Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 110

Trước Tiếp

Ngoại truyện 1 - Thăm lại chốn xưa

 

Đợi đến mùa xuân năm sau, Tiểu Đoàn Tử đã bảy tuổi, ngoài bài vở ra, gần như cũng không cần Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bận tâm.

 

Nhưng phần lớn bài vở cũng là do Tần Ngôn dạy.

 

Gia đình tốt đẹp, công sự cũng đã đi vào quỹ đạo, Tần Lạc Xuyên phát hiện hình như bản thân thoáng chốc đã trở nên nhàn rỗi.

 

Vốn dĩ hắn cũng không phải kiểu người đặt mục tiêu cuộc đời ở sự nghiệp, cộng thêm mấy năm gần đây, những chuyện hắn làm này cũng đủ để hắn lưu danh thiên cổ rồi.

 

Tần Lạc Xuyên phát hiện bản thân rảnh rỗi, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn dẫn Thương Thanh Nguyệt đi ra ngoài dạo chơi một vòng, dù sao vào trước lúc Tiểu Đoàn Tử chào đời, trên đường bọn họ từ trấn Vũ Khê đến kinh thành, hắn đã hứa với Thương Thanh Nguyệt chuyện này, hiện giờ Tiểu Đoàn Tử đã lớn như vậy, bản thân hắn cũng coi như sự nghiệp thành công, làm Thế tử lại không thếu tiền, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.

 

Tuy rằng Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện sớm, nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ mới bảy tuổi, biết được phụ thân và cha muốn cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, hơn nữa còn là kiểu đi liền mấy tháng này, nhất thời khiếp sợ đến mức khó có thể tiếp thu.

 

Mặc dù mấy năm vừa mới đến thành Dung kia, Tần Lạc Xuyên vì chuyện sông Vân, một năm có rất nhiều thời gian đều không ở nhà, nhưng ít ra Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh nhóc, hơn nữa tuy Tần Lạc Xuyên rời nhà, thì cũng là ở trong biên giới Đan Châu, cũng không tính xa, không giống lúc này.

 

Đã rất lâu rồi Tiểu Đoàn Tử không lộ ra loại biểu cảm vô cùng đáng thương này, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt vừa thấy, lúc ấy đã nghĩ, nếu không thì dứt khoát đừng đi, hoặc là mang theo Tiểu Đoàn Tử và Tần Ngôn đi cùng.

 

Tần Ngôn lại không muốn, rất nhiều năm trước ông đi theo anh trai chinh chiến, sau đoa lại tự mình du ngoạn khắp nơi, phàm là một vài địa phương nổi tiếng trong lãnh thổ Đại Viêm, ông đều đã từng đi qua không chỉ một lần, bây giờ ở thành Dung thanh thanh thản thản mà trông cháu trai, căn bản là không muốn đi.

 

Không biết là Tần Ngôn nói với Tiểu Đoàn Tử như thế nào, ngày hôm sau Tiểu Đoàn Tử lập tức đến tìm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn kiên quyết bày tỏ, "Phụ thân, hai người yên tâm đi du ngoạn đi, con ở nhà sẽ chăm sóc ông nội thật tốt".

 

Nói xong còn có chút đỏ mặt ngỏ lời, nếu như thuận tiện, hi vọng phụ thân và cha nhớ mang quà về cho nhóc và ông nội.

 

"Được". Tần Lạc Xuyên sờ sờ đỉnh đầu con trai, "Chờ thêm hai năm, phụ thân và cha sẽ dẫn con cùng đi ra ngoài dạo chơi".

 

Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc gật đầu một cái, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy chờ mong.

 

Cũng không phải Tần Lạc Xuyên nhất định phải bỏ con trai lại, bản thân và Thương Thanh Nguyệt đi du lịch hai người, chẳng qua là Tiểu Đoàn Tử cho dù ngoan ngoãn đi nữa, cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nơi này phương tiện giao thông đi ra ngoài chung quy là có chút lạc hậu, vẫn là chờ lớn hơn chút nữa bọn họ mới yên tâm hơn một chút.

 

Trong nhà vẫn còn con trai và phụ thân, Tần Lạc Xuyên cũng không định đi ra ngoài chơi quá lâu, xuất phát từ thành Dung, trấn Vũ Khê làm điểm cuối, tính toán ở bên kia nghỉ ngơi nửa tháng, lại vòng một vòng trở về, thời gian du lịch dự tính là trong vòng năm tháng, như vậy vào tháng Tám vẫn có thể chạy về kịp đón Trung thu với cả nhà.

