
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 002 – Lần đầu gặp gỡ
Lúc rời khỏi nha môn đã gần đến giờ Ngọ, cùng rời đi với Tần Lạc Xuyên còn có hai nha dịch, phải trở về thôn với hắn để đo đất đóng cọc, mặc dù trên khế đất viết chỗ phía Bắc khe suối kia, nhưng diện tích miếng đất đó không nhỏ, Tần Lạc Xuyên chỉ mua hai mẫu, phải sau khi có nhân viên công vụ đi theo phân chia xong, đất mới chân chính thuộc về hắn.
Chỉ là ánh mặt trời giữa mùa hạ cực kì mãnh liệt, lúc này lại là giữa trưa, đừng nói hai vị nha dịch kia, ngay cả bản thân Tần Lạc Xuyên cũng đứng dưới chỗ mái hiên râm mát mà do dự.
Lại nhìn về phía cửa chính, cũng chỉ có hai người đang trực, những người khác đều đã đi ăn cơm trưa, mà hai người này cũng không chịu nổi thời tiết nóng bức bên ngoài, tưởng chừng muốn đến đứng trong công đường.
Tần Lạc Xuyên quyết đoán quyết định, cứ đi ăn cơm trưa trước, muộn một chút lại trở về.
Vì thế nhỏ giọng hỏi hai vị nha dịch cùng đi ra ngoài, "Hiện tại là lúc nóng nhất, nếu không thì hai ông anh cùng đi ăn bữa cơm với ta đi, chờ muộn một chút mặt trời không gắt như vậy nữa lại xuất phát, thế nào?".
Vốn dĩ hai vị nha dịch này bởi vì bị phái đi nông thôn lúc giữa trưa trong lòng cũng không thể nào vui vẻ, chỉ là vướng ở thân phận Tú tài của Tần Lạc Xuyên mà không dám bày sắc mặt, nhưng lúc này nghe Tần Lạc Xuyên xưng hô khiêm nhường, nói muốn mời bọn họ ăn cơm, ý nghĩ trong lòng ngay lập tức cũng thay đổi, giọng điệu nói chuyện cũng lễ độ hơn trước đó nhiều, "Buổi chiều hai người bọn ta còn phải trở về báo cáo kết quả công tác, mỗi lần đi đi về về thế này tốn không ít thời gian, đo đất đóng cọc ở giữa cũng lâu như vậy, hiện tại trì hoãn sợ buổi chiều không về được".
"Này thì có sao, đợi lát nữa cơm nước xong, ta đi gọi một cái xe bò, chúng ta ngồi xe bò trở về cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian". Tần Lạc Xuyên cười nói, "Lại nói, hiện tại vốn là giờ ăn cơm, chúng ta ăn một bữa cơm rồi đi cũng không trì hoãn được cái gì".
Hai vị nha dịch liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu đáp, "Vậy theo ý ngươi đi".
Tần Lạc Xuyên cũng không chọn quán rượu gì đó, chỉ tùy ý chọn một quán ăn trên đường ra khỏi thành, đi ăn ở quán cơm nhỏ mùi vị cũng không tệ lắm, hiển nhiên hai vị nha dịch cũng rất vừa lòng với thu xếp của hắn.
Người trong quán cơm nhỏ không nhiều lắm, tốc độ lên món cũng nhanh, Tần Lạc Xuyên ăn xong trước, thấy hai vị nha dịch đoán chừng còn phải đợi một hồi mới xong, suy nghĩ một chút rồi nói, "Hai ông anh có thể chờ một lát không, ta còn muốn đi mua một vài thứ, nhiều nhất mười lăm phút là có thể trở về".
Nha dịch ăn cơm Tần Lạc Xuyên mời, đương nhiên sẽ dễ nói chuyện, hơn nữa mới vừa rồi gọi món ăn không tính là ít, bọn họ muốn ăn xong cũng cần chút thời gian, vì thế hoàn toàn đồng ý.
