Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 70

Trước Tiếp

Người mới tới nhạy bén nhận ra điều gì đó, trước khi Từ Ly Lăng đặt tách trà xuống thì hắn ta đã giải thích với Oanh Nhiên: “Đại nhân không phải cha ruột của ta, chỉ là cách xưng hô trong đạo của ta thôi, ngài là đạo phụ.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

Không hiểu, nhưng tôn trọng.

 

Nàng đi về phía Từ Ly Lăng: “Tìm chàng đó, ta ra sân sau tu luyện đây.”

 

Ánh mắt Từ Ly Lăng nhìn theo, muốn ra sân sau cùng nàng, rõ ràng làm lơ nam tử lạ kia.

 

Nam tử chẳng còn khí thế như lúc mới tới, xấu hổ đứng ngoài cửa, đi không được mà vào cũng không được.

 

Oanh Nhiên ngăn Từ Ly Lăng lại, dùng mắt ra hiệu với hắn, khẽ nói: “Người ta tới tìm chàng đó, đuổi đi cũng được, mời vào tiếp đón cũng được, nhưng sao có thể giả vờ không thấy? Lỡ như...”

 

Lỡ như có chính sự thì sao?

 

“Đạo của ta” trong lời nam tử nói hiển nhiên chính là ma đạo.

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt với Từ Ly Lăng, vừa dỗ vừa khuyên.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi ngồi lại ghế đá, hắn chậm rãi uống trà, chẳng nói lời nào.

 

Nam tử nhận được sự ngầm đồng ý. Khi Oanh Nhiên ngoái đầu lại nhìn, hắn ta cung kính mỉm cười với nàng rồi bước vào sân.

 

Oanh Nhiên lịch sự mỉm cười đáp lại hắn, sau đó đi ra sân sau, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của nam tử với Từ Ly Lăng.

 

“Phụ thân, ngài tỉnh lại từ khi nào? Năm trăm năm qua, kẻ hèn vẫn luôn ở...”

 

Kẻ hèn là cách tự xưng khiêm nhường của tu sĩ ở thế giới này. Trong hình ảnh quá khứ, Oanh Nhiên nhớ Võ Tú Minh cũng tự xưng như vậy với Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên dần đi xa, không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.

 

Mặc dù biết người kia không phải con ruột của Từ Ly Lăng, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà than thở trong lòng: Cách xưng hô “phụ thân” này kỳ cục thật đấy!

 

Hơn nữa trông hắn ta có vẻ quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi thì phải.

 

Oanh Nhiên không nghĩ ra. Sau khi đến sân sau, nàng ngồi đả tọa trên bãi đất trống, ngưng thần tĩnh tu.

 

Một canh giờ sau, nàng đứng dậy, nhìn thấy Từ Ly Lăng ngồi trên lan can ngồi đình bên cạnh hồ nước cùng mình.

 

Oanh Nhiên đi vào đình hóng gió, Từ Ly Lăng rót cho nàng một ly nước.

 

Nàng nhận lấy, ngồi bên cạnh hắn chậm rãi uống: “Chàng ngồi đây bao lâu rồi?”

 

“Gần một canh giờ.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Vậy chẳng phải ta vừa ra thì chàng cũng đến à?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Người vừa nãy đâu?”

 

Từ Ly Lăng: “Đi rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Hắn ta nói gì với chàng thế?”

 

Thực ra Từ Ly Lăng chẳng nghe được mấy câu.

 

Từ Ly Lăng: “Mấy chuyện của huyền đạo và ma đạo.”

 

Oanh Nhiên: “Không nghe cũng tốt. Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình thôi, đừng xen vào mấy chuyện hỗn loạn đó.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, nhận lấy ly nước uống dở từ tay nàng: “Uống nữa không?”

 

Oanh Nhiên gật đầu, vẫn cảm thấy người vừa rồi trông khá quen mắt nên lại hỏi: “Tên hắn ta là gì vậy?”

 

Từ Ly Lăng rót nước cho nàng: “Ban đầu tên Trương Hạnh Sinh, hiện tại tên Trương Phục Huyền.”

 

Trương Hạnh Sinh!

 

Oanh Nhiên thất thần uống một ngụm nước: “Vì sao hắn lại sửa tên?”

 

Từ Ly Lăng: “Hắn ta có một thê tử tên chứa chữ Huyền đã chết. Vì muốn hồi sinh thê tử nên đã nhập ma đạo, để không quên ý nguyện ban đầu khi nhập ma, hắn ta đổi tên thành Trương Phục Huyền.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: Nếu cái tên Trương Hạnh Sinh chỉ là trùng hợp, vậy việc tên thê tử hắn ta có chứa chữ Huyền đã chứng minh hắn ta đúng là Trương Hạnh Sinh mà nàng gặp trong mơ.

 

Đúng là nhân duyên xoay vần, hóa ra cho dù Trương Hạnh Sinh có gặp nàng hay không thì đều sẽ nhập ma.

 

Tuy nhiên...

