
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 003 – Là một song nhi?
Nói xong, Tần Lạc Xuyên thấy thân thể người nọ run một cái không quá rõ ràng, bước chân cũng chậm lại, nhưng không có hoàn toàn dừng lại, phỏng chừng là đang suy đoán mục đích nói lời này của hắn.
Lúc nói đưa y trở về xong, Tần Lạc Xuyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chung quy vẫn tốt hơn so với sau khi trở về còn phải lo lắng người này có thể tiếp tục lạc đường hay không, dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên đưa người trong thôn đi về, trước đây gặp phải tình huống có trẻ nhỏ ở trong núi chơi đùa mà trời lại sắp tối, hắn cũng sẽ đưa một đoạn đường.
Vì vậy hắn đi mấy bước đến phía trước người nọ rồi nói, "Đi nhanh lên đi, muộn thêm chút nữa sẽ không nhìn thấy".
Thanh niên không nói nữa, chỉ im lặng đi theo phía sau Tần Lạc Xuyên.
Rõ ràng nếu so với thanh niên thì Tần Lạc Xuyên đi nhanh hơn nhiều, thanh niên lại không nói gì cả, lúc sắp không theo kịp thì chạy chậm mấy bước, nghe tiếng hít thở của người phía sau bởi vì vận động mà trở nên dồn dập, Tần Lạc Xuyên cũng không quay đầu lại nhìn, bước chân cũng không chậm lại.
Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thời điểm đi đến cánh rừng thông kia, bầu trời tốt xấu gì cũng còn chút ánh sáng, chỉ là chờ sau khi vào cánh rừng, cũng đã không nhìn thấy đường dưới chân.
Thường ngày Tần Lạc Xuyên đã đi quen, không cần nhìn đường dưới chân, chỉ cần nhìn đến thân cây bên cạnh cũng biết nên đặt chân chỗ nào, lại nên làm thế nào mới có thể ra khỏi rừng nhanh nhất.
Lo lắng thanh niên không theo kịp, Tần Lạc Xuyên bèn bẻ một nhánh cây, một đầu tự mình nắm, một đầu đưa cho thanh niên nói, "Cậu nắm nhánh cây đi theo ta, đừng để lạc đường đấy".
Thanh niên liếc nhìn nhánh cây, lại nhìn một mảng rừng cây đen nhánh trước mặt, chỉ do dự trong phút chốc rồi nhận lấy nhánh cây Tần Lạc Xuyên đưa qua.
Sợ đối phương không cẩn thận giẫm hụt, sau khi tiến vào cánh rừng, Tần Lạc Xuyên không còn không nói lời nào nữa, mà thỉnh thoảng nhắc nhở thanh niên, chỗ nào nên bước sang trái một chút, chỗ nào có hố nhỏ, thanh niên cũng đều làm theo từng cái.
Cho dù chỉ một hai âm tiết, cũng có thể nhận thấy được đại khái tam trạng của người nói chuyện, Tần Lạc Xuyên không khỏi cảm thán người này cũng quá điềm tĩnh, bị một người xa lạ như mình dẫn đi trong núi, vậy mà lại không chút sợ hãi nào.
Lại không biết một đầu khác của nhánh cây đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay của đối phương thấm ướt, hơn nữa chỉ cần hắn làm ra bất cứ chuyện gì qua mức, cái tay trống kia của đối phương sẽ lập tức phát động công kích với hắn.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy trên đường có đám trẻ dắt trâu trở về cùng với thôn dân mới làm xong việc ngoài đồng, một cánh tay khác vẫn luôn co trong tay áo của thanh niên mới duỗi ra.
Tần Lạc Xuyên vẫn chưa phát hiện, chỉ quay đầu lại nói, "Đến rồi".
Thanh niên rất phức tạp liếc nhìn Tần Lạc Xuyên, cuối cùng tất cả cảm xúc đều hóa thành biết ơn, "Cảm ơn".
Ngoài bìa rừng hơi sáng hơn bên trong một chút, Tần Lạc Xuyên không tiếp tục đi ra ngoài, sau khi nhìn thanh niên cõng sọt ra khỏi cánh rừng, đi lên con đường về thôn, theo đám trẻ thả trâu trở về, mới quay trở lại chạy về nhà.
Dọc theo đường đi dưới chân không ngừng nghỉ, lúc về đến nhà cũng đã không nhìn thấy một tia nắng, ngược lại thì trên bầu trời mặt trăng đã bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tần Ngôn đang cầm quạt hương bồ ngồi ở cửa, nghe được tiếng bước chân liền nói, "Hôm nay con về trễ".
