Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 72

Trước Tiếp

Quan Dập đang suy tư thì bỗng phát hiện một chuyện, y giật mình trợn trừng mắt quan sát Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên bật cười xoay người để y xem: “Nhìn gì thế?”

 

Quan Dập kêu lên: “Muội đã là tu sĩ tầng thứ ba rồi!”

 

Oanh Nhiên gật đầu, giọng điệu tinh nghịch: “Ừm.”

 

Quan Dập khó tin: “Chỉ... Chỉ trong hai năm, muội từ một người chưa nhập đạo lên tới tầng thứ ba huyền đạo!”

 

Oanh Nhiên gật đầu thêm lần nữa. Nàng rất muốn nói cho Quan Dập biết đây đều là nhờ Hoài Chân chỉ dạy nàng, sửa bí tịch, làm pháp trượng cho nàng. Ngoại trừ tu luyện, hắn đã làm tất cả những chuyện mà tu sĩ cần làm cho nàng.

 

Nhưng vì còn những tu sĩ khác ở đây nên nàng không tiện nói rõ, chỉ cầm lấy tay Từ Ly Lăng và ra hiệu bằng ánh mắt.

 

Ánh mắt Quan Dập nhìn Từ Ly Lăng bỗng thay đổi, gần như muốn buột miệng thốt ra: Có thể cũng làm ta thăng ba tầng trong hai năm không? Một tầng cũng được mà!

 

Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, y ho nhẹ hai tiếng, cố giữ vững uy nghiêm của người huynh trưởng, “Tốt lắm, tốt lắm...”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng: “Sao ta ngửi thấy mùi chua* vậy ta.”

 

*Ý chỉ sự ghen tỵ.

 

Quan Dập làm mặt quỷ với nàng.

 

Sự xa cách và ngại ngùng do lâu ngày không gặp ngay lập tức bị phá vỡ tại đây.

 

Tuy nhiên vì Quan Dập vẫn còn công việc nên không tiện nói chuyện thêm với Oanh Nhiên. Y bảo Oanh Nhiên trưa nay đến Tiếu Khách Lâu đợi mình ăn cơm, sau đó rời đi cùng các đồng môn.

 

Kim Ngũ Lưỡng tiễn bọn họ ra cửa, xoay người lại ngạc nhiên: “Đệ tử thân truyền do thái thượng trưởng lão Nhạc Triều Thu của Ất Huyền Đạo Nhất vừa thu nhận là bạn của ngươi à?”

 

Oanh Nhiên chưa từng nghe tên Nhạc Triều Thu, nhưng với chức danh đó và vẻ kinh ngạc của Kim Ngũ Lưỡng, nàng cũng biết đây là một nhân vật bất phàm.

 

Thấy Quan Dập trở thành đệ tử của người như vậy, cuộc sống ở châu Vân có vẻ không tệ, nàng cũng thấy yên tâm phần nào.

 

Nàng không nói gì, mỉm cười với Kim Ngũ Lưỡng.

 

Kim Ngũ Lưỡng cũng không lắm chuyện, chỉ kinh ngạc cảm thán một hồi rồi thôi.

 

Những đệ tử đó chỉ có nhiệm vụ tuần tra, ông ta không cần thiết tạo quan hệ với Oanh Nhiên để lấy lòng bọn họ.

 

Oanh Nhiên nhìn sắc trời thấy không còn sớm, đành hỏi Từ Ly Lăng đã chọn bàn trang điểm xong chưa.

 

Từ Ly Lăng chọn được hai cái, bảo nàng đi xem thử.

 

Bàn trang điểm là cho nàng dùng nên đương nhiên phải để nàng thử.

 

Oanh Nhiên cùng hắn đi vào trong. Kim Ngũ Lưỡng cũng đuổi theo, muốn nhìn xem chiếc bàn hắn chọn đắt cỡ nào.

