Thanh Nguyệt trầm ngâm một chút, nói với Tiền Như Sơn, "Sau này cha chưa chắc đã có thể thường xuyên lên trấn, chuyện của quán trà, phải làm phiền chú để tâm nhiều một chút, tiền lương mỗi tháng thì tăng thêm ba phần đi".
(Note: 三分: ba phần = 3/10 = 30%)./.
Bắt đầu từ tháng Ba đầu năm, Thương Thanh Nguyệt nghe xong kiến nghị của phu quân, tiền lương của mọi người trong quán trà đã đổi thành lương cố định cộng thêm tỉ lệ nhất định lợi nhuận tháng đó của quán trà, như vậy quán trà kiếm được nhiều, tiền lương mọi người có thể nhận cũng nhiều hơn, cột lợi ích của hai bên vào nhau, quả thật khiến tính tích cực làm việc của mọi người tăng lên không ít.
Từ khi quán trà khai trương tới nay, lợi nhận mỗi tháng đều đang tăng trưởng, tiền lương Tiền Như Sơn có thể nhận được cũng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí vào mấy tháng trước, cũng đã vượt qua Tiền Phục Lai làm chưởng quỹ ở cửa hàng vật dụng thư phòng bên cạnh, bởi vậy vừa nghe Thương Thanh Nguyệt nói thế, đã vội vàng nói, "Lương của ta đã đủ cao rồi, không cần tăng nữa".
"Cho ngươi thì cứ lấy đi". Tần Ngôn thản nhiên nói, "Đến lúc đó không chỉ có chuyện trong quán trà, những người này cũng phải do ngươi trông".
Tiền Như Sơn dừng một chút, gật đầu đáp, "Vậy cảm ơn đại chưởng quỹ".
Bọn họ làm chưởng quỹ, ngoại trừ không thể hai lòng đối với ông chủ ra, bên cạnh đó chính là ánh mắt nhìn người nhất định phải chuẩn.
Với hiểu biết của ông về hai ông chủ song nhi này, Thương Thanh Nguyệt làm việc tỉ mỉ lại có quan điểm của chính mình, thời gian gần một năm này, làm việc dưới quyền y, Tiền Như Sơn tâm khục khẩu phục.
Tần Ngôn thoạt nhìn như không hỏi đến quá nhiều chuyện, nhưng Tiền Như Sơn tin tưởng, nếu như có người làm ra chuyện gì khác người trong quán trà của bọn họ, Tần Ngôn tuyệt đối sẽ để đối phương ăn không nổi gói mang đi.
(Note: 吃不了兜着走: ăn không nổi gói mang đi = đã làm thì dù chịu không nổi cũng phải ráng mà chịu hậu quả)./.
Hai người đều không phải người dễ đối phó, cũng may mà Tần Lạc Xuyên là một người có bản lĩnh, nếu như nhà bình thường có hai song nhi thế này, cho dù không bị đè đầu cưỡi cổ, thì cũng sẽ vì không bằng người trong nhà mà cảm thấy uất ức thôi.
Thương Thanh Nguyệt nào biết những suy nghĩ này trong lòng ông, bàn giao xong thì đi chào tạm biệt với khách khứa trong quán.
Thời gian gần một năm này, khách quen trong quán hầu như đều quen thân với y, trong đó có không ít song nhi và phụ nữ, biết được y sắp rời khỏi, hai ngày này nếu có thời gian đều sẽ đến quán trà một chuyến, trò chuyện đôi câu, nói lời tạm biệt.
Bởi vậy lúc ở nhã gian lầu hai gặp Thương Phi Dao cùng với vị phu nhân nhà kia, Thương Thanh Nguyệt không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, thậm chí còn có loại cảm giác quả nhiên là vậy.
Thời điểm người phụ nữ chào hỏi với y, Thương Thanh Nguyệt cũng nhẹ nhàng đáp lại, "Triệu tiểu thư".
Vào lần đầu gặp mặt, người phụ nữ gọi y là Thương tam công tử, Thương Thanh Nguyệt sửa đúng xưng hô cho nàng, bảo nàng gọi mình là Tần phu lang, lúc đến lần thứ hai, người phụ nữ bảo Thương Thanh Nguyệt gọi nàng là Triệu tiểu thư.
Thương Thanh Nguyệt biết lắng nghe tiếp thu ý nàng, vẫn luôn xưng hô như vậy cho đến bây giờ.
"Nghe tiểu nhị trong quán nói, ngươi sắp theo phu quân của ngươi lên kinh đi thi". Triệu tiểu thư hỏi, "Từ biệt rồi, sợ là khó gặp nhau nữa, hôm nay cố ý đến đây gặp ngươi".