 

Oanh Nhiên: “Thê tử của hắn ta chết như thế nào?”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng ta là một tu sĩ có tu vi rất thấp, còn bị tổn hại linh hồn. Một lần vô tình rơi vào tay ma đạo, nàng ta đã tự cắt yết hầu để không nói được, giữ bí mật của huyền đạo, nhưng sau khi được huyền đạo cứu thì không ai tin nàng ta có thể bảo vệ bí mật.”

 

“Sau đó nàng ta bị phái ra chiến trường và chết ở đó.”

 

Tâm trạng Oanh Nhiên chùng xuống, khi nhớ lại cô nương ngay thẳng, đáng yêu trong mơ, dòng nước trong cổ họng nàng bỗng trở nên khô khốc: “Vậy hắn ta... Có cơ hội hồi sinh thê tử không?”

 

Từ Ly Lăng cười nhạt, khóe môi hơi cong toát lên vẻ lạnh lùng: “Dù có sửa tên thì sao chứ, dấn thân vào con đường ma đạo lâu như vậy, hắn ta đã sớm quên ý nguyện ban đầu của mình rồi.”

 

Oanh Nhiên im lặng, càng nghĩ đến Trương Hạnh Sinh cam tâm tình nguyện nhập ma để có thể bầu bạn với Huyền Hoa và Huyền Hoa không muốn chữa lành linh hồn để có thể ở bên Trương Hạnh Sinh nhiều hơn, nàng càng cảm thấy chua xót.

 

Nàng đưa ly nước chưa uống hết cho Từ Ly Lăng, khẽ thở dài.

 

Chỉ mong cuộc gặp gỡ thoáng qua trong mơ đã đủ thay đổi kết cục của bọn họ.

 

Từ Ly Lăng nhận lấy ly nước, uống cạn phần còn dư, sau đó ôm nàng vào lòng vỗ về: “Đã bước vào ma đạo thì số phận đều như vậy. Nếu cứ đau buồn vì mỗi người thì nàng chẳng đủ sức để buồn đâu.”

 

Oanh Nhiên trừng hắn một cái.

 

Đâu phải vì ai nàng cũng đau lòng đâu, chỉ là do nàng đã từng gặp Trương Hạnh Sinh và Huyền Hoa thôi.

 

Nhưng nàng không thể nói cho hắn biết được, chỉ có thể ôm eo chui vào lòng hắn, cùng hắn thưởng thức hồ sen sau giờ ngọ, nếu mệt mỏi thì cùng nằm nghỉ ngơi trên ghế.

 

Sau giờ ngọ, gió thổi dịu êm và tự tại.

 

Trong lòng Oanh Nhiên vẫn luôn nhớ đến chuyện của Trương Hạnh Sinh, nửa tình nửa mê nói: “Chàng cũng là ma... Nếu có một ngày ma công khiến chàng quân mất ta và những chuyện giữa chúng ta, vậy thì cứ lãng quên quá khứ đi, đừng vì nó mà phiền lòng, đau khổ.”

 

Nàng nhắm mắt lại, ngửa mặt hôn hắn. Nàng chẳng biết mình hôn vào đâu, có lẽ là cằm, có lẽ là cổ.

 

“Cho dù chàng đã quên, nhưng rồi sẽ có một ngày ta khiến chàng nhớ ra.”

 

Nàng không khỏi biết ơn Đại Hoa, biết ơn trụ sở chính của Đại Hoa, biết ơn tất thảy đất trời và thế gian, vì đã giúp nàng có cơ hội cứu lấy hắn.

 

Dù cho sau này bọn họ chia ly thì cũng không nên là cuộc chia ly bị bắt phải quên nhau.

 

Từ Ly Lăng nhẹ vuốt tóc nàng và thì thầm gì đó bên tai. Nhưng vì hắn nói quá nhỏ, nàng lại quá buồn ngủ nên không nghe rõ.

 

Chỉ mơ hồ nghe thấy hắn nói rằng: “Vốn dĩ... Ta không muốn quên.”

 

*

 

Tuy đã xử lí xong chuyện của Châu Nhi, nhưng dạo này Đại Hoa vẫn thường xuyên chảy ra ngoài.

 

Thỉnh thoảng Oanh Nhiên bắt được nó sẽ hỏi: “Mi lại đang làm gì vậy?”

 

Nó nói: “Chẳng hiểu sao Châu Nhi cứ đứng trên nóc nhà khóc suốt, tôi phải an ủi nó.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra không phải Châu Nhi không đau lòng, chỉ là lúc đó chưa kịp phản ứng mà thôi.

 

Nàng dặn Đại Hoa phải đối xử tốt với Châu Nhi, còn bắt hai con cá trích nhỏ lên từ hồ, bảo Đại Hoa mang đi tặng Châu Nhi.

 

Đương nhiên là nàng nhờ Từ Ly Lăng bắt giúp.

 

Ít ra nàng còn chuyện đang có chuyện gì xảy ra, nhưng Kim Ngũ Lưỡng thì không biết.

