Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 73

Trước Tiếp

Khi nghe nói Oanh Nhiên tu luyện “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, Quan Dập không khỏi buột miệng: “Ôi vãi! Đó là bí bảo truyền thừa ngàn năm của Ất Huyền Đạo Nhất bọn ta đấy! Dạo trước bị người ta động vào nhưng Ất Huyền Đạo Nhất không dám công khai, là sư phụ nói ta biết... Hóa ra là muội động vào cuốn bí tịch này! Sao muội làm được thế?”

 

Oanh Nhiên: “Hoài Chân cho ta.”

 

Quan Dập liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng: ...

 

Y cũng muốn nhờ Từ Ly Lăng lấy cho y một cuốn bí tịch đến sư phụ y cũng không lấy được quá!

 

Nhưng không được... Từ Ly Lăng là đại ác ma đấy!

 

Oanh Nhiên nói tiếp.

 

Khi nghe nói Từ Ly Lăng đã sửa lại bí tịch và phương pháp tu luyện cho Oanh Nhiên, giúp tiến độ tu hành của Oanh Nhiên thêm nhanh chóng và dễ dàng.

 

Quan Dập lại liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng: ...

 

Cũng muốn nhờ Từ Ly Lăng sửa bí tịch lại cho y quá!

 

Thật ra sư phụ y cũng biết sửa, nhưng làm sao có thể đạt được hiệu quả mỗi ngày chỉ tu luyện hai canh giờ mà chưa tới hai năm đã thăng cấp ba tầng cơ chứ!

 

Nhưng không được... Y là người nhà mẹ đẻ của Oanh Nhiên, nếu nhờ Từ Ly Lăng sửa thì chẳng phải sẽ rơi vào thế hạ phong hay sao.

 

Oanh Nhiên tiếp tục kể về chuyện Từ Ly Lăng làm pháp trượng cho mình. Quan Dập bảo Oanh Nhiên lấy ra cho y nhìn thử.

 

Oanh Nhiên rút chiếc trâm cài do pháp trượng hóa thành ra từ tóc, cởi bỏ tấm lụa che giấu linh khí ra.

 

Quan Dập trợn trừng mắt nhìn chằm chằm đỉnh pháp trượng. Mặc dù đã ẩn giấu hơi thở, nhưng y vẫn có thể nhận ra đó là thứ gì.

 

Y chỉ từng nhìn thấy thứ này trong tàng thư của sư phụ, là bảo vật Diệu Cảnh trong truyền thuyết – Mắt Thần Ánh Dương.

 

Trong sách nói Mắt Thần Ánh Dương có thể dùng làm nguyên liệu luyện khí.

 

Nhưng vì ngay cả Thần Đế cũng khó có thể luyện hóa nó, nên vào thời điểm đất trời mất liên thông, chỉ có thể giữ nguyên hình dạng của nó và đưa cho Diệu Cảnh cất giữ.

 

Vậy mà! Vậy mà giờ phút này!

 

Quan Dập khó tin, ngắm nghía cây pháp trượng: “Nguyên, nguyên liệu trên này đều là hàng thật à?”

 

Vì Mắt Thần Ánh Dương quá bắt mắt nên sau khi quan sát kỹ pháp trượng, y mới phát hiện nguyên liệu làm thân pháp trượng cũng đều là thánh vật Âm Dương đạo, được tinh chế theo phương pháp đặc biệt như Tinh Hà Vượt Trăng.

 

Mức độ trân quý của những bảo vật này, có thể nói nếu không từng xem mật tàng của Nhạc Triều Thu thì y cũng chẳng nhận ra được.

 

Oanh Nhiên không biết rõ nguồn gốc của nguyên liệu pháp trượng, chỉ cảm thấy Từ Ly Lăng luôn tặng cho mình những gì tốt nhất nên thản nhiên đáp: “Hoài Chân làm cho ta, đương nhiên là hàng thật.”

 

Quan Dập lại nhìn Từ Ly Lăng, đôi mắt chẳng kìm được lửa nóng.

 

Thế gian dù tôn sùng đạo đức đến đâu thì cuối cùng vẫn là cá lớn nuốt cá bé mà thôi.

