
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 105 – Thế tử
Tuy rằng Tần Ngôn vẫn luôn nói cục diện rối rắm ở thành Dung bên này đều để lại cho Tần Lạc Xuyên tự mình đi giải quyết, nhưng chuyện cần giải quyết thật ra ông đã giải quyết gần xong hết, chỉ còn người phía sau Dư Khởi, là cần Tần Lạc Xuyên tự mình đi điều tra, chuyện này cũng đã có manh mối, muốn điều tra ra nguyên nhân cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Vì thế ngày tháng kế tiếp, Tần Lạc Xuyên cửa lớn không ra cửa trong không bước ở trong nhà giả vờ hôn mê, mỗi ngày phần lớn thời gian đều dùng để chơi cùng Tiểu Đoàn Tử, thời gian còn lại thì sẽ dạy Thương Thanh Nguyệt một ít phương pháp giải quyết sự việc.
Công bố ra ngoài cũng là Tần Lạc Xuyên đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, rất nhiều chuyện hai người đã thương lượng, đều do Thương Thanh Nguyệt đi xử lí, cũng có thể kiểm tra một chút kết quả học tập của y.
Không ngoài dự đoán của Tần Lạc Xuyên, mấy ngày tiếp theo, Thương Thanh Nguyệt đều sắp xếp chuyện cần xử lí gọn gàng ngăn nắp, không xảy ra chút sai lầm nào, người bên dưới cũng đều quy quy củ củ, rất phục tùng.
Bản thân Thương Thanh Nguyệt cũng hứng thú không tệ.
Cho nên hôm nay lúc y ủ rũ cụp đuôi trở về, Tần Lạc Xuyên ngay lập tức nhận thấy không thích hợp, "Là gặp phải chuyện gì sao?".
"Không sao, đều rất thận lợi". Thương Thanh Nguyệt lắc lắc đầu, "Ngươi của chúng ta đã tìm được người đánh xe trước đây đưa Dư Khởi đi Khánh Châu, hiện tại đã để người đánh xe kia dẫn đường đến Khánh Châu điều tra".
"Vậy làm sao lại có vẻ mặt này?". Tần Lạc Xuyên dùng tay phải không bị thương nhéo chóp mũi Thương Thanh Nguyệt.
"Mỗi ngày ở bên ngoài giả vờ khổ sở thật sự quá khó". Thương Thanh Nguyệt thở dài, ghé vào trên đùi Tần Lạc Xuyên trêu chọc Tiểu Đoàn Tử, "Rõ ràng người một nhà chúng ta ở bên nhau đầm ấm như vậy, sau khi ra cửa, vẻ mặt em còn phải giả vờ đau lòng đến không chịu nổi lại phải kiên cường đứng ra, nhất là đối mặt với những tướng sĩ quan tâm đến em và chàng kia, thậm chí còn có bá tánh của thành Dung, luôn cảm thấy rất có lỗi với mọi người".
Tần Lạc Xuyên thuận tay v**t v* tóc của Thương Thanh Nguyệt, "Từ trước đến nay cha làm việc dứt khoát lưu loát, đoán chừng không bao lâu nữa cha có thể giải quyết xong chuyện bên kia, chờ cha trở về, thì ta không cần tiếp tục giả vờ hôn mê nữa, em cũng không cần vất vả như vậy".
Thương Thanh Nguyệt im lặng một lát, có chút ngượng ngùng nói, "Thật ra cũng có chỗ chơi rất vui, buổi sáng lúc em đến nhà lao gặp Dư Khởi, gã cho rằng chàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, còn em thì không biết gì hết, nên nói lỡ miệng".
"Gã nói cái gì?".
"Gần như là xác nhận ý tưởng của chúng ta". Thương Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lạc Xuyên, "Gã ám sát chàng chắc hẳn là thật sự bị người uy h**p, hơn nữa không tránh khỏi liên quan đến một chuyến đi Khánh Châu kia của gã".
Tần Lạc Xuyên cười khổ một chút, "Hình như ta cũng không có mối thù giết cha, cướp vợ với ai... nhỉ".