Thật ra bắt đầu từ sáu tháng cuối năm, nàng đã rất ít khi dẫn Thương Phi Dao đến quán trà, ngày thường đến, cũng phần lớn là mang theo nha hoàn và người làm đến dùng cơm hoặc nghe chuyện, hẳn là chẳng còn để tâm đến Thương Phi Dao nữa, chẳng qua là bây giờ Thương Thanh Nguyệt sắp vào kinh, một chuyện lớn có thể đả kích Thương Phi Dao như vậy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
Sao Thương Thanh Nguyệt có thể không biết tâm tư của nàng, cười nhẹ nói, "Sau khi đến kinh thành, ta sẽ tiếp tục mở một quán trà giống thế này, nếu Triệu tiểu thư đến kinh thành, có thể tiếp tục đến uống trà nghe chuyện".
"Thật sao?". Triệu tiểu thư cười nhẹ nói, "Vậy ta chúc phu quân nhà ngươi tên đề bảng vàng, từng bước vinh thăng".
Thương Thanh Nguyệt nói, "Cảm ơn".
Thương Thanh Nguyệt còn có chuyện khác, nói thêm đôi câu thì rời đi trước.
Đến khi y đã chào tạm biệt hết khách quen trên lầu, lúc xuống lầu, thấy Thương Phi Dao đứng một mình ở cửa cầu thang, không khỏi nhíu mày một cái, muốn đến nhã gian nhóm Tần Lạc Xuyên đang tụ họp kia chờ một lát, đợi Thương Phi Dao đi rồi mới xuống lầu.
"Hiện tại có phải ngươi rất đắc ý không?". Thương Thanh Nguyệt còn chưa kịp xoay người đã nghe được Thương Phi Dao âm trầm nói.
Thương Thanh Nguyệt vốn không muốn phản ứng cô ta, nhưng nếu đối phương đã mở miệng rồi, bèn dừng bước, muốn nghe thử rốt cuộc cô ta muốn nói cái gì.
Thấy y dừng bước, Thương Phi Dao cười lạnh một tiếng lại nói, "Ta đoán hẳn là ngươi đắc ý lắm, phu quân cưng chiều, cho mở một quán trà lớn như vậy, bây giờ mới rời khỏi kinh thành cùng lắm chỉ hơn một năm, đã có thể trở lại, hơn nữa còn là lấy thân phận phu lang Cử nhân".
"Hơn nữa nghe anh trai nói, mấy ngày trước đây nhà các ngươi đãi tiệc, cha và anh trai đến ăn mừng, cũng bị ngươi bắt chẹt sai lầm của cha, mỉa mai một trận".
"Đến cùng cô muốn nói cái gì?". Thời điểm Triệu tiểu thư dẫn Thương Phi Dao theo, nha hoàn và người làm từ trước đến nay luôn giám sát người rất kĩ, Thương Phi Dao tìm cơ hội trốn ra đây, Thương Thanh Nguyệt không tin cô ta chỉ vì nói những lời này với mình.
Thương Phi Dao nghe vậy nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy ác ý, cô ta bước từng bước một đến gần Thương Thanh Nguyệt, giọng nói trầm thấp, "Ngươi nói xem, nếu biết chuyện xảy ra giữa ngươi và nhà họ Nghiêm khi đó, anh rể vẫn sẽ yêu thương cưng chiều ngươi như bây giờ sao?".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy tim cũng nhói một cái, có điều từ trước đến nay ở trước mặt Thương Phi Dao y không lộ cảm xúc, chỉ ngừng một chút, rồi cười nói, "Chuyện này cũng không mượn em tư nhọc lòng, phu quân của ta có yêu thương hay không là chuyện của ta, ngược lại là bản thân em tư ấy...".
"Ta thế nào không phải anh ba thấy rất rõ ràng sao". Thương Phi Dao cười nhạo nói, "Chỉ hi vọng một ngày nào đó, anh ba đừng rơi xuống hoàn cảnh như ta là được".
"Em tư cứ việc yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể". Mấy ngày trước đây phu quân vừa nói, chỉ cần y hứa không rời đi, thì nợ y một việc, hơn nữa y còn có đứa nhỏ, bất kể như thế nào đều không thể rơi xuống hoàn cảnh như Thương Phi Dao, quan trọng là, y tin tưởng tình cảm giữa mình và phu quân, cùng với thái độ làm người của phu quân.