 

Mặc dù Kim Ngũ Lưỡng tỏ vẻ phóng khoáng bảo không cần trả tiền, nhưng trong lòng ông ta vẫn hy vọng Từ Ly Lăng chọn cái càng rẻ càng tốt.

 

Vào đến phòng trong, Kim Ngũ Lưỡng nhìn rõ thì thất vọng vô cùng, giở giọng mỉa mai: “Ngươi cũng biết chọn quá ta.”

 

Hai cái bàn trang điểm do Từ Ly Lăng chọn đều không được điêu khắc quá nhiều. So với những chiếc bàn trang điểm được chạm trổ tinh xảo khác thì chúng chẳng bắt mắt chút nào.

 

Song chúng đều là tạo vật từ thiên nhiên nên tinh tế khác thường. Mặt gương sáng trong như nước, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.

 

Oanh Nhiên nhẹ nhàng v**t v* mặt bàn, cảm thấy mượt mà, chắc chắn. Mặc dù kém hơn chiếc giường của Từ Ly Lăng rất nhiều, nhưng cũng ngang ngửa cái bàn trang điểm ban đầu của nàng.

 

Kim Ngũ Lưỡng: “Mặc dù hai chiếc bàn trang điểm này không được điêu khắc nhiều, nhưng đó là vì chúng làm từ chất liệu bất phàm. Người phàm khó điêu khắc linh vật, thợ thủ công bèn cố gắng giữ nguyên hình dáng tự nhiên của nó.”

 

“Ngươi nhìn kỹ đi, hai chiếc bàn trang điểm này đều là nguyên khối, chỗ nối giữa mặt gương, ngăn kéo và tủ đều không có khe hở. Đó là vì chúng được điêu khắc từ một khối linh mộc ngàn năm.”

 

“Đồ quý tất nhiên phải đi với đồ quý. Chiếc bàn trang điểm này cũng vậy. Mặt gương được rèn từ thủy tinh biên giới Quỳnh Vũ mà ra.”

 

Kim Ngũ Lưỡng tiếc nuối ngồi vào giữa hai chiếc bàn trang điểm, “Hai bảo bối này là bàn trang điểm đắt nhất chỗ ta đấy.”

 

Oanh Nhiên biết Kim Ngũ Lưỡng nói nhiều như vậy chính là hy vọng nàng sẽ chọn cái rẻ hơn.

 

Nhưng đáng tiếc, nàng lại không hiểu lòng người.

 

Oanh Nhiên kéo tay Từ Ly Lăng ngắm nghía kỹ càng hai chiếc bàn trang điểm, sau đó hỏi Từ Ly Lăng nghiêng về cái nào hơn.

 

Từ Ly Lăng đối chiếu chiều cao của nàng: “Cái thứ hai. Cái thứ nhất thấp quá, cái thứ hai có độ cao thích hợp, tuy gương hơi nhỏ nhưng có bệ nhô ra để đặt gương toàn thân. Mua cái này rồi ghép thêm mặt gương toàn thân nữa là được.”

 

Oanh Nhiên cân nhắc: “Vậy chọn cái thứ hai đi.”

 

Nàng cũng muốn có gương toàn thân.

 

Kim Ngũ Lưỡng: “Gương toàn thân thì ta không tặng đâu nhé.”

 

Tiểu đồng thì thầm: “Chưởng quầy, dù sao Tần phu nhân cũng là khách quen...”

 

Kim Ngũ Lưỡng trừng mắt nhìn tiểu đồng, sau đó giơ hai ngón tay: “Vậy giảm giá hai mươi phần trăm.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười cảm ơn chưởng quầy, sau đó đi chọn gương toàn thân cùng Từ Ly Lăng.

 

Vốn dĩ Oanh Nhiên không định chọn một mặt gương quá tốt, nhưng Từ Ly Lăng vẫn phát huy rất ổn định, cứ chọn một phát là trúng bảo vật của quán, kích cỡ vừa khít với bệ bàn.