Lúc nghe được thù cướp vợ, Thương Thanh Nguyệt vốn định trừng Tần Lạc Xuyên một cái, nhưng suy nghĩ kĩ câu mối thù giết cha kia, hai người đều sửng sốt một chút.
Ngay sau đó Thương Thanh Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, "Bây giờ em để người đi điều tra, trong vụ án tham ô tiền an ủi thương binh lúc trước kia, người liên lụy đến có ai nguyên quán ở Khánh Châu".
Mặc dù không chắc chắn, nhưng trong lòng hai người lúc này cũng đều hướng nghi ngờ về cùng một đáp án, tuy rằng cảm thấy cái lí do này hoang đường vô cùng.
Lúc ấy chuyện tham ô ầm ĩ đến mọi người đều biết, đương nhiên chuyện này điều tra cũng nhanh, ngày hôm sau thuộc hạ đã trình lên tất cả kết quả bọn họ muốn.
Quả nhiên như dự đoán của bọn họ, nguyên quán Khánh Châu chính là một cái tên quen thuộc.
Đã có đáp án, hai người ngược lại không vội mà đi xử lí chuyện Dư Khởi, định chờ người đi Khánh Châu trở về lại nói.
Kết quả người đi Khánh Châu còn chưa trở về, ngược lại là Tần Ngôn trở về trước, đồng thời đến thành Dung không chênh lệch với ông lắm, còn có công văn sách phong kinh thành đưa tới.
Tần Ngôn bước vào cửa trước một bước so với công văn sách phong, Tần Lạc Xuyên cũng không cần phải tiếp tục giả vờ hôn mê nữa, mang theo Thương Thanh Nguyệt bận rộn một trận người ngã ngựa đổ, mới xử lí ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Bận mấy ngày liên tiếp, cuối cùng giải quyết ổn thỏa chuyện sách phong, lại chờ quan viên tiến đến bái kiến rời đi, người một nhà cuối cùng cũng có thể thanh tịnh ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, Tần Lạc Xuyên không nhịn được k** r*n, "Thương thế của con còn chưa lành, đã bận đến thời gian dừng lại uống ly trà cũng không có, phụ vương thật sự không định khen thưởng con một chút hả?".
Tần Ngôn nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, hờ hững nói, "Đã khen thưởng con làm Thế tử, còn chưa đủ à?".
Tần Lạc Xuyên nghẹn một chút, không cách nào phản bác, tuy rằng hắn nghi ngờ nghiêm trọng chuyện mình được phong tước Thế tử Tần Vương sớm như vậy, chính là vì thuận tiện cho Tần Ngôn ném hết những chuyện lặt vặt lười quan tâm đó cho hắn đi xử lí.
Có điều cũng kì lạ, dựa theo quy củ, hoàng tộc sách phong Vương gia, nhất định là phải về kinh thành thụ phong.
Lần này Tần Ngôn được phong làm Tần Vương, mặc kệ là thánh chỉ hay là bản thân Tần Ngôn, đều giống như không có ý tứ phải về kinh thành, tuy rằng công văn sách phong Hoàng thượng viết đến chân thành tha thiết, nhưng chung quy cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
Tần Lạc Xuyên chần chừ một lúc lâu, vẫn là hỏi ra nghi hoặc đã đè nén trong lòng rất lâu, "Vì sao phụ vương không trở về kinh thành?".
"Chuyện của người lớn con nít quan tâm nhiều như vậy làm gì?". Tần Ngôn không chút nghĩ ngợi trả lời, giọng nói xen lẫn bực bội rõ ràng.
Một câu này của ông giống như công tắc, tắt đi tất cả âm thanh trong phòng, ngay cả Tiểu Đoàn Tử trước đó vẫn luôn chơi đồ chơi cũng trở nên yên lặng, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy nghi hoặc, con ngươi nhanh như chớp chuyển động mấy vòng trên người mấy người lớn, cuối cùng đưa trống bỏi cầm trong tay về phía Tần Ngôn, "Ông nội, cho".
