
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 106 – Có đáng không?
Thương Thanh Nguyệt vì chuyện thẩm vấn Dư Khởi, đã đến nhà giam vài lần, đã quen cửa quen nẻo từ lâu, hiện giờ Tần Lạc Xuyên là Thế tử Tần Vương, thân phận của y cũng theo đó nước lên thì thuyền lên, cai ngục thấy y đến, đương nhiên càng thêm cung kính, cúi đầu khom lưng dẫn người đi vào bên trong.
"Chưa nói chuyện không nên nói chứ?". Thương Thanh Nguyệt nhàn nhạt hỏi, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc học tập này, Thương Thanh Nguyệt xử lí công việc càng ngày càng thành thục vững vàng, lúc nghiêm mặt, ngay cả Tố Tuyết cũng không nhìn ra được vui giận, chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, cai ngục đã sợ có chỗ nào làm không được tốt, vội vàng cười nói, "Đều dựa theo phân phó của ngài, ngoài nói cho gã biết Thế tử không có việc gì ra, những chuyện khác đều không nói".
Thương Thanh Nguyệt gật đầu một cái, "Ta có chút chuyện muốn đi hỏi gã".
Mỗi lần y lại đây đều là dáng vẻ thản nhiên này, nếu có chuyện muốn cai ngục đi làm, thì sẽ trực tiếp phân phó xuống, những lúc khác khi hỏi chuyện này đó, cũng sẽ không để mọi người tránh đi.
Cai ngục đi cùng nghe vậy đáp, "Vậy ta đi lấy cái ghế cho ngài".
Thương Thanh Nguyệt không từ chối, bởi vì y nghĩ chuyện hôm nay này đoán chừng một chốc cũng không nói xong được.
Dư Khởi bị nhốt riêng trong một buồng nhỏ trong góc, sau khi nghe được tiếng bước chân thì ngạc nhiên xen lẫn vui mừng ngẩng đầu, đến lúc nhìn thấy Thương Thanh Nguyệt, thất vọng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, "Sao lại là ngươi?".
"Rất thất vọng?". Thương Thanh Nguyệt nhướng mày hỏi.
Dư Khởi cúi đầu trầm mặc nửa ngày, sau đó có chút chật vật hỏi, "Đại nhân, ngài ấy... là thật sự không sao à?".
Gã không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến chuyện này lửa giận trong lòng Thương Thanh Nguyệt lập tức bốc lên ngùn ngụt, "Phu quân của ta còn phải cùng người một nhà bọn ta lâu lâu dài dài, đương nhiên sẽ không sao".
Dư Khởi ngẩn ra một chút, tiếp theo lẩm bẩm nói, "Không sao... vậy thì tốt rồi".
Sau khi nói xong câu đó, gã giống như bị thứ gì rút đi sức lực cả người, suy sụp đứng dựa tường, không biết suy nghĩ cái gì.
"Phu quân ta bị thương cũng vậy, rơi xuống nước cũng thế, đều là ngươi làm". Thương Thanh Nguyệt tức giận nói, "Bây giờ lại ở dây ra vẻ tốt bụng làm cái gì?".
Có được tin tức bản thân muốn, Dư Khởi không nói nữa, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.
Vừa vặn lúc này cai ngục cầm ghế đến đây, có điều nhìn không khí bên này, hắn cũng không dám tới gần, vẫn là Tố Tuyết đi qua nhận lấy ghế.
Chờ Thương Thanh Nguyệt ngồi xuống, Dư Khởi mới quay đầu lại, miễn cưỡng hỏi, "Ngươi còn có chuyện muốn nói với ta?".
"Mấy ngày trước đây người của ta đã trở về từ Khánh Châu". Thương Thanh Nguyệt thấy lúc Dư Khởi nghe được hai chữ Khánh Châu, thân thể không tự chủ được run lên một chút, vì thế cười một cái nói tiếp, "Ngươi đoán xem bọn họ điều tra được cái gì?".