Sau khi bọn họ đồng ý, Tần Lạc Xuyên trước tiên đi tính tiền, sau đó đi thẳng đến chợ bán thức ăn cách quán cơm một con phố.
Hôm nay hắn đi sớm, thời tiết lại nóng, một mình Tần Ngôn ở trong nhà, đoán chừng giữa trưa chỉ tùy tiện ăn một chút đối phó cho xong, Tần Lạc Xuyên mua xương sườn, nhìn thấy bên cạnh có người đang bán gương sen tươi, cũng mua mấy cái, buổi tối lại đến vườn rau hái ít rau, đã đủ cho cha con hai người ăn một bữa no nê.
Trình độ để tâm của Tần Lạc Xuyên đối với Tần Ngôn, cho dù là con trai ruột, cũng không chắc có thể so được. Thật ra trong nhận định của Tần Lạc Xuyên, Tần Ngôn cứu hắn một mạng, đã là như ơn tái tạo.
Trước đây hắn có hỏi qua Tần Ngôn vì sao lại muốn cứu hắn, Tần Ngôn chỉ nói là nhìn hắn hợp mắt, Tần Lạc Xuyên cũng không truy cứu lời này là thật hay giả, dù sao ơn cứu mạng là không thể nghi ngờ, về sau khi nhận thân rồi, Tần Ngôn đối với hắn càng không tệ, ở chỗ này hắn lại không có họ hàng cũng chẳng có bè bạn, đương nhiên là xem Tần Ngôn như cha ruột của mình mà đối đãi.
Tiếp đến Tần Lạc Xuyên cũng không nán lại quá lâu, vội vội vàng vàng chạy về hội hợp với hai vị nha dịch.
Cổng thành có không ít người kéo xe bò chờ ở đó làm ăn, đến dưới chân núi thôn Lý gia và thôn Trình gia đều là tám văn tiền, Tần Lạc Xuyên nắm rõ giá thị trường, rất nhanh đã bàn bạc xong với người ta.
Xe bò lắc lư đi về phía trước, bởi vì nguyên nhân đang là giữa trưa, người đi đường cũng không nhiều, cho nên chiếc xe này của bọn họ ở trên đường cũng vô cùng dễ thấy. Mới ra khỏi cổng thành không bao lâu, đã bị hai thím lớn tuổi cũng đang đi đường đằng trước cản lại.
Nhóm bà thím đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm, xe bò vừa dừng lại, lập tức cười với Tần Lạc Xuyên, "Nhóc Tần, đây là xe bò con thuê nhỉ, thím thấy trên đó còn có chỗ trống, cho thím đi cùng nhé, sau khi về thím chia tiền với con".
Hai người này đều là người của thôn Trình gia, trong nhà không tính là giàu có, trước đó chỉ có hai người bọn họ, tiêu tám văn tiền thuê xe thì mỗi người phải tốn bốn văn, không nỡ tốn. Hiện tại thấy trên xe có ba người, dù chia tiền, một người cũng không đến hai văn, lúc này mới góp vào.
Tần Lạc Xuyên cũng không thiếu mấy văn tiền kia, lại nghĩ đến sau này bản thân xây nhà còn phải nhờ người giúp, cùng một thôn nói không chừng sẽ phải làm phiền đến chỗ nhà bọn họ, lập tức gật đầu nói, "Thím lên đây đi".
Mọi người cũng không tính là quá quen, sau khi lên xe chào hỏi mấy câu rồi không nói thêm nữa.
Cây lớn ven đường che khuất hơn phân nửa mặt trời, xe bò lắc lư chạy, mang theo một chút gió mát, rất thoải mái, nha dịch vừa mới ăn no không bao lâu rất nhanh bị gợi lên cơn buồn ngủ.
Chỉ có hai thím kia rất có tinh thần, thậm chí còn bắt đầu tán gẫu.
"Thôn bên cạnh mấy ngày nay vừa có một gia đình trước đây làm quan ở kinh thành vào ở, bà nghe nói chưa?".