Nhưng không thể không nói, có một vài lúc Thương Phi Dao quả thật rất biết bắt bí chỗ đau của y, chuyện liên quan đến nhà họ Nghiêm, mặc kệ là Thương Phi Dao hay Thương Minh Trì, ai nói ra phu quân chắc chắn sẽ không để ý, nói không chừng sẽ còn thêm một phần thương tiếc với y.
Chờ sau khi vào kinh, nếu từ nơi khác biết được, là một người chồng, khó tránh khỏi sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng.
Nhưng chuyện này y tự mình nói ra lại không hay.
Sau khi nhìn Thương Phi Dao bộ dáng phục tùng bước vào nhã gian, tay phải Thương Thanh Nguyệt nhẹ nhàng dừng trên bụng dưới của mình, một lát sau xoay người đến nhã gian của phu quân nhà mình.
Tần Lạc Xuyên thấy y tiến vào, vội đứng lên kéo ghế dựa bên cạnh mình ra, tiện cho Thương Thanh Nguyệt ngồi xuống, lại rót ly trà nóng đưa tới tay y, hỏi, "Mệt hả?".
"Vẫn ổn". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu, "Chỉ mới vừa chào hỏi với khách quen trên lầu, dưới lầu còn chưa đi".
Tần Lạc Xuyên nói, "Dưới lầu một lát nữa ta đi chào hỏi".
"Đi chung đi, không có gì đáng ngại". Thương Thanh Nguyệt nói, khách quen có song nhi và phụ nữ, để Tần Lạc Xuyên một mình đến nói, luôn cảm thấy có chút không quá thích hợp.
Dương Hi xen vào nói, "Em nghỉ ngơi nhiều một chút, có việc để Lâm Phong đi làm là được rồi, lúc phu lang ta có thai, rất dễ mệt rã rời, đi nhiều mấy bước đã cảm thấy mệt đến không chịu được".
Thương Thanh Nguyệt cười cười nói, "Ta vẫn ổn".
"Đúng rồi". Dương Hi lại nói, "Còn có những thứ như chậu than, lò sưởi, hai người cũng chuẩn bị đi, người có thai tuy thể nhiệt, nhưng tuyệt đối không thể bị lạnh, lần này hai người đi kinh thành, một đường ra Bắc, chỉ sẽ càng ngày càng lạnh, chuẩn bị đồ sưởi ấm đặt bên người nhiều một chút".
"Đều chuẩn bị rồi". Tần Lạc Xuyên nói.
Dương Hi từng chăm sóc thai phu một lần, có kinh nghiệm rồi nói ra cũng lí lẽ rõ ràng, "Còn có thức ăn, rau dưa tươi mới hai người có thể mua sắm ven đường, các loại đồ ăn vặt chua cay cần phải mang theo nhiều một chút, bây giờ tuy em dâu không có phản ứng gì, nhưng cũng phải để ý ở trên thuyền lâu sẽ khơi ra".
Chuyện này quả thật Tần Lạc Xuyên không có chuẩn bị, nghe vậy vội nói, "Cảm ơn nhắc nhở, buổi chiều tôi đi chuẩn bị ngay".
Thương Thanh Nguyệt có thai đến nay, mặc dù giai đoạn trước thân thể có chút không khỏe, nhưng những mặt khác vẫn luôn không có phản ứng quá lớn, ví dụ như nôn nghén, bởi vậy Tần Lạc Xuyên cũng không chuẩn bị đồ ăn vặt gì.
Bây giờ được Dương Hi nhắc nhở như vậy, quả đúng là thiếu sót của hắn, cho dù Thương Thanh Nguyệt không nôn nghén, cũng phải đề phòng ngồi thuyền lâu như vậy sẽ say thuyền, chuẩn bị thêm một ít đồ ăn vặt, thời điểm nhàm chán trên thuyền cũng có thể ăn uống giải buồn.
Đồ vật muốn mang theo đã dọn đến phòng trên thuyền từ lâu, giờ Thân ngày hôm sau Tần Lạc Xuyên dẫn theo Thương Thanh Nguyệt đúng giờ xuất phát, Tần Ngôn mang theo mấy người Dương Hi ở bến tàu tiễn bọn họ, trước khi lên thuyền, Tần Ngôn lấy một cái hà bao đưa cho Thương Thanh Nguyệt nói, "Thời điểm cháu trai ra đời, cha không thể tới uống rượu đầy tháng, cái này con cầm đi, xem như lễ vật cha cho trước".
Hà bao hơi trĩu xuống một chút, nhìn hình dáng, bên trong hẳn là một miếng ngọc bội, Thương Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, thấy hắn gật đầu thì nhận lấy nói, "Cảm ơn cha".