 

Người tu huyền đạo giết người cướp của cũng là chuyện thường tình.

 

Tuy không thể công khai, nhưng nếu cướp được chí bảo thì ai mà chẳng thầm khen: Tài giỏi!

 

Y nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà nói với Từ Ly Lăng: “Muội phu, có thể xem giúp ta bí tịch tu luyện và kiếm bản mệnh không?”

 

Y sốt ruột lấy kiếm và bí tịch ra đặt lên bàn.

 

Từ Ly Lăng còn chẳng nhìn lấy một cái: “Không biết xem.”

 

Ánh mắt Oanh Nhiên nhìn qua nhìn lại giữa Quan Dập và Từ Ly Lăng, không tùy tiện lên tiếng.

 

Nàng biết rõ Từ Ly Lăng đã tốn nhiều công sức thế nào để sửa tịch và luyện chế pháp trượng cho nàng.

 

Mặc dù nàng cũng hy vọng Từ Ly Lăng sẽ giúp Quan Dập, nhưng nếu hắn không thích thì nàng không muốn ép hắn.

 

“Không phải, sao ngươi lại không biết xem được? Cái này... Cái này ngươi còn biết làm mà!”

 

Quan Dập chỉ vào cây trâm của Oanh Nhiên.

 

Kiếm bản mệnh của hắn có thể coi là chí bảo đệ nhất hạ giới, nhưng giờ phút này khi so sánh với trâm cài của Oanh Nhiên lại chẳng đáng nhắc tới.

 

Oanh Nhiên im lặng cài trâm lên tóc.

 

Quan Dập cúi người với Từ Ly Lăng, gần như mỉm cười lấy lòng: “Muội phu tốt bụng à, xem thử cho ta đi mà? Nhắc nhở hai câu thôi cũng được.”

 

Vì tu đạo, có nịnh nọt một chút cũng không mất mắt.

 

Oanh Nhiên lén nhìn Từ Ly Lăng, chớp chớp mắt.

 

Từ Ly Lăng nhìn vào mắt nàng, tùy tiện lật mấy trang bí tịch của Quan Dập rồi xem kiếm của y: “Ngươi tu “Quân Nguyên Bách Đoan”, đây là một bộ kiếm quyết nền tảng để luyện kiếm tâm. Vì vậy khi tu luyện kiếm quyết, ngoại trừ nâng cao thể lực thì ngươi còn phải tập luyện ngưng thần tĩnh tư nhiều hơn kiếm quyết thông thường.”

 

“Luyện bộ kiếm quyết này cần hơn sáu canh giờ mỗi ngày. Nếu hoàn toàn tuân thủ lộ trình trong kiếm quyết thì đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.”

 

Đôi mắt Quan Dập sáng trưng, tập trung nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng vừa lên tiếng, y đã biết ngay Từ Ly Lăng thông thạo.

 

Bởi vì những lời Từ Ly Lăng nói giống hệt sư phụ y.

 

Từ Ly Lăng: “Khi viết bộ kiếm quyết này, tác giả vẫn chưa trưởng thành nên suy nghĩ không toàn vẹn. Nhạc Triều Thu đã dựa vào cơ sở của bộ kiếm quyết này để cố gắng cải tiến. Hướng điều chỉnh của hắn là đúng, đã rút ngắn thời gian ngưng thần tĩnh tư. Tuy nhiên...”

 

“Việc ngưng thần tĩnh tư có thể bỏ hẳn. Khi kiếm tâm dao động thì sẽ tùy tâm ngộ đạo.”

 

Quan Dập nhíu mày: “Nhưng nếu muốn tu luyện kiếm tâm, làm sao có thể ngộ ra kiếm đạo nếu không ngưng thần tĩnh tư?”

 

Từ Ly Lăng: “Có rất nhiều loại kiếm đạo. Kiếm đạo quân tử, kiếm đạo hộ sinh*, kiếm đạo đế vương... Cách ngộ ra mỗi loại kiếm đạo cũng khác nhau.”