"Nghe người ta kể, nói là phạm tội, bị cách chức đến chỗ này của chúng ta. Hơn nữa tôi còn nghe nói nhà đó có một tiểu thư, dáng dấp phải nói là xinh đẹp, không phải con trai bà còn chưa làm mai sao, không thì tìm bà mai đến làm mai một chút, nói không chừng còn có thể cưới một tiểu thư xinh xắn đến từ kinh thành".
"Thôi đi, tiểu thư bà nói kia tôi đã gặp ở bên suối, lớn lên đẹp thì đẹp thật, nhưng ngay cả quần áo bản thân mặc cũng giặt không sạch, nhà của bọn tôi không bái nổi đức Bồ Tát như vậy". Thím lớn tuổi khinh thường cười một tiếng, tiếp theo lại thở dài nói, "Nhưng thật ra nhà bọn họ còn một đứa song nhi, dáng dấp cũng rất thanh tú, tôi nghe ông nhà tôi nói, mới đến mấy ngày thôi, mà đã biết lên núi đốn củi, tuy không thạo lắm, nhưng cũng ra hình ra dạng, chỉ tiếc là một song nhi".
Một thím khác cười nói, "Người ta trong kinh thành đến còn chưa chắc để ý đến nhà bà đâu, bà còn ở đây ghét bỏ tiểu thư nhà người ta?".
"Vai không thể gánh, tay không thể mang, một chút việc cũng không biết làm, cho bà thì bà đồng ý chắc?".
"Nếu không phải con trai tôi đã kết hôn hết rồi, nói không chừng tôi đồng ý thật, nhưng bà thích siêng năng chăm chỉ, song nhi đó không phải rất phù hợp sao?".
"Thôi bỏ đi, song nhi cuối cùng vẫn là song nhi, có siêng năng chăm chỉ thì có ích lợi gì...".
Tần Lạc Xuyên bị bắt nghe buôn dưa lê suốt một đường, đoán được gia đình bọn họ bàn tán có lẽ là gia đình vào ở trong chỗ nhà cũ lúc trước hắn nhìn trúng, không nhịn được có chút đồng cảm với tiểu thư và song nhi nhà này, trong nhà phạm lỗi bị cách chức đến thâm sơn cùng cốc thì thôi, lại còn gặp nhóm bác gái trong thôn kén cá chọn canh.
Sau khi về đến thôn, Tần Lạc Xuyên cũng không chia tiền với bọn họ, tự mình thanh toán tiền đồng xong thì cùng nhóm nha dịch đi đến bên phía Bắc khe suối, hai thím kia biết hắn mua đất muốn xây nhà ở chỗ này, mới vừa rồi lại ngồi nhờ xe hắn, đương nhiên là lại dốc lòng nói lời hay.
Phần lớn người của thôn Trình gia đều ở phía Nam khe suối, phía Bắc khe suối thưa thớt chỉ có mấy gia đình, rất quạnh quẽ, nhưng đối với cha con Tần Lạc Xuyên trước đây ở trong núi mà nói, ngược lại cũng là một chỗ yên tĩnh.
Đất trống bên cạnh suối chỉ rộng chừng trăm mét, lui về phía sau chính là chân núi, cũng khó trách mọi người bằng lòng xây nhà ở phía Nam khe suối rộng rãi bằng phẳng hơn.
Cân nhắc đến hiện tại cũng không phải là mùa nước lớn, sau này khi mùa xuân tới, mực nước của khe suối nhỏ chắc chắn sẽ dâng lên một ít, Tần Lạc Xuyên cũng giống những gia đình khác ở bên này, chọn một mảnh đất tương đối bằng phẳng ở chân núi. Thảm thực vật sau núi rậm rạp, địa chất cũng cứng rắn, cho dù là mưa như thác đổ, cũng không cần lo lắng vấn đề sạt lở.
Thời điểm nhóm nha dịch bắt đầu đo đất, Tần Lạc Xuyên đến giúp đỡ kéo dây, có trẻ con nhà gần đó thấy thế chạy tới góp vui, trong mắt tràn đầy mới lạ.
