Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 39

Trước Tiếp

Chương 039 – Mâu thuẫn

 

Ngày hôm sau Tần Lạc Xuyên đến tiệc rượu nhà Dương Hi, vốn dĩ ý của Dương Hi là muốn Thương Thanh Nguyệt và Tần Ngôn cùng đến, chỉ là từ trước đến nay Tần Ngôn không quá thích tham dự vào kiểu giao thiệp này, còn Thương Thanh Nguyệt thì bị lấy lí do có thai không tiện tới lui xóc nảy mà từ chối.

 

Sau khi Dương Hi nghe được Tần Lạc Xuyên nói có thai, sửng sốt, nghĩ đến lúc đi thi, anh vừa mới nói với Tần Lạc Xuyên, song nhi không dễ có thai, không nghĩ đến quay đầu người ta đã có con, không khỏi ghen tị nói, "Chúc mừng nha".

 

Hạ Phi Tinh ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của Dương Hi thì đoán được đại khái anh suy nghĩ cái gì, đưa tay kí lên đầu anh, cười nói, "Con trai em đã sắp một tuổi, ghen tị cái gì".

 

Dương Hi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lí, thì cười nói, "Cũng đúng, dù sao con trai tôi lớn hơn con ông".

 

Tần Lạc Xuyên bật cười, thầm nghĩ chẳng phải ông cũng lớn hơn tôi à, chỉ là nhớ đến lời trước đó của Dương Hi, anh kết hôn năm năm mới có con trai, nên không nói toạt ra.

 

Sau khi từ nhà Dương Hi về, Tần Lạc Xuyên bắt đầu chuẩn bị công việc lên kinh, mặc dù hiện tại mới cuối tháng Chín, cách tháng Ba năm sau vẫn còn gần nửa năm, nhưng bắt đầu từ tháng Mười Một, kinh thành sẽ có tuyết rơi, đường không dễ đi chỉ là chuyện nhỏ, sau khi đến kinh thành, còn phải tìm chỗ ở, đến lúc đó Thương Thanh Nguyệt lớn tháng, hắn lại phải chuẩn bị để thi Hội, không có khả năng đặt hết tâm tư vào chuyện nhà, vẫn phải tìm vài người làm mới được.

 

Sau khi Tần Lạc Xuyên nói ra ý tưởng muốn đến kinh thành sớm một chút của mình, lại nói, "Quán trà trước tiên giao cho Tiền Như Sơn xử lí, ngày thường nhờ anh Hạ trông nom nhiều hơn, hẳn là không đáng ngại, chỉ là những đồng ruộng cho thuê năm nay, không nhất định có thể trong mấy ngày này thu được tất cả tiền thuê đất, đến lúc đó xem còn dư lại bao nhiêu, không thu được thì nhờ chú thím ba thu".

 

Nếu đã quyết định đi lên con đường làm quan, vậy kinh thành mới là mục tiêu cuối cùng của hắn, chẳng qua là dù đồng ruộng hay quán trà ở trấn trên, đều là mấy năm nay bọn họ mua về từng thứ một, nếu phải bán của cải lấy tiền mặt, Tần Lạc Xuyên không nỡ.

 

Sau khi nói xong sắp xếp của bản thân, Tần Lạc Xuyên nhìn về phía Thương Thanh Nguyệt và Tần Ngôn, xem bọn họ có muốn bổ sung cái gì hay không.

 

Đối với dự tính của phu quân, đương nhiên Thương Thanh Nguyệt không có ý kiến, chỉ nói, "Sau khi đến kinh thành, ta muốn mở một quán trà giống như vậy".

 

"Được, có điều phải đợi lúc thân thể em ổn định một chút". Tần Lạc Xuyên cũng không cảm thấy người này nhất định phải dựa vào người kia mới có thể sinh tồn, nếu phu lang nhà mình thích kinh doanh, lại có năng lực, vậy cứ buông tay để y đi làm thì đã sao, dù sao có mình ở phía sau gánh hết cho y.

 

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể quá mệt mỏi, nhất là thời điểm có đứa nhỏ.