Tần Ngôn sửng sốt một chút, vẻ mặt rốt cuộc không kiềm được, bế Tiểu Đoàn Tử đặt vào trong lòng ngực mình trêu đùa, bật cười nói, "Tiểu Đoàn Tử của chúng ta mới là trẻ con".
Ngừng một chút ông mới tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người Tiểu Đoàn Tử, giọng nói cũng không có gợn sóng gì, "Thật ra không có gì không thể nói, khi đó cha nổi lên tâm tư không nên có, sau khi bị Tiên hoàng phát hiện, thì bị nhốt năm năm trong tòa trạch viện trước đây hai đứa ở. Sau đó thì Tiên hoàng bệnh nặng, trước khi lâm chung gọi cha đến trước mặt, để cha thề đời này trừ khi chết, vĩnh viễn không được phép hồi kinh, cha đồng ý rồi".
Lời này của ông nói rất nhẹ nhàng, thậm chí câu nói "cha đồng ý rồi" sau cùng kia nghe vào cũng giống như thường ngày nói cha ăn no rồi vậy, nhưng Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt nghe xong vẫn như cũ khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hai người cũng không dám hỏi tâm tư không nên có kia là cái gì, bởi vì chung quy không phải chuyện làm người vui vẻ gì.
Có điều là di chỉ của Tiên hoàng thì cũng có thể giải thích rõ vì sao lúc trước Ninh Vương lại nói Tần Ngôn không thể hồi kinh.
Tần Lạc Xuyên có chút hối hận hỏi vấn đề như vậy, bởi vì cho dù chuyện đã trôi qua bao lâu, ở trong lòng Tần Ngôn, đây đều là chuyện đau lòng.
Không khí trong phòng nhất thời vô cùng nặng nề, cuối cùng vẫn là Tần Ngôn dời đề tài trước, "Giờ chỉ còn Dư Khởi và đám người phía sau gã chưa xử lí, con nhanh chóng giải quyết cho xong còn ăn Tết".
"Vâng". Tần Lạc Xuyên quyết đoán gật đầu, đây là Tết đoàn viên người một nhà bọn họ khó khăn lắm mong mỏi được sau một thời gian dài xa cách, cũng không thể để những người này ảnh hưởng hứng thú.
***
Trong phòng Tần Ngôn đốt giường đất, Tiểu Đoàn Tử lại dính ông, mấy ngày nay đều là ông ngủ cùng Tiểu Đoàn Tử.
Ông nào có kinh nghiệm nuôi con, cho dù Tiểu Đoàn Tử nghe lời, buổi tối cũng có khả năng sẽ tỉnh lại hoặc là khóc nháo, Tần Lạc Xuyên để Tố Tuyết và Thính Vũ cùng đi qua bên kia hầu hạ.
Bọn họ bên này lấy Tần Lạc Xuyên bị thương cần thanh tĩnh làm lí do, cũng không để nha hoàn khác đến hầu hạ, cho nên rất nhiều chuyện đều rơi vào trên đầu Thương Thanh Nguyệt, chung quy tuy Tần Lạc Xuyên khôi phục không ít, nhưng có một số việc vẫn là một tay khó hoàn thành, ví dụ những chuyện như chải đầu hay mặc quần áo gì đó.
Thương Thanh Nguyệt cũng thích làm những chuyện này cho Tần Lạc Xuyên, ngày thường cho dù bận rộn cả ngày, cũng sẽ không giao hai chuyện này cho người khác làm.
Hôm nay cũng giống như bình thường, dưới sự trợ giúp của Thương Thanh Nguyệt, sau khi Tần Lạc Xuyên thay áo lót xong, thì nhanh chóng đến trên giường nằm.
Chăn đã được xông trước, bên trong lại đặt lò sưởi chân ấm áp, rất thoải mái.
Tần Lạc Xuyên hết sức hưởng thụ duỗi tay duỗi chân một chút, ngẩng đầu lại thấy Thương Thanh Nguyệt cúi đầu, tay đặt ở dây lưng một lúc lâu vẫn chưa cởi bỏ.