 

Lúc xuất phát là đầu tháng Ba, đúng vào mùa vạn vật sống lại, hai người cũng không mang theo quá nhiều tùy tùng, chỉ có mấy người cũng đều là đi theo tít phía sau, trừ khi yêu cầu, những thời gian khác sẽ không đến quấy rầy bọn họ.

 

Đi về hướng Đông, quả đúng là phong cảnh như tranh vẽ, Tần Lạc Xuyên vô cùng sáng suốt vứt bỏ xe ngựa, cùng Thương Thanh Nguyệt mỗi người cưỡi một con ngựa, để có thể thưởng thức phong cảnh tốt hơn.

 

Tuy rằng cưỡi ngựa thì thuận tiện, nhưng mức độ thoải mái vẫn kém một chút, nhất là đối với người không thường cưỡi ngựa như Thương Thanh Nguyệt mà nói.

 

Lúc này Tần Lạc Xuyên sẽ để y cưỡi chung một con với mình, hoặc là tìm một chỗ phong cảnh đẹp để nghỉ ngơi mấy ngày.

 

Cứ vui vẻ thoải mái như vậy, lộ trình ban đầu chạy cũng không đến một tháng, hai người bọn họ lại đi suốt hai tháng.

 

Lúc đến trấn Vũ Khê cũng đã vào hạ.

 

Nhìn đường phố quen thuộc lại có chút xa lạ, hồi ức năm xưa nhất thời mãnh liệt hiện về, Thương Thanh Nguyệt cảm khái nói, "Nhớ lại năm đó vì tìm cửa hàng thích hợp mở quán trà, chúng ta đã đi hết cái trấn này không chỉ một lần".

 

Tần Lạc Xuyên cười nói, "Muộn một chút chúng ta ghé qua xem thử, nghe nói Hạ huynh kinh doanh cũng không tệ lắm".

 

"Được". Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu, "Bây giờ chúng ta đến nhà chú ba trước".

 

Mấy năm nay tuy bọn họ chưa từng trở về, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhà chú ba, biết nhà bọn họ bây giờ mở cửa hàng trên trấn, năm nay Thương Minh Hòe cũng muốn tham gia thi Viện, ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.

 

Trước đó lúc hai người truyền tin nói sắp về tới, đã nói với chú ba, trước tiên sẽ dừng chân ở nhà bọn họ.

 

Đoán chừng sau khi biết bọn họ sắp đến, cả nhà chú ba đã chuẩn bị đầy đủ, hai người mới đến cửa, người gác cổng đã hô to đi vào thông báo.

 

Ngay sau đó cả nhà chú ba vội vội vàng vàng chạy ra tới như nhau, còn chưa tới gần, bọn họ đã nghe được tiếng cười thoải mái của thím ba trước tiên, "Ông nhà, mau xem giúp tôi, quần áo trên người tôi đã thỏa đáng chưa?".

 

Chờ sau khi thấy người, nụ cười trên mặt cả nhà lại càng thêm thoải mái, vẫn là chú ba phản ứng lại trước, mang theo thím ba và Thương Minh Hòe hành lễ, "Xin ra mắt Thế tử...".

 

Bọn họ còn chưa nói xong, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đã tiến lên trước ngăn lại nói, "Chú ba mau đứng lên, lần này bọn con đến đây chỉ để du ngoạn, người một nhà không cần đa lễ".

 

Chú ba và Thương Minh Hòe đều là người đọc sách, hai người đều rất giữ khuôn phép, sau khi nghe được lời Tần Lạc Xuyên nói chần chừ một lúc, vẫn chưa đứng dậy, cuối cùng vẫn là thím ba sảng khoái nói, "Được, vậy mau vào nhà ngồi đi, hai đứa ngàn dặm xa xôi đến đây cũng đã mệt mỏi rồi nhỉ".

 

Hai người vừa đi đến đại sảnh, vừa quan sát.

 

Kết cấu và bài trí của tòa nhà ba viện nối liền cũng không tính hoa lệ, nhưng thoạt nhìn rất ấm áp.

