Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 111

Trước Tiếp

Ngoại truyện 2 - Tư quân nhược vấn thủy, hạo đãng ký nam chinh

 

Buổi trưa vừa mới đến không bao lâu, quán trà nổi tiếng nhất Tây Cốc cũng đã ngồi đầy khách khứa, các thực khách dù là chờ lên món hay là đã bắt đầu ăn, đều đang nói chuyện mới mẻ gần đây.

 

Nếu như đến nghe chuyện từng bàn, là có thể phát hiện, trong đó được trò chuyện nhiều nhất, nếu không phải Tiểu Thế tử nhà Thế tử Tần Vương lại nghịch ngơm quậy ra chuyện gì, thì chính là cô nương nhà ai lại nhìn trúng Đại Thế tử, muốn chết muốn sống một hai phải kết hôn, lại bị từ chối tuyệt tình.

 

Vốn dĩ là một màn náo nhiệt mà lại hài hòa, đột nhiên bị tranh cãi của một bàn gần cửa nào đó cắt ngang.

 

Một cô nương tuổi chừng mười sáu sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thảm mà van xin, "Cầu xin các người buông tha ta đi, tiền nợ các người ta nhất định sẽ trả".

 

"Bổn thiếu gia thiếu chút tiền ấy à". Chàng trai phe phẩy quạt xếp ngồi cùng bàn lên tiếng, ngông nghênh xấc xược nói, "Ngươi cứ ngoan ngoan đi theo bổn thiếu gia đi".

 

Chẳng qua chỉ hai câu đối thoại ngắn ngủi, các thực khách đã đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng không có một người nào mở miệng đến ngăn cản chàng trai kia, ngược lại còn có một vài người đặt chén đũa xuống, vô cùng hào hứng xem náo nhiệt một cách chuyên tâm.

 

Tiêu Quân Nhược ngồi cách đó không xa không nhịn được mà hung hăng nhíu mày, không phải đều nói Đan Châu là địa phương giàu có và đông đúc nhất Đại Viêm, dân phong lại càng chất phác, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, vì sao vẫn còn xuất hiện loại chuyện khi nam bá nữ này trong quán trà?

 

Tiêu Quân Nhược tiếp tục quan sát, thầm nghĩ nếu tiếp tục không có ai ngăn cản, bản thân sẽ đi giúp nàng một tay.

 

Một bàn của cô nương kia vốn dĩ đã ở cạnh cửa, lúc này y vừa nhấc mắt lên đã thấy một người nhấc chân bước vào trong quán trà.

 

Con người chính là như vậy, luôn dễ dàng bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn ánh mắt, Tiêu Quân Nhược cũng không ngoại lệ.

 

Người tới tuổi cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, đôi môi hơi mỏng mím nhẹ, hai mắt lướt nhanh trong quán trà một lượt, nhưng lại khí thế hơn cả mấy người anh ruột và anh họ kia của y.

 

Không nghĩ tới thế nhưng Đan Châu lại có người bậc này.

 

Cô nương ở gần cửa kia hiển nhiên cũng thấy được người tới, nhanh chóng đứng dậy chạy qua, quỳ xuống ở trước mặt chàng trai, cầu xin nói, "Xin công tử mau cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm nô làm tì báo đáp ân tình của công tử".

 

Nói xong thì ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn về phía công tử trẻ tuổi, trong mắt hạnh là nước mắt muốn rơi nhưng chưa rơi, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, quả nhiên là nhìn thấy mà thương.

 

Bị nhìn một cách tín nhiệm đầy cõi lòng như vậy, là một người đàn ông sợ là đều khó có thể cự tuyệt.

 

Công tử trẻ tuổi lại chỉ nhìn lướt qua mấy người khi nam bá nữ trên bàn kia một cái, lại nhìn cô nương đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt nói, "Nhà ta không thiếu nô tì".

 

Nói xong thì muốn vòng qua cô nương kia tiếp tục đi vào trong.

 

Cô nương trẻ tuổi hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, ngây người trong phút chốc sau đó tiếp tục cầu xin nói, "Van xin công tử".

 

Chàng trai kia lại là vẫn không quay đầu lại.

 

Tiêu Quân Nhược cũng không nhìn được nữa, đứng dậy nói, "Cô thiếu người ta bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".

 

Giọng y không xem như lớn, nhưng cũng không nhỏ, tất cả thực khách xung quanh đều nhìn lại đây, ngay cả chàng trai lạnh nhạt rời đi kia, sau khi nghe giọng cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, có chút ngoài ý muốn nhướng mày, tiếp theo thì vô cùng hứng thú mà dừng bước chân.