 

““Quân Nguyên Bách Đoan” chính là kiếm đạo đế vương. Ngạn ngữ có câu dân như nước, vua như thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Kiếm đạo đế vương không phải ngồi trên cao thống trị, mà là như cá trong nước, lĩnh ngộ trong nước, khống chế trong nước.”

 

*Hộ sinh ở đây mang nghĩa bảo hộ chúng sinh.

 

Quan Dập suy tư: “Ý ngươi là, ngộ ra kiếm tâm không cần phải ngồi yên tưởng tượng, mà phải lĩnh ngộ trong quá trình luyện kiếm, trải nghiệm và bất cứ lúc nào. Đồng thời không được rời khỏi bản tâm của kiếm đạo đế vương trong “Quân Nguyên Bách Đoan”?”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng.

 

Quan Dập sửng sốt một lúc lâu, ánh mắt nhìn Từ Ly Lăng lộ ra vẻ chấn động.

 

Sư phụ y tu luyện “Quân Nguyên Bách Đoan” nhiều năm mới dám rút ngắn thời gian ngưng thần tĩnh tư, chứ không dám hoàn toàn bỏ đi.

 

Từ Ly Lăng chỉ tùy tiện đọc vài trang mà đã nắm rõ cốt lõi.

 

Từ Ly Lăng nói tiếp: “Kiếm của ngươi đã là thanh kiếm tốt nhất hạ giới rồi. Song kiếm tâm không đồng nhất với “Quân Nguyên Bách Đoan” nên cần chính ngươi luyện hóa. Không thể cải tiến thêm được, ngươi không có tài năng phù hợp.”

 

Quan Dập cất bí tịch và kiếm đi, lẩm bẩm nói: “Hèn gì khi ta dùng kiếm lại cảm giác không thể phát huy toàn lực. Ta còn tưởng mình không đủ tư cách dùng nó, hóa ra là do kiếm tâm chưa đồng nhất.”

 

Oanh Nhiên chống tay lên má nhìn Từ Ly Lăng, hai mắt cong cong.

 

Nếu Quan Dập không có ở đây, nàng sẽ hôn hắn một cái.

 

Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng tựa hồ đang hỏi: Vui à?

 

Oanh Nhiên mím môi cười, biết hắn hiểu lòng nàng đang nghĩ gì.

 

Nàng đưa tay xuống bàn, lén móc lấy một ngón tay của hắn.

 

Từ Ly Lăng nắm lấy tay nàng, bao bọc bàn tay nàng trong tay mình.

 

Quan Dập hoàn toàn không hay biết động tác của hai người dưới bàn. Y mải nghiền ngẫm việc tu đạo, đầu óc như được khai sáng con đường mà tiên nhân chỉ dạy.

 

Thậm chí vứt luôn chuyện thân phận Từ Ly Lăng có nguy hiểm hay không ra sau đầu.

 

Quan Dập thân thiết đùa giỡn cùng Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, một câu “muội phu”, hai câu “muội phu”, chỉ hận không thể tự gắp đồ ăn cho Từ Ly Lăng.

 

Thật ra y có gắp.

 

Chỉ là chưa đặt vào chén Từ Ly Lăng thì đã bị từ chối.

 

Tuy nhiên y không thèm để ý, cười hì hì tự ăn hết.

 

Ăn xong tính tiền, Quan Dập chào tạm biệt Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên mời Quan Dập vào nhà ngồi chơi.

 

Nhưng Quan Dập vẫn còn công việc cần xử lý nên hẹn hôm khác, lại dặn Oanh Nhiên nếu có việc thì đến phủ thành chủ tìm mình.

 

Oanh Nhiên đồng ý, quay về nhà cùng Từ Ly Lăng.

 

Mặc dù lúc về đến nhà thì đã quá trưa, nhưng Oanh Nhiên vẫn ra sân sau tĩnh tu một canh giờ.

 

Tiếp đó lại là một ngày bình thường, yên bình và nhàn nhã.

 

Buổi tối sau khi đi tắm, Từ Ly Lăng đi vào phòng tắm, còn Oanh Nhiên ngồi một mình trong phòng chải tóc trước bàn trang điểm.