 

Ngồi oqr đại sảnh một lát, lại trò chuyện với nhau về tình hình gần đây, Tần Lạc Xuyên mới hỏi, "Đã cho người đi thông báo với mấy người Hạ huynh chưa ạ?".

 

"Lúc hai đứa mới vào cửa ta đã cho người đi thông báo rồi". Thím ba cười nói, "Dương đại nhân đã về từ nửa tháng trước, cách mỗi ngày đều sẽ để người đến đây hỏi một lần hai đứa đến chưa, sợ hai đứa đã về nhưng hắn không biết".

 

Dương đại nhân trong lời thím ba đương nhiên là Dương Hi, năm trước hắn cũng đã rời khỏi Hàn Lâm Viện, đến nhậm chức ở Hộ Bộ, tuy rằng phẩm cấp không thăng, nhưng người sáng suốt đều hiểu, thế này chẳng qua là tích lũy thâm niên mà thôi, chờ thời gian vừa đến chắc chắn sẽ được thăng quan.

 

Quả thật có thể nói là tuổi trẻ thành công, tiền đồ vô hạn.

 

Hai tháng trước sau khi nhận được tin Tần Lạc Xuyên muốn về trấn Vũ Khê, hắn đã xin nghỉ phép với Hoàng thượng, mang theo phu lang và con trai trở về thăm người thân, cũng có thể cùng nhau tụ họp với bạn tốt.

 

Bên này bọn họ vừa mới nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, ngay sau đó Dương Hi và Hạ Phi Tinh đã tới cửa.

 

Một năm Hạ Phi Tinh luôn phải rời khỏi trấn Vũ Khê đến địa phương khác thị sát một vòng, năm trước là đến Đan Châu, lúc ấy còn cố ý chạy tới thành Dung thăm hỏi Tần Lạc Xuyên, bởi vậy cũng không tính là đã lâu không gặp.

 

Về phần Dương Hi, lại là từ lúc Tần Lạc Xuyên tời khỏi kinh thành vẫn chưa từng gặp lại.

 

Sáu năm không gặp, thoạt nhìn Dương Hi trưởng thành chững chạc hơn không ít, nhưng từ âm thanh gào to vừa rồi nghe được, Tần Lạc Xuyên biết bạn tốt vẫn là cái tính tình năm đó.

 

Bởi vậy lúc thấy Dương Hi hành lễ, trong miệng hô to "Hạ quan xin ra mắt Thế tử gia", cũng không ngăn cản.

 

Hai người vốn là bạn tốt, mấy năm nay lại có thư từ qua lại, cho dù đã lâu không gặp, cũng không cảm thấy xa lạ, Dương Hi vừa ngồi xuống đã nói, "Cuối cùng ta đã có thể nói trước mặt huynh, Lâm Phong huynh không biết đâu, từ sau khi Hoàng thượng tuyên bố sự tồn tại của Tần Vương, ánh mắt nhóm đồng liêu nhìn ta ấy mà, trong hâm mộ lại chứa đầy ghen tị, nhất là người trước đó loan truyền huynh là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, vẻ mặt kia phải nói là vô cùng đặc sắc".

 

Những chuyện này trước đó Dương Hi đã từng nhắc đến trong thư với hắn, có điều cũng may nhân khẩu hoàng tộc đơn giản, ba anh em Hoàng thượng quan hệ lại tốt, không có nghi kị gì, bằng không một quan viên Hộ Bộ như hắn, lại qua lại thân thiết với Thế tử Tần Vương, cũng không phải chuyện tốt gì.

 

Nhưng cho dù Hoàng thượng và Thái tử không thèm để ý, thì nhất định lời ong tiếng ve giữa các đại thần không thiếu được, cho dù Dương Hi không nói, Tần Lạc Xuyên cũng có thể đoán được, ghen ghét chắc chắn sẽ có, nhất là nhìn thấy một đường thăng chức này của Dương Hi, không tránh được sẽ lấy quan hệ của bọn họ ra nói.

 

Trước đó trong thư hai người cũng không nói chuyện này, hiện tại đã gặp mặt cũng không có gì không thể nói, bởi vậy Tần Lạc Xuyên hỏi, "Chuyện phiền toái cũng không ít nhỉ?".