 

Mặc dù mặt gương đã được giảm giá hai mươi phần trăm, nhưng nó vẫn tiêu sạch số linh thạch nàng vừa đổi từ linh khí Trương Phục Huyền tặng sáng nay. Oanh Nhiên thoải mái trả linh thạch.

 

Chưởng quầy bị tổn thất một chút nên tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, dù sao chiếc bàn trang điểm vẫn đắt hơn.

 

Sau khi thanh toán xong thì đã không còn sớm.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng mang bàn trang điểm và gương toàn thân về nhà, đặt bọn chúng trong phòng rồi đến Tiểu Khách Lâu.

 

Khi bọn họ đến Tiếu Khách Lâu, Quan Dập đã đợi trên lầu một khắc.

 

Y tiếp đón Oanh Nhiên vào phòng riêng ở tầng hai, không khỏi cảm thán: “Nhớ khi ở huyện Vân Thủy, lúc ta vừa quay về đi ăn cùng muội cũng lên tầng hai.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một tiếng: “Lần trước không có Hoài Chân, chúng ta còn bảo nếu có cơ hội thì sẽ ăn cùng chàng, bây giờ được ăn thật rồi.”

 

Quan Dập đáp một tiếng, lại nghĩ Từ Ly Lăng thâm sâu khó lường, không khỏi than thở.

 

Ba người ngồi xuống, tiểu nhị mang bảng thực đơn lên.

 

Quan Dập nhận lấy, bảo Oanh Nhiên gọi món. Vốn dĩ y định dạy Oanh Nhiên cách dùng bảng thực đơn, nhưng lại thấy Oanh Nhiên nhận lấy và sử dụng rất thành thạo.

 

Quan Dập kinh ngạc: “Muội từng đến đây ăn rồi à?”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ta và Hoài Chân từng tới đây ăn vài lần.”

 

Mặc dù lần nào cũng không gọi quá nhiều món, nhưng mỗi lần được thử một món mới cùng Từ Ly Lăng, nàng đều rất vui.

 

Có món nàng thích ăn, Từ Ly Lăng sẽ học làm theo.

 

Khách quan mà nói, đầu bếp của Tiếu Khách Lâu nấu ăn ngon hơn, nhưng Oanh Nhiên vẫn thích Từ Ly Lăng nấu.

 

Đặc biệt là khi hắn thử làm món mới, nàng đứng bên cạnh lúc thì bàn xem có làm đúng cách chưa, lúc lại tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

 

Quan Dập thầm ngạc nhiên, gãi đầu, sắc mặt phức tạp: “Muội phu đối xử với muội tốt thật.”

 

Oanh Nhiên chẳng hề ngại ngùng nhướng mày: “Ừm.”

 

Sau khi gọi món xong, nàng hỏi Quan Dập có muốn ăn gì không, Quan Dập lắc đầu.

 

Nàng lại hỏi Từ Ly Lăng. Từ Ly Lăng nhìn qua, thấy những món nàng chọn toàn theo khẩu vị Quan Dập, bèn gọi thêm một món cánh gà chiên giòn mật ong mà nàng thích ăn.

 

Hắn nhận lấy bảng thực đơn, gọi tiểu nhị tới rồi đưa ra, sau đó tiếp tục yên tĩnh ngồi bên cạnh Oanh Nhiên.

 

Quan Dập âm thầm quan sát thái độ thân mật giữa Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên. Cách hắn chăm sóc nàng quá đỗi tự nhiên khiến người ta đứng ngồi không yên như bị gai đâm vào người.

 

Nếu không phải sau khi đến châu Vân, y biết được rằng...

 

Trước khi Hồng Nhai Công chết đã báo tin về việc Thánh Ma hiện thế, mà Từ Ly Lăng đã thừa nhận mình g**t ch*t Hồng Nhai Công. Từ đó có thể suy đoán Từ Ly Lăng là một trong những đại tướng thân cận nhất dưới trướng Thánh Ma.