 

Thương Thanh Nguyệt gật đầu bày tỏ đã biết, y càng để ý đứa nhỏ này hơn phu quân, đương nhiên sẽ không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.

 

Chồng chồng hai người đạt được ý kiến thống nhất, Tần Ngôn lại nói, "Cha không cùng hai đứa đi kinh thành".

 

Tần Lạc Xuyên: "...".

 

"Tại sao?". Tần Lạc Xuyên dừng một lúc lâu, mới khó tin hỏi, trong tiềm thức của hắn, nếu phải đi kinh thành, đương nhiên là cả nhà cùng nhau đi mới đúng.

 

Tần Ngôn hờ hững nói, "Không tại sao hết, chỉ là không muốn rời khỏi nơi này".

 

Nếu là lí do có thể làm người tin phục, Tần Lạc Xuyên còn có thể chấp nhận, nhưng cứ một câu không muốn rời khỏi nơi này nhẹ bỗng như vậy, làm Tần Lạc Xuyên cảm thấy hết thảy kế hoạch trước đó của bản thân đều biến thành trò cười, không khỏi giận dỗi nói, "Vậy con không tham gia thi Hội".

 

Tần Ngôn nhíu mày một cái, "Con bình tĩnh một chút, đừng có nói lẫy".

 

"Thế nào là nói lẫy". Tần Lạc Xuyên nói, "Cha là cha của con, thân thể lại không tốt, bảo con bỏ cha một mình ở chỗ này, bản thân dẫn theo phu lang chạy đến kinh thành tham gia thi Hội, sao con có thể yên tâm, vậy còn không bằng không đi".

 

Không biết Tần Ngôn nghĩ đến cái gì, bắt đầu nổi cáu, "Cha là cha con không sai, nhưng lại chẳng phải cha ruột, con đi đâu cha không nhất thiết phải đi theo".

 

Tần Lạc Xuyên nghe vậy nháy mắt đã đỏ hốc mắt, không thể tin liếc nhìn Tần Ngôn một cái, sau đó cũng không quay đầu lại bước khỏi nhà chính.

 

Tần Ngôn nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, sau khi nói xong đã hối hận ngay, nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Tần Lạc Xuyên.

 

Tần Lạc Xuyên gọi ông là cha gọi hơn ba năm, sờ lương tâm mà nói, làm con mà hiếu thảo được đến mức như hắn, đã hiếm thấy rồi, hơn nữa không biết trước đây đứa nhỏ này đã trải qua cái gì, đối với người bên cạnh càng coi trọng, giống như sợ sẽ mất đi vậy, vừa rồi mình không nên nói như vậy, Tần Ngôn có chút khổ sở nghĩ.

 

Nhưng quay đầu lại nghĩ đến nổi khổ của mình, ông xoa xoa đầu có chút căng đau, nói với Thương Thanh Nguyệt đi cũng không được ở lại cũng không xong bên cạnh, "Con đi xem nó đi".

 

Tần Lạc Xuyên nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà chính, nhưng cũng không có đi xa, lúc Thương Thanh Nguyệt ra tới, thì thấy hắn đang ngồi ở một góc trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì.

 

Thương Thanh Nguyệt đứng yên bên cạnh Tần Lạc Xuyên, mím môi nói, "Lời cha nói lúc nãy chỉ là nói lẫy, chàng đừng để ý, cha cũng rất khó chịu".

 

Tần Lạc Xuyên thu ánh nhìn lại, đập vào mắt là vòng eo thon gầy của Thương Thanh Nguyệt, cùng với ngón tay xoắn xuýt vào nhau không biết làm sao.

 

Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ trước mặt, sau đó mặt cũng dán lên, buồn bã nói, "Ta biết".

 

Ngón tay đang xoắn xuýt bên nhau trước đó bởi vì động tác ôm của hắn mà bị bắt tách ra, một lát sau, Tần Lạc Xuyên cảm giác được bàn tay nhẹ nhàng dừng lại ở sau lưng mình, đột nhiên cảm thấy an tâm.

 

Hắn biết rõ khuyết điểm của mình, nhìn như tiêu sái, nhưng bởi vì đã trải qua tận thế nhìn từng người bên cạnh rời đi, cực kì không có cảm giác an toàn, nhất là khi đối xử với những người bên cạnh.