 

Trước mắt bao người, Tiêu Quân Nhược cũng không sợ sệt, đi đến trước mặt cô nương kia lặp lại lời nói, "Cô nương, cô thiếu bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".

 

"Không cần ngươi trả". Cô nương không thể hiểu được nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, lẩm bẩm nói.

 

Ngay sau đó đi về hướng công tử trẻ tuổi kia, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, "Công tử, nếu ngươi không có hôn ước, vì sao...".

 

Nàng còn chưa nói xong, công tử trẻ tuổi kia đã cắt lời nói, "Ta đã có người trong lòng".

 

Lúc hắn nói câu này, giọng nói ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Quân Nhược luôn cảm thấy đối phương như có như không mà liếc nhìn mình một cái.

 

Thực khách đầy sảnh phát ra tiếng hô kinh ngạc, cô nương cũng lập tức trừng lớn hai mắt, bật thốt lên, "Thật hả?".

 

"Đương nhiên là thật". Công tử trẻ tuổi gật đầu một cái.

 

Ngay sau đó cô nương thở dài, biểu cảm trên mặt ngoài mất mát ra, thế nhưng còn kèm theo hưng phấn Tiêu Quân Nhược nhìn không hiểu.

 

Sau đó vẫy vẫy tay với chàng trai phe phẩy quạt xếp và mấy tùy tùng nói, "Chúng ta đi thôi".

 

Tiêu Quân Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy người họ rời khỏi quán trà rồi mới phục hồi tinh thần.

 

Cho dù đơn thuần hơn nữa, với gia thế và nhận thức của y cũng đủ để y kịp phản ứng lại đây là có chuyện gì, quay đầu nhìn công tử trẻ tuổi kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ, lập tức có chút ấp úng nói, "Cô ấy là đang... Ngươi?".

 

"Ừ". Công tử trẻ tuổi như cười như không gật đầu một cái.

 

Mặt của Tiêu Quân Nhược có chút nóng, nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, lúc nãy ta không biết là có chuyện như vậy".

 

"Không sao". Công tử trẻ tuổi cười cười, "Nếu không có cậu, ta còn không dễ thoát thân như vậy".

 

Rõ ràng hắn đã vô tình rời đi ngay lập tức, lại còn nói không dễ thoát thân, Tiêu Quân Nhược không nhịn được oán thầm một câu.

 

Công tử trẻ tuổi lại giống như không nhận ra, tiếp tục nói, "Coi như cảm ơn, để ta làm chủ, mời cậu ăn bữa cơm nhé".

 

Tiêu Quân Nhược muốn từ chối, lúc nói ra lại không biết vì sao biến thành, "Được".

 

Chưởng quỹ quán trà đúng lúc tiến lên nói, "Tiểu... Tiểu nhân vừa mới xem thử, trên lầu còn có một nhã gian trống, công tử có muốn đến đó dùng cơm không".

 

Tiêu Quân Nhược cứ cảm thấy vừa rồi chưỡng quỹ muốn nói không phải câu này, nhưng lại không nhìn ra vấn đề ở đâu, chỉ có thể đi theo công tử trẻ tuổi đến nhã gian.

 

Sau khi hai người ngồi xuống trong nhã gian, công tử trẻ tuổi mới nói, "Ta tên Thương Tư, còn chưa thỉnh giáo tên họ công tử".

 

"Tần Nhược". Tiêu Quân Nhược không biết vì sao, đột nhiên lại không muốn nói ra tên thật của mình.

 

Thương Tư nghe vậy ý cười trên mặt càng sâu, rót ly trà cho Tiêu Quân Nhược, rồi bảo tiểu nhị tiến vào gọi món ăn.

 

Hắn không dò hỏi ý kiến của Tiêu Quân Nhược, nhưng chờ đến lúc đồ ăn được dọn lên bàn, Tiêu Quân Nhược lại ngạc nhiên phát hiện, vậy mà đều là món mình thích.

 

Thương Tư nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, vừa lòng múc cho y một chén canh, cười nói, "Nếm thử xem đồ ăn Đan Châu của bọn ta thế nào".

 

Tiêu Quân Nhược thuận theo gắp một miếng cá kho trước mặt, tiếp theo ánh mắt sáng lên, gật đầu nói, "Ngon quá".