 

"Ai để ý những cái đó chứ?". Dương Hi không thèm để ý nhún vai, hắn có thể lên chức nhanh như vậy, bản thân cũng biết nhất định là dính ánh sáng của một nhà Tần Lạc Xuyên, so sánh với những chuyện này, chuyện chuyện phiền toái bé nhỏ không đáng kể kia căn bản không đáng nhắc tới.

 

Chẳng qua là ngừng một lát, hắn lại nói tiếp, "Có điều bởi vì đã biết trước thân phận của Tần Vương, ta bị anh họ và Ôn huynh phớt lờ suốt mấy ngày".

 

Hạ Phi Tinh ở bên cạnh nghe vậy ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

 

Tần Lạc Xuyên cười cười, trong bọn họ Dương Hi là người duy nhất đoán được trước, sau khi sự việc được công bố rộng rãi, lại nhớ đến đủ chuyện trước đó, Ôn Thời Yến và Hạ Phi Tinh chắc chắn sẽ ý thức được Dương Hi đã biết từ lâu, phớt lờ hắn đoán chừng cũng là buồn bực ngay cả hắn cũng biết, vậy mà mình lại không biết.

 

Nói đên Ôn Thời Yến, Tần Lạc Xuyên hỏi, "Công chúa Minh Hân hẳn là sắp sinh nhỉ?".

 

"Đại khái là tháng này". Dương Hi có chút không biết nên bày ra vẻ mặt gì, "Nếu không phải như vậy, Công chúa còn nói muốn cùng nhau đến trấn Vũ Khê".

 

Mấy năm nay Ôn Thời Yến và Công chúa Minh Hân vợ chồng đằm thắm, có thể xem như tấm gương trong kinh thành, nếu không phải sắp sinh, đoán chừng Ôn Thời Yến sẽ thật sự thuận theo ý Công chúa.

 

Lại trò chuyện một chút chuyện khác, Dương Hi mới phát hiện bản thân bị dời đi sự chú ý, nhắc lại, "Vừa rồi ta đang nói ta bị phớt lờ đấy!".

 

Tần Lạc Xuyên bật cười, "Vậy huynh muốn bồi thường thế nào?".

 

"Mời ta đến quán trà ăn một bữa là được". Dương Hi lâp tức trả lời, hiển nhiên đã nghĩ xong đáp án từ sớm.

 

Cái này ngay cả Hạ Phi Tinh cũng không nhịn được khẽ mắng, "Nhìn chút tiền đồ này của đệ".

 

Tần Lạc Xuyên cũng hỏi, "Huynh về mấy ngày nay vẫn chưa đi ăn sao?".

 

"Chưa đi, định chờ hai người tới lại cùng đi". Dương Hi dáng vẻ đương nhiên, tiếp theo lại thở dài nói, "Huynh không biết hiện tại ở kinh thành xếp hàng ở quán trà có bao nhiêu khó khăn, muốn ăn mấy món ăn đặc sắc kia, hàng đã xếp đến sang năm rồi. Hai người không ở đó, Thế tử phi Ninh Vương đang xử lí quán trà, ta cũng ngại thường xuyên sử dụng đặc quyền, cho nên một năm cũng chỉ đến một hai lần như vậy".

 

Quán trà ở kinh thành là Thế tử phi Ninh Vương đang xử lí, trấn Vũ Khê bên này thì do Hạ Phi Tinh xử lí, nhưng nhà Tần Lạc Xuyên vẫn giữ một phần lợi ích, tuy rằng không tiếp tục hỏi đến chuyện buôn bán nữa, nhưng quả thật mấy năm nay tiền lời thu được năm sau nhiều hơn năm trước.

 

Giữa trưa khẳng định là ở nhà thím ba dùng cơm, vì thế Tần Lạc Xuyên bèn nói, "Vậy buổi tối chúng ta đến quán trà tụ họp, muốn ăn cái gì tùy ý huynh chọn".

 

"Được đó". Dương Hi vui vẻ đáp.

 

Lần này Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cề trấn Vũ Khê, gặp mặt bạn tốt là một trong những lí do, nhưng nhiều hơn là muốn thăm lại chốn xưa.

 

Bởi vậy sau hai ngày ở lại trấn trên, thì nói với thím ba dự định về thôn Trình gia một chuyến.