 

Một lát sau, Tần Lạc Xuyên lại rầu rĩ nói, "Khi ta gặp được cha, đã sắp chết rồi, nếu không phải ông dùng nhân sâm quý giúp ta kéo hơi tàn, lại đưa đến y quán ở gần một tháng, ta đã sớm trở thành một bộ xương trắng nơi dã ngoại hoang vu, nào còn có hôm nay, người khác chỉ nói ta có hiếu với ông, nào biết đối với ta mà nói, ông và cha ruột cũng không khác gì nhau".

 

Trước đây Thương Thanh Nguyệt chỉ biết cha đã cứu mạng phu quân, nhưng không biết còn có những chi tiết này, tay vỗ nhẹ sau lưng Tần Lạc Xuyên dừng lại một chút, giọng nói nghẹn ngào, "Ta hiểu".

 

Bị người mình công nhận chối bỏ quan hệ, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cho dù là đối phương vô ý.

 

Nhất thời hai người đều không nói chuyện, lại một lát sau, Tần Lạc Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nói, "Còn nhớ trước đó lúc làm gà thần tiên, chúng ta đánh cược nó ngon hay không, em thua, nên phải đồng ý với ta một chuyện không?".

 

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy, tay vốn đang đặt phía sau lưng Tần Lạc Xuyên đần dần siết thành nắm, y có trực giác, lời tiếp theo của phu quân sẽ rất quan trọng, "Nhớ rõ".

 

Tần Lạc Xuyên lại không trực tiếp đưa ra yêu cầu, mà là nói, "Nếu em đồng ý, vậy ta cũng đồng ý với em một chuyện, tương tự, em cũng có thể chờ nghĩ kĩ rồi lại nói".

 

Thương Thanh Nguyệt hỏi, "Chuyện gì?".

 

Tần Lạc Xuyên đứng lên, tay vốn đặt ở bên hông Thương Thanh Nguyệt chuyển đến bả vai, nghiêm túc nói, "Hứa với ta, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời khỏi ta được không?".

 

Thương Thanh Nguyệt có chút không rõ, chẳng qua là tạm thời xa nhau với cha mà thôi, sao phu quân lại có loại cảm xúc này, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, vẫn chậm rãi gật đầu nói, "Được".

 

Đối với Tần Lạc Xuyên mà nói, thế giới này giờ đây, quan trọng nhất cũng chỉ có hai người Thương Thanh Nguyệt và Tần Ngôn, đương nhiên, tương lai không lâu còn sẽ có một bé cưng nhỏ.

 

Hắn thật sự không muốn tương lai phải xa nhau với Thương Thanh Nguyệt, dù sao trước đó đánh cược thắng vẫn chưa nghĩ xong phải sử dụng thế nào, không bằng cứ dùng chỗ này đi.

 

Lại qua một hồi, lúc đã bình tĩnh lại, Tần Lạc Xuyên cũng ý thức được trước đó bản thân quá xúc động, mỗi người đều là cá thể độc lập, cho dù là cha con, Tần Ngôn cũng không có nghĩa vụ phải đi theo hắn, huống chi, hai người ở chung lâu như vậy, hắn sao có thể không biết trên người Tần Ngôn có bí mật.

 

Nếu không phải đã chạm đến chuyện đối phương không thể nói, lấy tính tình của Tần Ngôn, cũng không có khả năng buột miệng nói ra loại lời nói như vậy.

 

Suy nghĩ cẩn thận rồi, Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút áy náy, hỏi Thương Thanh Nguyệt, "Cha còn tức giận không?".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Cha không tức giận, chỉ là sau khi nói với chàng những lời kia, hẳn là hối hận, cảm giác có chút khó chịu".

 

"Vậy... Ta đi nhận lỗi với cha". Tần Lạc Xuyên nói.

 

Thương Thanh Nguyệt: "Cùng nhau đi vào thôi".

 

Thời điểm hai người đi vào, Tần Ngôn vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ không xê dịch, chỉ là nhắm hai mắt, mày nhíu lại, ngón trỏ và ngón giữa tay trái chống lên huyệt thái dương, xoa ấn từng cái một.