 

Thì có lẽ y sẽ rất vui mừng vì quan hệ vợ chồng giữa Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tốt đến vậy, thậm chí còn trêu chọc vài câu.

 

Oanh Nhiên nhận ra sự cứng nhắc và gượng gạo của Quan Dập, quan tâm hỏi: “Huynh sao thế? Không thoải mái hả?”

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn Quan Dập, tiếp tục phớt lờ.

 

Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó đã khiến cả người Quan Dập vô thức căng thẳng: “Không sao... Ta giãn gân cốt một lúc.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, sau đó nhắc đến chuyện của châu Ý Vương với Quan Dập.

 

Đầu tiên nàng hỏi Tần Hoán và Hứa Thu Quế có khỏe không, sau khi nhận được câu trả lời là có thì lại hỏi vì sao Quan Dập đến châu Vân và trở thành đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất.

 

Oanh Nhiên: “Ta nghe nói huynh là đệ tử của thái thượng trưởng lão!”

 

Quan Dập gật đầu, ngồi thẳng người bày biện khí thế như muốn uy h**p Từ Ly Lăng: “À đúng, không sai! Thái thượng trưởng lão của Ất Huyền Đạo Nhất, người đứng đầu hạ giới, kiếm tiên châu Vân Nhạc Triều Thu chính là sư phụ ta. Ta là đệ tử thân truyền duy nhất dưới trướng ông ấy đấy!”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc cảm thán: “Lợi hại vậy sao!”

 

Từ Ly Lăng vẫn thờ ơ lau chén đũa cho Oanh Nhiên.

 

Quan Dập nâng cao âm lượng hơn: “Hơn một năm trước, tin tức Thánh Ma xuất thế truyền ra, sư phụ ta liền xuất quan tự đến châu Ý Vương xem xét. Cơ duyên tình cờ thế nào lại gặp ta, ông liếc mắt một cái đã nhận ra căn cốt ta bất phàm!”

 

“Mặc dù đến năm mười bảy tuổi ta mới thức tỉnh linh căn, nhưng nói sao nhỉ? Ta có tài nhưng thành đạt muộn! Căn cốt của ta vẫn luôn không ngừng nâng cấp, bây giờ đã là căn cốt cấp thiên!”

 

“Nói cách khác, khi hai giới thượng hạ nối thông lại, cho phép phi thăng, ta nhất định có thể thành tiên! Sư phụ ta nói người như ta ngàn năm khó gặp!”

 

Y vừa nói vừa để ý Từ Ly Lăng.

 

Lại thấy Từ Ly Lăng tráng nước nóng lên chén đũa, đổ nước, bày chén đũa cho Oanh Nhiên, dùng khăn lau tay cho nàng. Sau khi tiểu nhị mang đồ ăn lên thì đặt những món nàng thích trước mặt nàng, nhặt hết tỏi, ớt nàng không thích ăn ra...

 

Mà vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn y lấy một cái. Quan Dập càng nói càng to.

 

Nói đến mức Oanh Nhiên không chịu nổi, phải giơ tay bảo y hạ giọng xuống.

 

Quan Dập thất bại hạ thấp âm lượng: “Sư phụ ta nói, một thời gian nữa, có lẽ ta sẽ là người duy nhất ở hạ giới đủ sức đối đầu với Thánh Ma.”

 

Cuối cùng Từ Ly Lăng cũng có phản ứng. Hình như y đã nghe thấy tiếng cười mỉa mai.

 

Sắc mặt Oanh Nhiên phức tạp, vì có những chuyện không thể nói thẳng nên chỉ bảo: “Hiện tại huynh lợi hại thật. Nhưng có lẽ là do ta ích kỷ, ta vẫn mong trong lúc trừ ma vệ đạo, huynh hãy ưu tiên bảo vệ bản thân.”