 

Bà cụ Thương mấy năm trước cũng đã qua đời, một nhà bác cả kia cũng theo Thương Phi Dao đến huyện kế bên, theo lời người khác nói cuộc sống cũng không tốt lắm, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xuất hiện ở thôn Trình gia làm người chán ghét, bởi vậy thím ba vô cùng sảng khoái trả lời, "Nhà của hai đứa trước kia, mấy năm nay thím vẫn luôn xử lí, mấy ngày trước đã đến thu xếp một lần, đồ vật cần dùng bên trong cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai thím chọn mấy người hầu cùng đi qua với hai đứa".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Không cần quá nhiều người, tìm người giặt quần áo và nấu cơm là được".

 

***

 

Thsm ba quả thật xử lí nhà ở không tồi, nơi mấy năm không có ai ở, lại không có bất cứ dấu hiệu đổ nát nào, ngay cả trong góc cũng sạch sẽ ngăn nắp, những chỗ liếc mắt một cái là có thể nhìn được như đại sảnh và phòng ngủ, nói là không nhiễm một hạt bụi cũng không quá đáng.

 

Sau khi dạo qua hết phòng trong nhà, Tần Lạc Xuyên lập tức đề nghị, "Chờ chúng ta về thành Dung, vẫn là để thím ba giúp xử lí nơi này đi, hai năm nữa dẫn Tiểu Đoàn Tử đến đây, để con xem chỗ ở trước kia của chúng ta".

 

"Được". Thương Thanh Nguyệt gật đầu đáp, cả nhà chú ba mấy năm nay có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở trấn trên, dù là phương diện tiền bạc hay là phương diện nhân mạch, bọn họ đều giúp không ít chuyện, để thím ba xử lí nhà cũ một chút, nhất định bà sẽ đồng ý.

 

Đây là nhà bọn họ lúc ban đầu, cho dù đã rời đi nhiều năm, nhưng sau khi đi dạo bên trong một vòng, cái loại cảm giác quen thuộc này lập tức trở lại.

 

Lúc giữa trưa, Thương Thanh Nguyệt còn cố ý bảo nữ đầu bếp tím ba phần phó đến nấu cơm đi ra, tự mình xuống bếp làm vài món ăn.

 

Cũng không phải món ăn tinh xảo gì, có điều bởi vì dùng rau dưa tự mình hái trong đất, lại do Tần Lạc Xuyên làm trợ thủ, tự Thương Thanh Nguyệt nấu ra, còn ở trong nhà tràn ngập hồi ức, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng ngon miệng.

 

Ăn cơm trưa xong, chén đữa để lại cho nữ đầu bếp thu dọn, hai người dời ghế dựa nghỉ ngơi ở trong sân, đây là thói quen bọn họ đã có trước đây.

 

Ánh mặt trời đâu hạ có chút gắt, nhưng bởi vì phía trước tòa nhà cách không xa có một dòng suối nhỏ, lại là ở chân núi, luôn có gió từ từ thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu lao xao lay động, giống như bài hát ru làm người mơ màng sắp ngủ.

 

Hai người quả thật ngủ thiếp đi.

 

Chỉ là sau giờ Ngọ không thích hợp ngủ lâu, mới một nén nhang, Tần Lạc Xuyên đã tỉnh, lại dợi thêm một lát, cũng gọi Thương Thanh Nguyệt tỉnh lại.

 

Bọn họ đã trở về nửa ngày, trong thôn lại không có ai đến đây quấy rầy, có lẽ là chú ba đã dặn dò trưởng thôn, vì thế Tần Lạc Xuyên vươn vai một cái, nói, "Chúng ta đến sau núi đi dạo một chút đi".

 

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt ngồi bật dậy.

 

Sau núi là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, những cảm xúc bí mật lại không thể nói thành lời kia cũng nảy sinh ở nơi đó, nhưng hai người ăn ý không đi đến nơi gặp nhau trước, mà là đi dạo hết một vòng những nơi trước kí có ấn tượng đặc biệt trước, lúc trở về mới đi con đường kia.

 

Lúc này đã là chạng vạng.

 

Thời gian tám năm, với những núi cao cây cối này mà nói, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng sông thời gian dài dẳng, chẳng qua là cây cối ven đường trước kia lớn lên cao thêm một chút mà thôi.

 

Trong ánh sáng ảm đạm, tất cả dường như chồng lên cái chạng vạng mới gặp kia.