Lúc Dư Khởi mới vừa nghe được thì khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dọn một chút rơm rạ ở cạnh cửa, ngồi xếp bằng bên trên đối mặt với Thương Thanh Nguyệt, cười khổ một chút nói, "Hóa ra mấy ngày trước đó là ngươi đang bẫy ta nói ra, uổng công ta còn cho rằng ngươi không biết gì hết".
Sau khi nói ra xong gã sửa sang lại cảm xúc, tiếp tục nói, "Nhưng ai làm người đó chịu, ám sát đại nhân là một mình ta làm, không liên quan đến bất cứ người nào khác".
"Ám sát Thế tử Tần Vương, luận tội đáng chém vài đời, những người đọc sách như ngươi chắc chắn rõ ràng hơn ta nhiều". Thương Thanh Nguyệt gằn từng chữ một nói, "Ngươi nói xem có liên quan đến bọn họ không, Tề ngũ công tử?".
"Thế tử... Tần Vương?". Dư Khởi trừng to hai mắt một cái, vẻ mặt suy sụp không chút dao động bởi vì đột nhiên kinh ngạc, trở nên có chút vặn vẹo.
Thương Thanh Nguyệt không trả lời, cứ như vậy lạnh lùng nhìn gã.
Sau một lát cuối cùng Dư Khởi khôi phục tinh thần, "Thì ra là thế, khó trách Hoàng thượng và Ninh Vương sẽ thiên vị và tin tưởng đại nhân như vậy, là bởi vì song nhi ở trấn Vũ Khê kia là anh em của bọn họ nhỉ?".
Thương Thanh Nguyệt không nghĩ đến nhanh như vậy gã đã nghĩ thông suốt tất cả điểm mấu chốt, đột nhiên cảm thấy với một người như vậy, nếu như không liên quan đến nhà họ Tề mà nói, tương lai nhất định đạt được thành tựu lớn.
Dư Khởi kinh ngạc cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêm túc nói, "Ta cũng không phải là ngũ công tử nhà họ Tề, tuy rằng đã từng được nhà họ Tề nhận nuôi, nhưng vẫn chưa nhập gia phả, cho nên ta đây cũng không xem như người nhà họ Tề".
Những người đến Khánh châu kia đã sớm điều tra xong mấu chốt trong chuyện này, hơn nữa ngay cả thái độ của những người nhà họ Tề kia đối với Dư Khởi cũng rõ ràng, thái độ như nhau phân rõ ranh giới, sau khi biết Dư Khởi gây ra chuyện hận không thể không có bất cứ liên hệ nào với gã, cho dù Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn ghét Dư Khởi, cũng không nhịn được thở dài nói, "Ngươi hà cớ gì phải như vậy chứ, có đáng không?".
Giọng y lúc này hết sức nhẹ nhàng giống như thở dài, sau khi Dư Khởi nghe được lại run lên một chút.
Sau đó trong nhà giam không ai nói chuyện, qua một lúc lâu, Dư Khởi mới cúi đầu giống như lẩm bẩm nói, "Nắm đó ta tám tuổi, trong nhà gặp tai họa, ngay cả tiền an táng người nhà cũng không có, là Tề đại nhân mang theo tiểu thư tình cờ đi qua giúp ta, sau đó nữa lại mang ta về nhà họ Tề, để ta có thể ăn no mặc ấm, còn có cơ hội học chữ đọc sách".
Nói tới đây, Dư Khởi ngừng trong chốc lát, mới nói hết lời tiếp theo, "Vốn dĩ ta còn thời gian rất dài có thể chậm rãi báo ơn, nhưng vì đại nhân tố cáo Tề Lương Bình, Tề Mậu Nguyên đại nhân cũng vì vậy mà chịu liên lụy, các ngươi vĩnh viễn không biết đối với một người thanh chính liêm minh mà nói, đây là đả kích bao lớn, Tề đại nhân vốn đã lớn tuổi, lại bị trừng trị theo luật, còn chưa trở lại Khánh Châu đã không xong. Ta không có chỗ báo ơn, thì đành phải tới chỗ đại nhân báo thù".