 

Lúc sau hai người không nói thêm, tất cả sự chú ý của Tiêu Quân Nhược đều bị thức ăn trên bàn hấp dẫn đi, đây là thức ăn y ăn hợp khẩu vị nhất một tháng qua kể từ khi rời nhà, không nhịn được đã ăn nhiều hơn một chút.

 

Thương Tư ăn xong trước, nhưng không đặt đũa xuống, tiếp tục chậm rì rì nhấm nháp đồ ăn, không để Tiêu Quân Nhược cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút.

 

Chờ sau đó Tiêu Quân Nhược đặt đũa xuống, hắn mới đặt xuống theo.

 

Sau khi đồ ăn được dọn xuống lại dọn trà và bánh ngọt lên, Thương Tư giống như tùy ý hỏi, "Không biết tiếp theo Tần công tử muốn đi đâu?".

 

Tiêu Quân Nhược sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng lại hắn đang nói chuyện với mình, vội vàng nói, "Ta có nhà họ hàng ở thành Dung, muốn đến thành Dung thăm người thân".

 

"Trùng hợp như vậy". Thương Tư cười một tiếng nói, "Đúng lúc ta cũng phải về thành Dung, nếu không thì chúng ta đi chung nhé?".

 

Hiện tại bọn họ chỉ mới quen biết, hơn nữa một song nhi và một chàng trai, cùng nhau ăn bữa cơm vẫn được, nếu như đi chung...

 

Tiêu Quân Nhược có chút chần chừ, "Chuyện này... Hay là thôi đi?".

 

Thương Tư đoán được băn khoăn của y, giải thích, "Chúng ta mỗi người mang theo tùy tùng ngồi xe ngựa của mình, chỉ là tiện đường đi chung có thể giúp đỡ lẫn nhau thôi".

 

Tiêu Quân Nhược suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, "Vậy cũng được".

 

Sau đó lên đường quả thật giống như Thương Tư nói, hai người mỗi người ngồi xe ngựa của mình.

 

Chẳng qua là ở phương diện khác lại vô cùng nhiệt tình, quán trọ ở buổi tối hoặc là ăn cơm, đều tính tiền trước, không cho Tiêu Quân Nhược bất cứ cơ hội dùng tiền nào, ngày hôm sau lúc lên đường sẽ còn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và trái cây trong xe ngựa cho y, vô số lần Tiêu Quân Nhược muốn từ chối, đối phương lại luôn có cách để y nhận lấy, còn mượn một cái cớ hoa mỹ là Tiêu Quân Nhược là khách từ xa tới, hắn chỉ là đang làm hết lễ nghĩa của chủ nhà thôi.

 

Hơn nữa Thương Tư đối với toàn bộ Đan Châu đều vô cùng hiểu rõ, Tiêu Quân Nhược có bất cứ nghi vấn gì hắn đều có thể giải đáp, dọc theo đường đi giảng giải tập quán con người ở các địa phương của Đan Châu cho Tiêu Quân Nhược, rất thú vị.

 

Hành trình năm ngày ngắn ngủi, có Thương Tư ở đây, quả thật thú vị lại nhẹ nhàng, bởi vậy lúc Thương Tư mời y cùng đi dạo chơi cửa vào sông Lạc, Tiêu Quân Nhược chần chừ một chút thì đồng ý.

 

Kết quả hai người còn chưa xuất phát, người trong nhà Thương Tư đã tìm đến đây trước, "Đại công tử, lão gia bảo ngài trở về sớm một chút, Tiêu công tử hẳn là sắp đến thành Dung rồi".

 

Thương Tư có chút kì lạ cười một cái, gật đầu nói, "Ta biết rồi".

 

"Nếu trong nhà ngươi có việc, thì chúng ta không đi nữa". Tiêu Quân Nhược có chút mất mát nói, nghe đồn công trình thủy lợi này làm đồng bằng sông Vân kiểm soát được hạn lụt, cho dù không phải cùng đi với Thương Tư, thì cũng là một trong những mục đích chuyến đi lần này của y.

 

"Nghe theo cậu". Thương Tư cười nói, "Dù sao về sau có nhiều cơ hội".

 

Câu này của hắn vốn chỉ là một câu bình thường, Tiêu Quân Nhược lại nhất thời lòng như nổi trống, xúc động hỏi, "Vậy Tiêu công tử là ai vậy?".

 

Nụ cười của Thương Tư lại càng thêm kì lạ, "Trước đó ta đã từng nói, người trong lòng của ta".

 

Những lời này giống như một chậu nước đá mùa đông khắc nghiệt, xối Tiêu Quân Nhược lạnh thấu tim.