 

Cách càng gần, tim hai người đập càng nhanh, cảm xúc mãnh liệt cũng đang vội vàng tìm đường ra.

 

Vùng hoang vu dã ngoại cũng không thể làm chuyện khác, lúc này ngôn ngữ lập tức trở thành công cụ tốt nhất.

 

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói, "Đây là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau". Giọng cả hắn rất dịu dàng, để lộ ra ngoài chính là vui sướng và hạnh phúc có thể khiến người khác liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

 

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy sóng mắt khẽ lay, khi một lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt ngọt ngào biến mất một nửa, còn có một nửa là thật sự không che giấu được, xen lẫn bên trong là xa lạ và thấp thỏm, "Xin hỏi, từ nơi này đến thôn Lý gia phải đi như thế nào?".

 

Đây là câu nói đầu tiên bọn họ nói lúc lần đầu gặp nhau.

 

Tần Lạc Xuyên chỉ giật mình ngớ ra một chốc, đã kịp phản ứng lại, phối hợp chỉ đường một lần.

 

Nhưng nếu dựa theo phương hướng hắn chỉ mà đi, nơi đến lại không phải thôn Lý gia, mà là nhà bọn họ ở thôn Trình gia.

 

Làm sao Thương Thanh Nguyệt không biết những khác biệt trong đó, nhưng vẫn như cũ giống như không phát hiện nói lời cảm tạ, "Cảm ơn".

 

Sau khi y đi được hai bước, Tần Lạc Xuyên lại lập tức hô, "Trời tối, ta đưa em về nhé".

 

"Được". Thương Thanh Nguyệt chần chừ một giây, gật đầu đáp.

 

Hai người giống như lúc ban đầu vậy, Thương Thanh Nguyệt đi ở đằng trước, Tần Lạc Xuyên đi theo phía sau y.

 

Cảnh tượng quen thuộc, Thương Thanh Nguyệt không nhịn được nhớ lại tâm tình lúc ấy của mình, khi đó y mới đến nơi này không bao nhiêu ngày, lạc đường ở trong núi, sau đó có người chủ động muốn đưa y về, cho dù tự nói với mình đối phương thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng vẫn vô cùng sợ hãi.

 

Nghĩ đến đây, y không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, trong mắt là tình yêu không giấu được.

 

Ngay lúc đó lam sao y có thể ngờ được, người đưa y trở về kia, sẽ trở thành phu quân của y.

 

Đường cũng không dài, nhất là đối với hai người đang đắm chìm trong không khí kiều diễm mà nói.

 

Rất nhanh thì đến một mảnh rừng thông nhất định phải đi qua khi xuống núi kia.

 

Qua mấy năm, rừng thông vẫn rậm rạp như cũ, bên trong càng thêm tối tăm, cho dù là thị lực của Tần Lạc Xuyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân.

 

Tần Lạc Xuyên tiến lên một bước, giống như lúc trước nói, "Đi theo ta đi".

 

Chẳng qua, lần này thứ hắn đưa qua không phải là cành khô, mà là đưa tay trái về phía trước.

 

Thương Thanh Nguyệt không chút do dự nào, lập tức đặt tay phải của mình lên, "Được".

 

Rừng thông tối tăm, hai người mười ngón đan chặt, ngay cả thân thể cũng đã sắp dán vào một chỗ.

 

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng sợ quấy nhiễu điều gì, bởi vậy Tần Lạc Xuyên nén giọng đến vô cùng thấp, "Có phải vì năm đó vi phu dẫn em băng qua mảnh rừng thông này, nên cảm thấy rất có cảm giác an toàn, sau đó mới thích vi phu không?".

 

"Không phải". Mặc dù hai người đã hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc rất nhiều năm, thời gian y động lòng cũng là sau khi quen biết không lâu, nhưng Thương Thanh Nguyệt vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật, "Nhất định chàng không biết lúc trước thật ra em rất sợ hãi, dọc theo đường đi đều nắm chặt cây kéo giấu trong tay áo không dám buông tay, rất sợ gặp phải kẻ háo sắc".

 

Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, ngay sau đó "phụt" cười ra tiếng.