Tần Lạc Xuyên đặt sọt xuống, lại khều ngọn đèn dầu trong phòng sáng lên, mới nói, "Trên đường gặp phải chút chuyện, trì hoãn một chút".
"Chuyện gì?". Nếu như đặt vào lúc thường, Tần Ngôn cũng lười hỏi, chỉ là hôm nay Tần Lạc Xuyên phải đi tìm đất xây nhà, sợ hắn gặp phiền toái gì, bởi vậy mới đặt câu hỏi.
Tần Lạc Xuyên thuận miệng đáp, "Lúc trở về gặp được một người lạc đường trong núi, bèn đưa người ta ra ngoài".
Tần Ngôn nghe vậy con ngươi đảo một vòng, hỏi, "Là một song nhi?".
"Làm sao cha biết?". Tay Tần Lạc Xuyên đang lấy đồ vật trong sọt ngừng một chút, quay đầu khó hiểu nhìn về phía Tần Ngôn.
"Cha không chỉ biết là một song nhi, còn biết chắc chắn không phải người trong thôn gần đây". Tần Ngôn giơ quạt hương bồ lên, vỗ vào lòng bàn tay từng nhịp từng nhịp, đắc ý nhướng mày liếc nhìn Tần Lạc Xuyên đang nhìn về phía mình, nói ra suy đoán của bản thân, "Nếu như là đứa nhỏ nhà ai mà nói, chắc chắn con sẽ nói thẳng tên. Hơn nữa người trong thôn quanh đây không có khả năng sẽ lạc đường, vậy chỉ có thể là họ hàng nhà ai, hoặc là lại có người dọn đến sống gần đây".
"Người không quen thuộc nơi này, sẽ không để phụ nữ hoặc trẻ em một mình vào núi, nếu là đàn ông mà nói, dưới tình huống không phải quá muộn, lấy tính cách của con, chỉ sẽ chỉ đường mà thôi, sẽ không cố tình dẫn đi một đoạn đường, cho nên chỉ có thể là song nhi".
Nghe xong phân tích của Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên cảm thấy hình như đúng là như vậy thật, hắn quyết định đưa người nọ rời núi, chính xác là sau khi biết đối phương là song nhi.
Song, hắn cũng không để ý lắm, thế này cũng giống như lễ nghi thân sĩ kiếp trước vậy, mặc dù bề ngoài song nhi thoạt nhìn không khác đàn ông, nhưng chung quy trên giới tính thật sự khác nhau, mà tố chất thân thể thật sự kém hơn đàn ông bình thường một chút, được quan tâm thêm một chút cũng bình thường.
Tần Ngôn đã hỏi đến xung quanh có phải lại có người chuyển đến ở hay không, Tần Lạc Xuyên cũng thuận thế nói chuyện mua nền ở thôn Trình gia và chuyện miếng đất thôn Lý gia kia đã cho gia đình từ kinh thành đến.
Trong lòng Tần Lạc Xuyên biết Tần Ngôn cũng giống mình, đối với ở nơi nào không có chấp niệm gì.
Quả nhiên, Tần Ngôn nghe xong rồi chỉ như qua loa đáp lời, "Được, đã biết".
Tiếp đó lại quay đầu, nhìn sông ngân lấp lánh bắt đầu ngẩn người, ngay cả quạt hương bồ vẫn luôn cầm trong tay cũng đã quên phất.
Quan hệ hai cha con dù thân thiết, nhưng cũng biết đối phương có bí mật nhỏ của mình, nhìn Tần Ngôn như vậy rõ ràng là nghĩ đến nỗi băn khoăn gì, Tần Lạc Xuyên cũng không hỏi nhiều, chỉ đặt gương sen mua về trên bàn, rồi cầm xương sườn đến nhà bếp.
Tận đến khi nhà bếp vang lên tiếng nước rửa rau, Tần Ngôn mới hồi phục tinh thần, thở dài nói câu, "Từ kinh thành à...".
Cơm Tần Ngôn đã sớm nấu xong, món phụ muốn ăn cũng đã hái về rửa sạch sẽ, bếp củi xào thức ăn cũng mau, rất nhanh Tần Lạc Xuyên đã xào xong món ăn muốn ăn vào bữa tối.
Thời điểm bưng đồ ăn ra, Tần Ngôn đã lột hạt sen ăn, trước đó ngẩn người giống như chỉ là ảo giác của Tần Lạc Xuyên.
Sau khi ăn xong Tần Ngôn đi rửa chén, Tần Lạc Xuyên thì tìm giấy bút ra, suy xét mảnh đất vừa mới mua kia phải quy hoạch như thế nào.