 

Mặt gương toàn thân chiếu rọi hình bóng nàng ngồi trước bàn trang điểm: Gương mặt trắng như tuyết mờ hơi nước, mái tóc ướt đen nhánh rủ xuống váy màu vàng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

 

Nàng chỉnh lại tóc tai, quần áo trước gương, càng nhìn càng thấy thật tốt khi có một chiếc gương toàn thân.

 

Đợi Từ Ly Lăng trở về phòng, nàng đã lau khô tóc: “Ban đầu ta nghĩ có gương trang điểm là đủ rồi, bây giờ dùng gương toàn thân mới phát hiện nó tiện cỡ nào, đáng lẽ phải mua từ lâu rồi mới đúng.”

 

Lúc mua bàn trang điểm ở huyện Vân Thủy, Từ Ly Lăng đã nhắc nàng mua gương toàn thân.

 

Nhưng lúc ấy nàng cảm thấy hoàn cảnh gia đình không giàu có gì nên không chịu mua.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, nhận lấy chiếc khăn từ tay nàng, đứng sau lưng nàng lau tóc ướt.

 

Trong gương chiếu rọi hình bóng hai người. Oanh Nhiên giơ tay so sánh đỉnh đầu mình lên người Từ Ly lăng, không khỏi bật cười: “Cao thật.”

 

Từ Ly Lăng cúi đầu tì cằm lên đầu nàng, mái tóc đen trượt xuống rủ lên người nàng, trông cứ như bao bọc nàng vào cơ thể hắn vậy.

 

Tóc hắn chưa khô, vẫn còn ẩm ướt.

 

Oanh Nhiên bật cười đẩy hắn ra: “Lạnh quá, đừng chạm vào ta mà.”

 

Nhưng nàng càng nói như vậy thì càng không đẩy hắn ra được, cả hai cứ thế đùa giỡn một hồi.

 

Cuối cùng nàng đánh hắn một cái, ranh mãnh giơ tay ra hiệu ngừng chiến để hắn không thể phản đòn, sau đó giảo hoạt nói: “Được rồi, đừng nghịch nữa, mau lau tóc đi.”

 

Từ Ly Lăng cúi đầu cắn vào vành tai nàng.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích đẩy hắn ra. Nàng cầm lấy chiếc khăn trong tay hắn, lau tóc giúp hắn.

 

Cứ vậy, Từ Ly Lăng khom lưng cúi đầu để nàng lau một lúc. Một tay hắn ôm eo nàng, bế nàng ngồi lên bàn trang điểm để tiện lau tóc cho mình hơn.

 

Chiếc bàn trang điểm mới vừa rộng vừa lớn, ưu điểm ít hoa văn điêu khắc cũng hiện ra lúc này:

 

Đó là nàng ngồi lên không sợ rớt, dựa vào mặt gương cũng không thấy cộm. Vừa vững chãi vừa thoải mái cứ như ngồi trên giường.

 

Nếu Từ Ly Lăng đứng xa bàn trang điểm thì nàng sẽ không tiện lau tóc. Nhưng nếu hắn đứng gần thì đụng vào chân nàng lơ lửng trước bàn trang điểm.

 

Oanh Nhiên bèn tách hai chân ra, nâng một chân lên ôm eo hắn, ra hiệu cho hắn lại gần.

 

Từ Ly Lăng nương theo lực đứng g*** h** ch*n nàng, để tiện cho nàng lau tóc nên hắn đặt một tay lên chân nàng đang ôm eo hắn.

 

Oanh Nhiên bật cười định rút chân về, “Đừng nghịch.”

 

Từ Ly Lăng vẫn không bỏ ra, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.

 

Oanh Nhiên nâng chân còn lại lên định đá hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt.

 

Oanh Nhiên chỉ xem như đang đùa giỡn, một tay chống lên vai hắn, tay còn lại cầm khăn giữ lấy mái tóc dài của hắn. Nàng đá tới đá lui, mông cứ thế trượt qua trượt lại trên bàn trang điểm.