 

Rừng thông tối tăm, sau một trận tiếng xào xạc, giọng nói mang theo lưu luyến của Tần Lạc Xuyên vang lên, "Vậy vi phu đành phải để em cảm nhận một chút hành vi của kẻ háo sắc".

 

Hô hấp của Thương Thanh Nguyệt chưa ổn định, sau một lúc lâu mới hỏi, "Vậy phu quân thích em vào lúc này ư?".

 

Lúc này hai người đã đi ra khỏi rừng thông, ánh trăng sáng trong chiếu xuống một vùng sáng bạc óng ánh, Tần Lạc Xuyên cũng lắc đầu nói, "Không phải".

 

Đôi mắt phản chiếu ánh trăng của Thương Thanh Nguyệt dường như cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi đến cùng, "Vậy là khi nào?".

 

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng, "Khoảnh khắc lần đầu gặp em, ta đã biết trên cõi đời này em là ánh sáng trong trẻo duy nhất có thể chiếu vào lòng ta".

 

Nghe được kiểu hình dung ánh sáng trong treo này, trong nháy mắt Thương Thanh Nguyệt đỏ từ mặt đến cổ.

 

Thậm chí cảm thấy phu quân không đi viết thoại bản thật quá đáng tiếc.

 

Lúc hai người trở về, đầu bếp nữ đã làm xong đồ ăn, sau khi nói cho bọn họ trong giếng còn ướp lạnh một ít đào thì rời đi, cũng không qua đếm ở chỗ này.

 

Trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, những nhà khác trong thôn cũng đều cách một đoạn hơi xa, nếu không phải thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa từ nơi xa truyền đến, trong đất trời này thật giống như chỉ còn lại hai người bọn họ vậy.

 

Loại cảm giác chưa từng có này, đối với hai người đi ra ngoài dạo chơi như bọn họ mà nói, trong mới mẻ lại mang theo một chút vui thầm.

 

Dựa theo kế hoạch, bọn họ ở lại chỗ này mười ngày, sau đó lại đến trấn trên ở mấy ngày, tiếp theo Dương Hi trở lại kinh thành, bọn họ thuận đường đi chung một đoạn, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt lại từ tuyến đường khác trở về thành Dung.

 

Kết quả buổi tối ngày thứ tám, Thương Thanh Nguyệt đột nhiên phát sốt, lăn lộn hơn nửa buổi tối mới hạ sốt, lại nhớ đến đã nhiều ngày nay y rất dễ mệt, sáng sớm hom sau Tần Lạc Xuyên đã định trực tiếp trở về trấn trên.

 

Thương Thanh Nguyệt từng có kinh nghiệm một lần, sau khi tỉnh lại thì đỏ mặt nói, "Chàng đi tìm người đến bắt mạch cho em đi".

 

Y vừa nói như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng ý thức được cài gì, lập tức đi ra cửa gọi người.

 

Ra ngoài dạo chơi, tuy tùy tùng bọn họ mang theo không nhiều lắm, nhưng người nên có đều sẽ có, trong đó có một người y thuật rất không tồi.

 

Mấy tùy tùng tuy rằng không ở chung một chỗ với bọn họ, nhưng đều ở trong thôn chờ, rất nhanh Tần Lạc Xuyên đã tìm người đến đây.

 

Triều đại này cũng không có quy củ quá mức nghiêm ngặt, hơn nữa Thương Thanh Nguyệt cũng không phải phụ nữ, Tần Lạc Xuyên trực tiếp đưa người vào trong phòng, để người đó bắt mạch cho Thương Thanh Nguyệt.

 

Một lát sau, tùy tùng lập tức đứng dậy hành lễ nói, "Chúc mừng tiểu chủ tử, hiện tại tiểu chủ quân đã mang thai".

 

Tuy rằng đại khái đã đoán được kết quả, nhưng lúc biết được tin tức chính xác, vui sướng trong nháy mắt kia vẫn như cũ giống như thủy triều bao phủ Tần Lạc Xuyên, không ngờ sau nhiều năm như vậy, bọn họ lại có đứa nhỏ thứ hai, không nhịn được ngay trước mặt tùy tùng, cúi người ôm lấy Thương Thanh Nguyệt, lại ấn một nụ hôn lên trán y.

 

Sau đó Tần Lạc Xuyên mới biết được, Thương Thanh Nguyệt có thai cũng đã được một tháng rưỡi, dựa theo ngày tháng mà nói, hẳn là có lúc trên đường.