Sợi dây đo đất có chiều dài cố định, cũng không cần tính toán, dưới sự hợp sức của ba người, rất nhanh đã xác định xong kích cỡ hai mảnh đất. Sau khi đóng cọc gỗ vào bốn góc, dọc theo đường thì rải tro than, mảnh đất được tro than bao lấy lập tức thuộc về Tần Lạc Xuyên.
Lúc nha dịch rời đi, Tần Lạc Xuyên lại cho bọn họ mỗi người một phần quà cảm ơn, tiền đã chuẩn bị xong từ lâu, dùng giấy đỏ bao lại, bên trong mỗi cái có mười mấy văn tiền, không tính nhiều, chẳng qua là cầu một chút may mắn mà thôi.
Nhóm nha dịch nhận lấy, lại cười nói một đống lời may mắn mới rời đi.
Đất hoang không chủ ngoài cỏ tranh thì là bụi gai, hiện tại đất đã thuộc về Tần Lạc Xuyên, lại phải dùng để xây nhà, thấy thời gian còn sớm, Tần Lạc Xuyên bèn đến nhà bên cạnh mượn dao chẻ củi, bắt đầu khom lưng dọn dẹp cỏ dại.
Hai mẫu đất không tính nhỏ, mặc dù tố chất thân thể của hắn tốt hơn người thường nhiều, nhưng một mực khom lưng không nghỉ ngơi, đến lúc chạng vạng tối, cũng chỉ mới dọn sạch hơn một nửa.
Dù sao trong hôm nay là không thể dọn xong, chờ trời tối trở về cũng sợ gặp phải thú hoang trong núi, mặc dù động vật trong mấy ngọn núi này một lần kéo cả đám đến cũng không làm gì được hắn, nhưng nếu gặp phải loài hung ác chung quy cũng có chút phiền phức, Tần Lạc Xuyên dứt khoát đi trả dao chẻ củi, đeo cái sọt trước đó treo dưới tán cây lên, nhanh chân đi đến trong núi.
Sọt được hắn treo ở chỗ dưới tán cây râm mát thông gió, nhưng bên trong chỉ có mấy quyển sách mượn và gương sen, xương sườn đã sớm được hắn nhân lúc người khác không chú ý mà lấy ra, bỏ vào trong không gian. Thời tiết hiện tại rất nóng, cứ như vậy che kín thịt trong sọt, cho dù không hỏng, cũng dễ có mùi, mà không gian thì khác, cho dù đặt đồ vật bên trong bao lâu cũng sẽ giữ nguyên trạng thái như mới bỏ vào, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ hỏng.
Chờ sau khi đi vào trong núi, Tần Lạc Xuyên mới mượn động tác lật xem lá sen trong sọt lấy xương sườn từ trong không gian chuyển ra ngoài sọt, động tác làm cực kì bí mật, không nói khu vực xung quanh hiện tại không có ai, cho dù có người cùng đi bên cạnh, cũng rất khó phát hiện.
Vượt qua một ngọn núi, mới đến được con đường Tần Lạc Xuyên thường xuyên đi khi ra vào núi.
Đến con đường quen thuộc, Tần Lạc Xuyên cứ như vậy mà tăng nhanh tốc độ đi đường, trong núi giờ này cũng không có ai, trên đường chỉ nghe được tiếng bước chân của chính mình, cùng với tiếng ống quần cọ xát vào cỏ dại ven đường.
Con đường này mấy năm nay hắn đi rồi về vô số lần, mỗi một bóng cây ngọn cỏ đều đã quen thuộc từ lâu.
Đến lúc vượt qua đỉnh núi, mặt trời lặn bị núi lớn che khuất, chỗ không được chiếu sáng bên này tối tăm hơn bên kia rất nhiều, Tần Lạc Xuyên ngẫm nghĩ vẫn là trở về quá muộn, không biết có thể chạy về đến nhà trước khi trời tối hoàn toàn hay không.