Nếu như là lúc hai người vừa mới kết hôn, Tần Lạc Xuyên còn có thể cho rằng là y đang thẹn thùng, hiện tại hai người đã kết hôn lâu như vậy, ngay cả Tiểu Đoàn Tử cũng đã có, huống chi tuy rằng trong phòng đốt chậu than, nhưng vẫn có chút lạnh, thay quần áo chậm rì rì như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị lạnh cóng, vì vậy nhắc nhở nói, "Đang suy nghĩ gì đó?".
Thương Thanh Nguyệt ngẩn ra một lúc, tiếp theo cũng nhanh chóng thay xong quần áo nằm xuống giường, ậm ờ nói, "Hôm nay Dư Khởi nói với cai ngục, muốn gặp chàng một lần".
"Không gặp". Tần Lạc Xuyên không chút nghĩ ngợi nói lời từ chối.
"Không được đi gặp". Thương Thanh Nguyệt cũng mở miệng cùng lúc, giọng nói có chút hung dữ.
Tần Lạc Xuyên không thể hiểu được, "Vì sao em lại cảm thấy ta sẽ đi gặp gã?".
"Em đã xem qua quyển sổ ghi chép kia của gã". Thương Thanh Nguyệt nói, "Tranh vẽ địa thế và các loại ghi chép bên trong đều vô cùng kĩ càng tỉ mỉ, là em thì nhất định không làm được tốt như vậy, hơn nữa nghe mấy người anh trai nói, trước đây lúc ở Tây Cốc, gã cũng làm không ít chuyện có công".
"Vậy thì đã sao?". Tần Lạc Xuyên thẳng thắn, "Gã làm những chuyện này có lẽ có ích đối với bá tánh, nhưng với ta mà nói, cho dù gã không làm, cũng sẽ có người khác đến làm, cũng không cần phải nói đến sổ ghi chép kia, đó đều là dựa theo chỉ thị của ta mà ghi chép, cách vẽ bản đồ cũng là ta dạy gã, gã làm những chuyện này chẳng qua là vì sau đó g**t ch*t ta, những chuyện ta...".
"Không được nói chữ đó". Tần Lạc Xuyên còn chưa nói hết câu, đã bị Thương Thanh Nguyệt ngắt lời.
"Được, không nói". Tần Lạc Xuyên vỗ nhẹ phía sau lưng Thương Thanh Nguyệt cười một cái, "Cho nên một kẻ tiếp cận để ám sát ta như vậy, vì sao ta còn phải đi gặp gã".
Tần Lạc Xuyên cười nhạo một chút, lại nói tiếp, "Cho dù gã lại suy nghĩ vì bá tánh thế nào đi nữa, hay là cho rằng ta là một vị quan tốt, bây giờ cảm thấy hổ thẹn với ta, nhưng đều không thay đổi được chuyện gã đã làm. Dựa vào cái gì ta phải đi gặp gã một lần, để gã có cơ hội xin lỗi sau đó an ủi lương tâm bất an của gã".
Lúc trước Thương Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy không muốn để Tần Lạc Xuyên đi gặp Dư Khởi, nhưng không thể nói rõ vì cái gì, bây giờ nghe Tần Lạc Xuyên vừa nói như vậy, có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, gật gật đầu tán thành nói, "Ừm, không đi gặp gã, dù sao gã có tài hơn nữa cũng không tài bằng phu quân".
Tần Lạc Xuyên bật cười, "Yên tâm đi, cho dù ta yêu tài thì đối phương phải xứng mới được".
Qua một lát, Thương Thanh Nguyệt đột nhiên nói, "Ngày mai em đi gặp gã một chút".
Tần Lạc Xuyên thấy y hơi nheo đôi mắt lại một chút, khóe miệng còn mang theo một chút ý cười, bèn dùng trán cụng trán y một cái, nhỏ giọng nói, "Lại nổi lên ý đồ xấu xa gì?".
"Mới không phải ý đồ xấu". Thương Thanh Nguyệt lẩm bẩm nói, "Chẳng phải gã che chở những người nhà họ Tề đó không chịu nói ra sao, bây giờ chúng ta đã biết, chung quy cần thông báo với gã một chút".