"Có thể dạy ra một đứa cháu trai ăn hối lộ trái pháp luật, cùng với một đứa con gái ngang ngược tàn ác, nói lão thanh chính liêm minh, bản thân ngươi tin không?". Thương Thanh Nguyệt chỉ phản bác lời nói của bản thân Dư Khởi, không nói thêm những chuyện khác.
"Tiểu thư chỉ là có chút kiêu kì mà thôi".
Thương Thanh Nguyệt đứng dậy, cảm thấy không cần thiết nói thêm gì nữa, "Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi".
Sau khi rời khỏi phòng giam, Thương Thanh Nguyệt vẫn có chút không thoải mái như cũ, mãi đến khi về nhà nhìn thấy Tần Lạc Xuyên và Tiểu Đoàn Tử, mới tốt hơn một chút.
Kết quả Tần Lạc Xuyên ngược lại có chút ngoài ý muốn, bởi vì mỗi lần Thương Thanh Nguyệt đi ra ngoài làm việc, cho dù kết quả như thế nào, sau khi trở về đều sẽ nói với hắn trước tiên, kết quả lúc này ôm Tiểu Đoàn Tử dỗ một lúc lâu cũng không có ý tứ muốn mở miệng.
Vì thế Tần Lạc Xuyên tự mình mở miệng hỏi, "Không phải em đi gặp Dư Khởi à, kết quả thế nào?".
Thương Thanh Nguyệt có chút nặng nề thuật lại hết mọi chuyện hôm nay đã nói với Dư Khởi một lần, lúc cuối thì nói, "Chàng nói xem gã hà cớ gì phải như vậy chứ, Tề Tô chỉ hận không có bất cứ quan hệ nào với gã, cái dáng vẻ muốn chết thì chết xa một chút, có đáng để gã đi làm như vậy không?".
"Có lẽ vào một khắc từng giúp gã an táng người nhà kia đã đáng rồi". Tần Lạc Xuyên cũng thở dài, "Em không nói với gã, chuyện đêm đó ở Khánh Châu, dưới cây đào gã và Tề Tô nói chuyện chúng ta đã biết được chứ?".
"Không có nói". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu một cái, "Lúc đó cảm thấy, nếu gã khăng khăng muốn báo ơn, vậy thành toàn cho gã đi".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên gật đầu một cái.
Chuyện Tề Tô lấy ơn cứu mạng ép Dư Khởi ám sát Tần Lạc Xuyên như thế nào bọn họ đã biết, cho dù bản thân Dư Khởi không thừa nhận, cũng không thể miễn trừ đi tội của những người nhà họ Tề, chỉ bằng thành toàn cho tâm tư muốn báo ơn của gã.
Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, lại có người đến đây truyền lời nói buổi tối Dư Khởi tự sát trong ngục.
Lúc đó Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đang ăn sáng, hai người chỉ sửng sốt một chút, bèn sai người tìm một cái quan tài mỏng đem chôn, cũng không có dao động cảm xúc gì.
Đối với Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt mà nói, cho dù Dư Khởi có phải có nổi khổ hay không, hay là ám sát có phải ý định ban đầu của gã hay không, nhưng tạo thành thương tổn với Tần Lạc Xuyên là thật, nếu không phải Tần Lạc Xuyên có không gian ở đấy, trước đây rất có thể là sẽ bỏ mạng ở sông Vân.
Chồng chồng hai người cũng không phải Bồ Tát, còn có thể tha thứ cho loại người này, cho một cái quan tài mỏng, chẳng qua cũng là vì nể tình những chuyện Dư Khởi đã làm vì các bá tánh lúc cứu tế trước kia.