 

Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu xéo vào, làm thân thể vốn đã gầy yếu của ông càng lộ vẻ yếu ớt, Tần Lạc Xuyên thấy rõ mấy sợi tóc bạc trên thái dương của ông, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay, nhỏ giọng nói, "Cha, con sai rồi, lúc nãy con không nên giận dỗi nói không tham gia thi Hội, cha không muốn đi kinh thành, vậy không đi, chờ sau khi con đỗ Tiến sĩ, đến lúc đó nghĩ cách để được điều về nơi này".

 

Lúc Tần Lạc Xuyên nói chuyện, Thương Thanh Nguyệt đi đến phía sau Tần Ngôn, vươn ngón tay ra giúp Tần Ngôn nhẹ nhàng xoa ấn phần đầu.

 

Có lẽ là được xoa đến thoải mái, cũng có lẽ là bởi vì lời này của Tần Lạc Xuyên, đôi mày đang nhăn của Tần Ngôn chậm rãi gian ra, nói, "Vừa rồi cha cũng có sai, cha không nên nói loại lời nói không phải cha ruột này, con là đứa con ngoan, chờ con đỗ Tiến sĩ, dù nhậm chức ở chỗ nào, đến lúc đó cha cũng đi tìm các con, cha còn mong ôm cháu trai đấy".

 

Tuy rằng không nói rõ, nhưng ba người đều hiểu, dù ở chỗ nào này, không bao gồm kinh thành.

 

Tần Lạc Xuyên không biết trong kinh thành đã từng xảy ra chuyện gì, hoặc là có người nào ở đó khiến Tần Ngôn không muốn đi, nhưng Tần Ngôn không nói, hắn cũng sẽ không truy hỏi, dù sao cha con hai người nói rõ là được.

 

Nếu Tần Ngôn vẫn ở lại trấn Vũ Khê, những chuyện kia không cần đi nhờ vả nhóm người Hạ Phi Tinh và thím ba, tiền thuê đất tá điền phải giao Tần Ngôn tự thu được, quán trà thì không cần phải nói, trong khoảng thời gian Thương Thanh Nguyệt không thể xóc nảy này, không thể đến trấn trên, cũng là do Tần Ngôn xử lí.

 

Còn về chuyện chăm sóc Tần Ngôn, sau khi Tần Lạc Xuyên thương lượng với Thương Thanh Nguyệt, quyết định mua hai người làm, một người phụ trách việc nặng trong nhà, một người khác phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của Tần Ngôn, như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm hơn một chút.

 

Bản thân Tần Ngôn là người không có kĩ năng sống gì, đối với chuyện mua người, đương nhiên không có ý kiến, chỉ lấy ngân phiếu để Tần Lạc Xuyên đi làm.

 

Qua nửa năm này, Tần Lạc Xuyên tìm cơ hội đưa ra không ít đồ vật trong không gian, quán trà bên kia của Thương Thanh Nguyệt cũng kiếm lời, nào chịu lấy tiền của Tần Ngôn.

 

Trong lúc bận rộn chuẩn bị đi kinh thành, đồng thời Thương Thanh Nguyệt cũng không quên gửi một lá thư cho anh trai nhà mình, nói cho anh mình đã có con, cùng với chuyện phu quân trúng cử, sắp tới sẽ đến kinh thành đi thi, đến lúc đó nếu anh trai hồi âm, thì cứ trực tiếp đưa đến kinh thành, để tránh thư từ truyền về trấn Vũ Khê.

 

Tuy rằng mua hai người làm, nhưng Tần Lạc Xuyên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, lại nhờ Hạ Phi Tinh và nhà thím ba bên kia, để cho bọn họ ngày thường hỗ trợ chiếu cố Tần Ngôn thêm một ít.

 

Đến khi đã an bài thỏa đáng hết, đã là đầu tháng Mười, nhưng Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt không lập tức xuất phát, mà là quyết định chờ thêm mấy ngày, đến khi cái thai của Thương Thanh Nguyệt đủ ba tháng, khi ổn định một chút mới đi.

Trước Tiếp