Hai mẫu đất không tính nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, chỉ hai người hắn và Tần Ngôn, cũng không cần thiết phải xây nhà quá lớn, lại xây một cái chuồng gà, đến lúc đó nuôi mấy con gà, gia súc lớn heo trâu gì đó thì thôi, hai người đều không muốn nuôi. Đất còn dư thì có thể vây lại làm vườn rau.
Quy hoạch cơ bản xong tiếp theo là vẽ bản vẽ sơ bộ nhà ở, cái này Tần Lạc Xuyên đã sớm suy nghĩ xong, xây tổng cộng bốn gian phòng, ở giữa là một nhà chính, phía sau nhà chính là phòng chính, hai phía Đông Tây lại xây mỗi bên một gian phòng, nhà cửa phân bố theo hình chữ 品 (phẩm), vừa vặn vây ra một cái sân nhỏ.
Lúc Tần Ngôn ra tới, Tần Lạc Xuyên đã vẽ xong bản vẽ sơ bộ, ngay cả nhà bếp nhỏ bên cạnh nhà chính cũng không quên.
Hình vẽ tuy rằng sơ sài nhưng rõ ràng dễ hiểu, ngay cả tỉ lệ lớn nhỏ cũng có thể nhìn ra được.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tần Ngôn lập tức chỉ vào phòng chính phía sau nhà chính nói, "Gian phòng này xây lớn thêm một chút".
Nguyên do bởi vì phải thống nhất theo chiều rộng của nhà chính phía trước, thật ra diện tích của phòng chính đã lớn hơn diện tích hai gian phòng phụ kia rất nhiều. Hơn nữa nhà chính cản phía trước, không cách nào lấy ánh sáng, nếu lại tăng thêm chiều dài, chỉ sợ trong phòng sẽ càng u ám, Tần Lạc Xuyên rất khó hiểu, "Rộng như vậy hẳn đủ dùng rồi, lại lớn thêm nữa thì quá lãng phí, mùa đông cũng dễ lạnh".
Tần Ngôn liếc hắn một cái, "Hiện tại con ở một mình đương nhiên cảm thấy đủ rồi, chờ kết hôn rồi đồ vật của hai người cũng sẽ nhiều thêm không ít, về sau có con cái, mấy năm đầu chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ với hai đứa, đến lúc đó lại chê chật".
"Từ từ!". Tần Lạc Xuyên vội vàng ngắt lời, "Phòng chính là để cha ở".
"Cha ở phòng phụ". Tần Ngôn nói, "Không phải con nói muốn làm một phòng ấm ở phòng phụ phía Tây cho cha ở vào mùa đông sao, trời nóng cha lại dọn đến phòng phụ phía Đông, như vậy cũng thuận tiện".
Sau khi Tần Ngôn nói xong, không cho Tần Lạc Xuyên cơ hội phản bác, lại tiếp tục nói, "Nếu con lo lắng chiều rộng phòng chính làm ánh sáng không dễ chiếu vào, vậy có thể nhờ người ta đến phía Nam mua về một ít ngói sáng gắn ở nóc phòng là được".
Tần Lạc Xuyên biết đại khái ngói sáng là đồ vật mà lúc chưa có thủy tinh mọi người dùng các loại vỏ sò hoặc sừng dê chế tạo thành dạng miếng nửa trong suốt, gắn vào trên ô cửa sổ, vừa đảm bảo lấy sáng, vừa có thể chắn gió giữ ấm, là thứ mà gia đình giàu có mới dùng được.
Chỉ là không biết ngói sáng ở nơi này là dùng cái gì làm ra, vậy mà còn có thể gắn ở nóc nhà. Hơn nữa hắn đến nơi này hai năm lại chưa từng gặp qua, còn phải nhờ người mua từ phía Nam, có lẽ cũng không rẻ chút nào.
Diện tích phòng chính rộng thêm, hơn nữa ngói sáng kia không biết cần bao nhiêu tiền, nhà còn chưa bắt đầu xây, thoáng cái đã nhiều thêm một mục chi tiêu ngoài dự toán, cũng không biết sau khi khởi công còn có bao nhiêu thay đổi.
Tần Lạc Xuyên thở dài, may mà ngân lượng còn dư trên người nhiều hơn dự toán trước đó mấy chục lượng, bằng không sợ là nhà xây đến một nửa lại không đủ tiền thật.
Ngày hôm sau còn phải dậy sớm đi mua ngói, cha con hai người đối với bản vẽ cấu trúc nhà ở không có dị nghị nữa thì từng người đi ngủ.
Gạch ngói muốn mua đã giao tiền đặt cọc từ lâu, hiện tại chỉ cần tìm thợ thủ công tính một chút tổng thể nhà, gọi người mang đồ giao đến là được. Cha con hai người chia nhau làm, thời gian không quá hai ngày, đã mua đủ tất cả vật liệu, ngay cả thợ thủ công cũng đã vào vị trí, bắt đầu khởi công.