 

Nàng vô tình đụng vào người hắn, thế là bị hắn giữ chặt eo và mông. Oanh Nhiên cảm thấy được sự khác thường, lúc bấy giờ mới cứng người. Nàng im lặng tiếp tục lau tóc cho hắn, nhưng càng lau càng đỏ mặt.

 

Oanh Nhiên định lùi ra sau nhưng không thành, ngược lại phần cơ thể tiếp xúc càng cọ sát hơn. Nàng cứng người, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của hắn.

 

Sắc mặt hắn vẫn bình thản và ôn hòa như chưa từng làm gì, càng khiến nàng thêm phiền lòng.

 

Oanh Nhiên chẳng nói tiếng nào, làm bộ không biết gì. Nhưng cảm giác cộm lên quả thật rất khó để phớt lờ.

 

Khóe mắt nàng liếc qua tấm gương bên cạnh. Tư thế nàng đặt chân lên eo hắn thật sự quá khó coi. Nếu không phải cả hai vẫn mặc y phục đầy đủ thì trông giống hệt đang làm chuyện nào đó.

 

Một lúc sau, Oanh Nhiên buông khăn xuống, xoa mái tóc dài của hắn: “Khô rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn không buông nàng ra, cũng không làm gì khác.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ, chậm rãi đối diện tầm mắt hắn, hai tay nhẹ đẩy hắn ra, nhưng không chịu thu chân về: “Không lau nữa, đi ngủ.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn buông nàng ra, tiện tay vuốt vuốt mái tóc dài rồi đứng dậy rời đi.

 

Oanh Nhiên sững sờ ngồi trên bàn trang điểm.

 

Ấy... Không phải... Rõ ràng hắn...

 

Từ Ly Lăng đi được vài bước thì quay lại nhìn nàng: “Không xuống ngủ à?”

 

Sắc mặt hắn vẫn bình thường. Nếu không phải ban nãy nàng bị hắn ép sát một lúc và cảm giác kia vẫn còn lưu lại, thì nàng đã nghĩ bản thân ảo tưởng thật rồi.

 

Oanh Nhiên lườm hắn một cái, không rõ hắn chậm hiểu thật hay đang cố tình trêu mình, đỏ mặt che giấu sự xấu hổ: “Ta ngồi thêm một lúc nữa, chàng đi ngủ trước đi.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ ngước mắt lên, quay người quay lại: “Ngồi trên chiếc bàn trang điểm này thoải mái lắm sao?”

 

Oanh Nhiên không muốn bị hắn trêu chọc nữa, vừa thấy hắn đến gần liền giơ chân ngăn lại: “Rất thoải mái.”

 

Từ Ly Lăng khẽ “ừm” một tiếng, âm cuối trầm thấp ngân dài. Khi nàng nhấc chân lên, hắn lập tức nắm lấy bắp chân nàng, một lần nữa đứng g*** h** ch*n nàng như tư thế lúc nãy.

 

Hắn cúi người xuống làm Oanh Nhiên vô thức ngửa người ra sau, lưng bị ép dán chặt vào mặt gương.

 

Tấm gương lạnh lẽo khiến Oanh Nhiên rùng mình.

 

Oanh Nhiên bất mãn liếc nhìn Từ Ly Lăng: “Đừng chọc ta.”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Quan Dập trước khi phát hiện ác ma tinh thông tu đạo: Làm sao bây giờ? Một tên ác ma to đùng như vậy, sầu chết mất [Chống cằm]

 

Quan Dập sau khi phát hiện ác ma tinh thông tu đạo: Làm sao bây giờ, hơi hơi sầu... [Chồng cằm] Muội phu, hẹ hẹ, muội phu tốt bụng của ta... [Ngại ngùng] Làm sao bây giờ, vẫn thấy hơi sầu... [Chống cằm] Muội phu, hẹ hẹ, muội phu tốt bụng của ta [Ngại ngùng]... Nhưng vẫn hơi sầu [Khóc lớn]... Muội phu, hẹ hẹ, muội phu tốt bụng của ta... [Hôn hôn]

 

Tiểu Hoàng: [Xem thường]

 

Đại Hoa: [Xem thường]

Trước Tiếp