 

Thương Tư lại giống như không cảm giác được, hỏi ngược lại, "Cậu thì sao, vì sao lại ngàn dặm xa xôi chạy tới thành Dung thăm người thân?".

 

"Nhà người thân có một anh họ xấp xỉ tuổi ta". Tiêu Quân Nhược rũ mắt nói, "Mẹ và bà nội của ta đều hi vọng ta có thể kết hôn cùng anh ấy, hơn nữa nghe nói khi ta còn nhỏ từng gặp anh ấy, còn rất dính anh ấy, nhưng ta không muốn tùy tiện kết hôn như vậy, nên đã quyết định lấy danh nghĩa thăm người thân đến đây xem thử trước".

 

Thương Tư nhướng mày, "Cậu không muốn?".

 

Trong lòng Tiêu Quân Nhược có chút sầu, trước đây y cũng không cảm thấy có bao nhiêu không muốn, hiện tại lại thật sự có chút không cam lòng.

 

Thấy y cúi đầu không nói, Thương Tư cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại đứng dậy nói, "Ta đi gọi tiểu nhị đến đây gọi món, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trưa rồi ta về sau".

 

Kết quả hắn vừa mới đi đến cửa nhã gian, thì suýt chút nữa đụng phải người vừa vặn đi tới trước mặt, người đến thân thủ nhanh nhẹn nhảy lùi về sau một cái, tiếp theo ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ nói, "Tiểu Thế tử, ngài về thành Dung rồi à?".

 

Tiêu Quân Nhược nghe vậy như bị sét đánh, ngơ ngẩn hỏi, "Tiểu Thế tử?".

 

Thương Tư cũng chính là Tần Hạo Nam phát hiện thân phận bại lộ, nhanh chóng nói rõ với người ngoài cửa một câu, sau đó lập tức đóng cửa nhã gian lại, tiếp theo quay lại ngồi đối diện Tiêu Quân Nhược.

 

Toàn bộ Đại Viêm triều cũng chỉ có hai vị Vương gia, có thể được gọi là Tiểu Thế tử, ngoài anh trai ruột của Tiêu Quân Nhược, cũng chỉ có một vị ở thành Dung này.

 

Người trước mặt này không cần nghĩ cũng biết là ai.

 

Lại nhớ lại từng li từng tí bắt đầu từ lúc gặp nhau ở Tây Cốc đến nay, Tiêu Quân Nhược đỏ từ mặt tới cổ, yếu ớt như tiếng muỗi nói, "Có phải ngay từ đầu anh đã nhận ra em rồi không?".

 

Tần Hạo Nam vốn nghĩ rằng y sẽ tức giận, không nghĩ tới lại nghe được câu hỏi như vậy, nghiêm túc trả lời, "Ánh mắt đầu tiên đã nhận ra rồi".

 

Tiêu Quân Nhược lẩm bẩm nói, "Vậy anh còn gạt em nói anh tên Thương Tư".

 

"Không phải em cũng nói em tên Tần Nhược à?". Tần Hạo Nam cười hỏi ngược lại.

 

Kế tiếp không ai nói gì, trong lòng đều nếm ra một chút ngọt ngào.

 

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, tên bọn họ thuận miệng lấy đều có liên quan đến đối phương.

 

Đợi một lát sau, Tần Hạo Nam mới đứng dậy nói, "Hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, đồ ăn trong nhà ngon hơn ở quán trà này nhiều".

 

Tiêu Quân Nhược có chút hồi hộp, "Em cứ trực tiếp đi qua như vậy thích hợp không?".

 

Tần Hạo Nam nhếch môi, "Không phải em tới thành Dung thăm người thân sao? Vì sao đến nhà người thân còn phải chọn ngày mới đến cửa?".

 

Sau khi nói xong, quả nhiên nhận được một cái liếc mắt của Tiêu Quân Nhược.

 

Hắn lại giống như không phát hiện ra, nhanh chóng giữ chặt người đang thẹn thùng lúng túng đến muốn rút lui, thẳng đến ra khỏi quán trà, cũng chưa từng buông ra.

 

Người đời đều nói hắn chững chạc lễ độ, chỉ có người trong nhà biết, hắn và Tiểu Hoàn Tử là anh em ruột thịt, cho dù có khác biệt cũng không có khả năng hoàn toàn trái ngược, chẳng qua là ngày thường hắn che giấu những ý tưởng ngang ngạnh đó quá tốt mà thôi.

Trước Tiếp