Trừ ba vị thợ xây bên ngoài, Tần Lạc Xuyên lại mời sáu người đàn ông từ trong thôn đến làm giúp.
Tất cả đều trả tiền công.
Thời tiết tháng Sáu mặc dù nóng, nhưng trong đất cũng không có bao nhiêu việc cần làm, dưới tình huống không làm chậm trễ chuyện của mình còn có thể kiếm tiền, sáu người được mời đến này khỏi phải nói có bao nhiêu tích cực.
Thời gian không quá một ngày đã đào xong hết nền của mấy gian phòng.
Sau khi chuẩn bị nền xong, không thể lập tức xây nhà lên trên mà phải phơi thêm mấy ngày, chờ gạch đá và đất sét đều phơi khô cứng lại, mới có thể tiếp tục xây lên trên, như vậy mới có thể đảm bảo nền móng vững chắc.
Tần Lạc Xuyên trả lương cho người làm giúp ngay trong ngày, lại giao hẹn mấy ngày sau để bọn họ tiếp tục đến hỗ trợ xong mọi người mới lần lượt rời đi.
Nhìn mặt đất đã bắt đầu thành hình, Tần Lạc Xuyên không khỏi có chút cảm thán, không nghĩ đến vậy mà lại có một ngày hắn tự tay quy hoạch, giám sát thi công một ngôi nhà thuộc về chính mình.
Chung quy bận bịu cả ngày, dừng lại một chốc đã cảm thấy mệt mỏi, trở về lại phải băng qua mấy ngọn núi mới có thể về đến nhà.
Tần Lạc Xuyên thưởng thức một hồi, đã bị Tần Ngôn gọi cùng nhau về nhà.
Kết quả còn chưa vào núi, đã bị mấy người vội vã chạy tới gọi lại.
Đợi người đến gần, Tần Lạc Xuyên mới nhìn thấy Dương Hi thở hổn hển bị người lôi kéo đi sau cùng.
Tuy rằng quan hệ của hắn và Dương Hi còn tính không tồi, nhưng trong hai năm này Dương Hi chưa từng đến trong thôn tìm hắn, hơn nữa còn là dáng vẻ vô cùng lo lắng thế này, vội vàng hỏi ngay, "Anh Dương có chuyện tìm tôi sao?".
"Lạc Xuyên". Dương Hi hô hấp chưa ổn định đã lôi kéo Tần Lạc Xuyên nói, "Tôi có chuyện muốn nhờ".
Gia cảnh Dương Hi giàu có, cha lại là Viện trưởng thư viện, Tần Lạc Xuyên thật sự không thể nghĩ được có chuyện gì cần hắn hỗ trợ.
Vì thế thay đổi ánh mắt, liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh có ba phần tương tự Dương Hi, ung dung thản nhiên hỏi, "Chuyện gì?".
Chuyện quá khẩn cấp, Dương Hi cũng không dông dài, trực tiếp kéo người đàn ông bên cạnh qua giới thiệu, "Đây là anh họ của tôi, nhà anh ấy có việc cần ông hỗ trợ".
"Ta tên Hạ Phi Tinh". Người đàn ông tự giới thiệu trước, sau đó mới nói ra chuyện muốn nhờ, "Là thế này, nghe Dịch Chi nói cậu xem qua là nhớ, lại rất giỏi tính toán. Nhà ta có mấy quyển sổ sách, đêm nay cậu Tần có thể hỗ trợ kiểm tra đối chiếu cũng như tìm ra sai sót bên trong hay không".
"Thế Dịch Chi khen trật rồi". Tần Lạc Xuyên khó hiểu nói, "Chuyện kiểm tra đối chiếu sổ sách, trấn trên có tiên sinh phòng thu chi, chắc chắn làm tốt hơn ta nhiều, nếu anh sốt ruột, tìm thêm vài người cùng nhau tính là được".
"Việc này vẫn không thể để quá nhiều người biết". Nếu đã tìm người làm việc, Hạ Phi Tinh cũng không giấu giếm, cười khổ nói, "Hơn nữa chờ cậu xem qua sổ sách thì biết, nhiều mục lộn xộn, nếu không phải do cùng một người xử lí, rất khó tìm ra sai sót".
Sau khi nói xong sợ Tần Lạc Xuyên từ chối tiếp, gã vội vàng nói, "Nếu xong việc này, Hạ mỗ nhất định hậu tạ".
Nghĩ đến căn nhà vừa mới xây xong nền móng, Tần Lạc Xuyên động lòng, "Thế... ta thử xem sao?".