 

Tiếng cười của Từ Ly Lăng đã đả kích nặng nề sự hiếu chiến trong lòng Quan Dập, y hùng hồn thuật lại những chiến tích một năm nay cho Oanh Nhiên nghe.

 

“Trước đây khi ta vừa đến châu Vân cùng sư phụ, sư phụ phá lệ nhận ta làm đệ tử thân truyền khiến toàn bộ môn phái không phục. Nhưng chẳng bao lâu sau trong ba bài kiểm tra và một cuộc thi, ta đã đánh bại bọn họ!”

 

“Sau này trong bí cảnh thử luyện đệ tử, ta không chỉ giành được hạng đầu, nhận được tiên kiếm do Thiên Tiêu để lại, mà còn không chấp nhặt hiềm khích cứu rất nhiều đệ tử xuất thân thế gia... Bây giờ bọn họ đều tâm phục khẩu phục ta lắm.”

 

“Dạo trước, lần đầu ta chấp hành nhiệm vụ trừ ma. Đội của bọn ta gồm hai mươi người bất ngờ đụng độ một đại ma mạnh hơn dự kiến rất nhiều lần... Cuối cùng ta đã vượt cấp g**t ch*t ma đầu kia! Kể từ đó về sau, chỉ cần có nhiệm vụ thì ta đều là đội trưởng...”

 

...

 

Oanh Nhiên vừa ăn vừa nghe Quan Dập kể, càng nghe càng cảm thấy: Sao những gì Quan Dập trải qua giống nam chính truyện nam tần Long Ngạo Thiên vậy?

 

Nàng không nhịn được mà lén hỏi Đại Hoa: “Chẳng lẽ thế giới này là một cuốn tiểu thuyết?”

 

Đại Hoa bị hỏi bất ngờ, mãi một lúc sau mới trả lời: “Thật ra mỗi một thế giới trong hàng ngàn thế giới đều có thể coi là một cuốn tiểu thuyết, vì vậy thế giới này cũng tính là vậy. Sao tự dưng cô hỏi vậy?”

 

Oanh Nhiên kể lại trải nghiệm của Quan Dập cho Đại Hoa nghe.

 

Đại Hoa cũng kêu lên: “Vãi chưởng! Chuẩn nam chính Long Ngạo Thiên luôn rồi!”

 

Oanh Nhiên nghe mà cười không ngớt, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe lời kể của Quan Dập.

 

Quan Dập càng kể càng hăng say.

 

Chỉ tiếc những trải nghiệm của y chẳng đổi lại được một ánh mắt của Từ Ly Lăng.

 

Dù vậy Quan Dập vẫn thấy tự tin hơn, thầm nghĩ: Nói cũng đã nói rồi, đại tướng của Thánh Ma thì sao chứ? Ta lợi hại như vậy, thiên phú trác tuyệt như vậy, dù sao cũng phải khiến ngươi kiêng nể vài phần, không dám tệ bạc với Oanh Oanh.

 

Còn về việc có nên nói cho Oanh Nhiên biết có lẽ thân phận của Từ Ly Lăng không tầm thường hay không...

 

Quan Dập suy nghĩ, cuối cùng quyết định giữ im lặng.

 

Để tránh làm Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vốn không có vấn đề gì lại nảy sinh mâu thuẫn vì lời y nói.

 

Quan Dập tự thấy mình có công mà không kể, nghiêm túc hắng giọng, cố gằn giọng trầm xuống: “Còn muội? Sao tự dưng biến thành tu sĩ rồi?”

 

Oanh Nhiên ghét bỏ, “Huynh làm cái giọng gì đấy, nói chuyện đàng hoàng coi.”

 

Quan Dập bĩu môi.

 

Oanh Nhiên bật cười kể chuyện của mình và Từ Ly Lăng cho Quan Dập nghe. Đương nhiên nàng sẽ tránh những chuyện không thể kể.

Trước Tiếp