Dư Khởi vừa chết, những người của nhà họ Tề đó càng dễ xử lí, cũng không cần mấy người Tần Lạc Xuyên tự mình nhúng tay, giao chứng cứ cho nha môn bên Khánh Châu, tội mưu hại Thế tử, nên xử lí thế nào bên kia tự nhiên biết.
Đến đây, những chuyện rối loạn bên thành Dung này đều đã xử lí xong hết, còn về Triệu Chương người của Tứ Hoàng tử bị Tần Ngôn đóng gói đưa đến kinh thành, nên xử lí thế nào thì đó là chuyện của Hoàng thượng, bọn họ không quản được nhiều như vậy.
Trời giá rét, cho dù vị trí mở đường sông đã được định ra, cũng không có cách nào khởi công ngay, hơn nữa không bao lâu nữa phải ăn Tết, mọi người thương lượng một chút, dứt khoát đẩy chuyện này đến năm sau, hết thảy chờ qua Tết sẽ giải quyết.
Đối với một nhà Tần Lạc Xuyên mà nói, vốn dĩ chính là đoàn tụ chờ đợi đã lâu, hơn nữa trước đó còn gặp phải chuyện Tần Lạc Xuyên suýt chút gặp nguy hiểm, đương nhiên là càng quý trọng.
Mới vào tháng Mười Hai, Thương Thanh Nguyệt đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn Tết, Tần Lạc Xuyên không có chuyện khác cần làm, nên cũng đi theo làm cùng.
Tâm trí của Tần Ngôn đều đặt cả vào việc làm sao để chăm Tiểu Đoàn Tử, chờ đến lúc ông kịp phản ứng lại, mới phát hiện đồ vật hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt chuẩn bị, cũng đủ một nhà bốn người bọn họ trải qua mấy năm, dở khóc dở cười nói, "Đây là chuẩn bị luôn đồ vật cần dùng ăn Tết năm sau rồi à?".
Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút giải thích, "Đầu năm bên này con cần tặng quà qua lại với các quan viên khác, qua Tết lúc bọn họ tới bái kiến cha, đãi khách cũng cần dùng không ít đồ vật, hơn nữa chúng ta khó khăn lắm mới được đoàn tụ, chung quy phải làm náo nhiệt một chút".
Một bên hắn giải thích, một bên Tần Ngôn gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán thành với lí do của hắn, chỉ là chờ sau khi hắn nói xong, mới nhàn nhạt nói, "Trước khi ăn Tết trong cung chắc chắn sẽ có một nhóm ban thưởng đến".
"Không phải chứ?". Tần Lạc Xuyên cứng họng, "Ngàn dặm xa xôi như vậy".
Tần Ngôn chỉ nhướng mày, không nói gì.
Tần Lạc Xuyên vốn dĩ có chút hoài nghi, sau đó nhớ đến thái độ của Hoàng thượng và Ninh Vương đối với Tần Ngôn, lại không xác định, nhất là hành vi trước đó Hoàng thượng còn cố ý phái Lý công công đến đây truyền chỉ, chờ Tần Ngôn đến thành Dung rồi mới về kinh.
Quả nhiên lúc hai mươi ba tháng Chạp, một đội nhân mã phong trần mệt mỏi đưa ban thưởng trong cung tới đây, nhóm ban thưởng này làm Tần Lạc Xuyên mở rộng tầm mắt, không chỉ có đủ mọi thứ chi tiêu ăn mặc, ngay cả nha hoàn tiểu tư cũng có không ít.
Làm Tần Lạc Xuyên không nhịn được hoài nghi, nếu không phải nơi này ngăn sông cách núi, đoán chừng Hoàng thượng và Ninh Vương là muốn phải lấp đầy cả toà nhà này của bọn họ.
Qua một cái Tết đầy đủ sung túc đến làm người có chút buồn rầu, Tần Lạc Xuyên nghênh đón năm thứ hai ở thành Dung.
Đón xong Nguyên tiêu, băng tuyết đã bắt đầu tan rã, vạn vật sống lại, kế hoạch định ra một năm trước cũng sắp được thực hiện.