 

Lại nghĩ đến một đường đến đây cưỡi ngựa leo núi lội nước, hai người đều có chút nghĩ mà sợ.

 

Ngay lập tức quyết định, lại nán lại nơi này thêm một tháng rưỡi, chờ đủ ba tháng ổn định rồi mới về thành Dung.

 

Bởi vậy ngày thứ mười cả nhà thím ba tự mình đến đây đón người, luu luyến nói muốn bọn họ ở lại bên này lâu một chút.

 

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói, "Chỉ sợ còn phải ở lại chỗ này hơn một tháng".

 

Nụ cười của hắn dịu dàng, Thương Thanh Nguyệt thì lại cúi đầu không nói gì.

 

Thím ba có bao nhiêu nhạy bén chứ, ánh mắt sáng lên hỏi, "Đây là có rồi?".

 

Tần Lạc Xuyên gật đàu một cái đáp, "Vâng".

 

"Đại là chuyện vui lớn đấy". Thím ba lập tức đứng dậy nói, "Bây giờ thím lập tức trở về trấn trên, chuẩn bị một ít thức ăn và đồ dùng đưa đến đây".

 

Lúc này bọn họ mới vừa ngồi xuống, ngay cả chung trà nhỏ cũng chưa uống xong, Tần Lạc Xuyên lập tức ngăn lại nói, "Không gấp ạ".

 

"Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể không gấp". Nói ra những lời này là chú ba luôn luôn quy cũ giữ lễ đến có chút cứng nhắc, nên Tần Lạc Xuyên cũng thuận theo bọn họ.

 

Trưa hôm đó, thím ba lập tức tặng đến đây một xe ngựa đồ vật.

 

Sáng sớm hôm sau Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng tự mình đến đây tặng đồ, Dương Hi còn không nhịn được trêu chọc Tần Lạc Xuyên nói, "Lần tới huynh còn muốn có con, thì lại về trấn Vũ Khê một chuyến đi".

 

Tần Lạc Xuyên dở khóc dở cười, nhưng tuy Dương Hi nói có chút vớ vẩn, nhưng cũng không có cách nào phản bác, lúc đó hắn và Thương Thanh Nguyệt thành thân còn chưa được một năm đã có Tiểu Đoàn Tử, bảy năm sau lại không có chút động tĩnh, lần này còn chưa đến trấn Vũ Khê đã có nữa rồi.

 

Hơn nữa hắn xuyên đến đây, cũng là xuất hiện ở trấn Vũ Khê.

 

Quả thật có duyên phận khó lí giải với nơi này.

 

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt một mực nán lại nơi này đến cuối tháng Bảy, mới lên đường trở về thành Dung.

 

Chỉ là lúc này không tiếp tục đi đường vòng dạo chơi nữa, hơn nữa có thể đi đường thủy thì cố gắng đi đường thủy, cho dù không có đường thủy, thì cũng là ngồi xe ngựa do Tần Lạc Xuyên tự mình cải tiến.

 

Dọc đường cố gắng hết mức không để Thương Thanh Nguyệt mệt mỏi, đương nhiên thời gian bỏ ra cũng dài hơn một chút.

 

Lúc hai người về đến nhà, đã là giữa tháng Tám, nhưng dù sao vẫn về kịp tết Trung thu.

 

Trước đó Tần Ngôn và Tiểu Đoàn Tử sau khi nhận được thử bọn họ gửi, cũng đã chuẩn bị xong hết đồ vật trong nhà, nhất là Tiểu Đoàn Tử, ngay cả sau này phải dạy em trai đọc sách viết chữ như thế nào đều suy nghĩ xong cả rồi.

 

Vào tháng Giêng năm tiếp theo, bánh bao thứ hai chào đời, giới tính giống với anh trai, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, bắt đầu từ lúc mới biết bò, mỗi ngày đã lấy nhảy ra khỏi nôi làm mục tiêu, về sau khi đã biết đi rồi thì càng bướng bỉnh, mấy người lớn trong nhà cũng không đủ chăm nhóc.

 

Làm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt không nhịn được hoài nghi, có phải bởi vì nhũ danh là Tiểu Hoàn Tử nên mới có thể bướng bỉnh như vậy hay không?

Trước Tiếp