Đang cắm đầu đi bộ, lại loáng thoáng nghe được tiếng người nói chuyện trên sườn núi, Tần Lạc Xuyên không khỏi dừng bước chân, nhíu mày lắng nghe.
Có thể đến trong núi này, chỉ có thể là người trong thôn gần đây, mùa này lại đúng là thời điểm nấm sinh trưởng, mấy ngày trước đây đổ mưa, nấm trong núi lớn lên rất nhanh, nhóm phụ nữ và trẻ em trong thôn đều thích vào lúc mặt trời không quá gắt như buổi sáng và buổi chiều vào núi hái nấm, chỉ là không biết đây là người nào trong thôn, trời cũng sắp tối, còn ở trong núi không quay về.
Tần Lạc Xuyên nhíu mày đứng đó một lúc lâu thì nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng cành lá bị hất ra trong rừng ngày càng gần, tiếp theo hắn lập tức nghe được có người hỏi, "Xin hỏi, đi về thôn Lý gia phải đi như thế nào?".
Người tới gần như đi rất vội, khi nói chuyện còn mang theo tiếng hít thở chưa bình phục, giọng lại giống như nước suối va chạm đá núi, rất dễ nghe.
Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên đẩy nhánh cây bước ra từ trong rừng, cho dù sắc trời hơi u ám, cũng có thể nhìn ra làn da trắng nõn của người này, gương mặt thanh tú xinh đẹp, khiến Tần Lạc Xuyên kinh ngạc cảm thán vẫn là khí chất của người này, chỉ cười nhẹ nhìn sang, đã khiến cho người ta cảm giác thoải mái giống như gió mát trăng sáng tiến vào lòng vậy.
Tần Lạc Xuyên ở chỗ này hai năm, biết thôn gần đây không có khả năng có kiểu người như thế này, ngay sau đó lại nghĩ đến mấy lời buôn chuyện vừa nghe buổi chiều kia, đoán được người này có lẽ là người trong nhà của gia đình bị cách chức đến thôn Lý gia kia, bằng không gia đình nông dân quanh đây, cũng không có được khí chất như thế.
Chẳng qua chỉ là sửng sốt trong một cái chớp mắt, Tần Lạc Xuyên cũng không có biểu hiện ra ngoài, thấy người nọ còn đang chờ trả lời bèn chỉ vào con đường phía sau mình, "Men theo đường này đi lên, sau khi băng qua ngọn núi này, cậu qua đường nhỏ bên phải đi một đoạn ngắn, sau đó lại vòng qua bên phải ngọn núi ở giữa kia, băng qua một mảnh rừng thông lớn đến chân núi là có thể thấy thôn Lý gia".
Sau khi nói xong, Tần Lạc Xuyên thấy rõ ràng trong đáy mắt người nọ vẫn là một khung cảnh mê mang.
Núi ở đây mặc dù không tính quá cao, nhưng lại là từng ngọn nối tiếp nhau, hơn nữa đường núi lại hỗn loạn, nếu không phải người quen thuộc, rất khó đi ra ngoài được.
Tần Lạc Xuyên vốn định chỉ đường thêm lần nữa, lại thấy người nọ chỉ do dự một cái chớp mắt rồi nói lời cảm ơn ngay, "Cảm ơn".
Nói xong lập tức vòng qua Tần Lạc Xuyên, đi tới con đường hắn vừa mới đi.
Tần Lạc Xuyên quay đầu nhìn y, lúc này mới nhìn thấy cách buộc búi tóc đặc biệt sau đầu y, thầm nghĩ hóa ra là một song nhi.
Lại nghĩ đến cho dù người này hoàn toàn không đi nhầm đường, thời điểm đến rừng thông kia, đoán chừng bầu trời đã hoàn toàn tối đen, cánh rừng lại sâu, chắc chắn không nhìn thấy đường dưới chân, cũng không biết người này có đi ra ngoài được hay không, lại ma xui quỷ khiến hô, "Đợi một chút, ta đưa cậu về vậy".