 

Khi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đến cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ có thể nghe thấy tiếng thở dài của ông ta. Ông ta bảo dạo này chẳng thấy mèo của mình đâu.

 

Oanh Nhiên hỏi thăm.

 

Kim Ngũ Lưỡng lập tức mắng to: “Gần đây chỉ có một con mèo béo hay tới tìm Châu Nhi thôi, chắc chắn con bé đã bị nó bắt cóc rồi. Lần sau ta mà thấy nó, nhất định sẽ thiến nó!”

 

Oanh Nhiên buồn cười, thầm mặc niệm cho Đại Hoa.

 

Sao ai cũng nhắm vào trứng của nó thế nhỉ.

 

Ban đầu nàng định nói cho Kim Ngũ Lưỡng biết sự thật, nhưng khi chọn thức ăn cho cá lại nghe tiểu đồng lén nói: “Châu Nhi là kỷ vật thê tử quá cố của chưởng quầy để lại cho ông ấy. Ông ấy và vợ không con không cái, hơn hai trăm năm trước nhặt được Châu Nhi, ông ấy vẫn luôn coi Châu Nhi như con gái ruột... Lý do chưởng quầy không muốn rời khỏi nơi này cũng vì đây là cố hương của thê tử. Châu Nhi suốt ngày mất tăm, lúc về cũng không nói gì, làm chưởng quầy buồn lòng lắm.”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ, cảm thấy nên bảo Đại Hoa thuyết phục Châu Nhi tìm cơ hội kể rõ mọi chuyện cho Kim Ngũ Lưỡng thì tốt hơn.

 

Nàng và Kim Ngũ Lưỡng nói sang chuyện khác, nhắc đến tình hình hiện tại của Lâm Quan.

 

Thái độ Kim Ngũ Lưỡng không còn như trước nữa, sắc mặt khó nói: “Bảy ngày trước, Tuyết Phi Sương nói Thánh Ma đã đến Lâm Quan, nửa đêm kêu gọi toàn bộ tu sĩ trong thành. Kết quả sau khi Hoàng Diễm Lãng triệu tập mọi người đuổi bắt Thánh Ma thì chẳng thấy bóng dáng Thánh Ma đâu.”

 

“Do đó mà các tu sĩ đều hoài nghi Tuyết Phi Sương không thật lòng quay về huyền đạo, có khi nàng ta đang giúp ma đạo bày mưu gì không biết chừng. Hiện tại Tuyết Phi Sương đã bị đoạt quyền, hằng ngày ở trong biệt viện thành chủ không được ra ngoài, lúc nào cũng có người đi theo, có khác gì giam lỏng đâu cơ chứ. Ài, hoài nghi gì đâu, chẳng qua là viện cớ xử lý Tuyết Phi Sương thôi. Trước đây có biết bao tin giả về Thánh Ma nhưng không thấy phạt ai, bây giờ lại cố tình phạt một mình nàng ta.”

 

“Còn lại thì không có tin tức gì mới.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Làm vậy có khác gì vắt chanh bỏ vỏ đâu...”

 

Mặc dù nàng và Tuyết Phi Sương không phải người chung thuyền, thậm chí có thể nói có một ít thù hận. Nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng kính nể Tuyết Phi Sương vẫn luôn giữ vững ý chí huyền đạo sau biết bao trắc trở như vậy.

 

Tuyết Phi Sương rơi vào hoàn cảnh như bấy giờ khiến nàng cảm thán không thôi.

 

Kim Ngũ Lưỡng phụ họa: “Chứ còn gì nữa. Nhưng đúng sai thị phi đâu phải chuyện mà dân chúng bình thường như chúng ta có thể quyết định được. Có thể sống một đời bình yên đã là tốt lắm rồi.”

 

Oanh Nhiên tán đồng với ý kiến của ông ta. Sau khi chọn thức ăn cho cá và vài món đồ mới lạ xa, nàng cùng Từ Ly Lăng đến chợ mua đồ ăn.

 

Mua đồ xong về nhà, nàng lại thấy Trương Phục Huyền đứng chờ trước cửa.

 

Đã nhiều ngày trôi qua, hắn ta vẫn kiên trì ghé thăm mỗi ngày.

 

Ban đầu hắn ta định tìm một căn nhà trong con hẻm hoang vắng để ở lại, nhưng bị Từ Ly Lăng liếc một cái nên không dám nữa.

 

Thấy Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên trở về, Trương Phục Huyền gọi: “Đại nhân, Tần phu nhân.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, thầm nghĩ đây cũng là ưu điểm duy nhất của hắn ta. Sau nhiều lần ghé thăm nhưng bị Từ Ly Lăng phớt lờ, hắn ta đã biết đổi cách xưng hô.

 

Tuy nhiên sau khi Trương Phục Huyền đổi cách gọi, Từ Ly Lăng vẫn làm lơ.

 

Người đáp lại hắn ta chỉ có Oanh Nhiên.

 

Trương Phục Huyền: “Hôm nay ngài và đại nhân ra ngoài mua đồ sao?”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ngươi đến có việc gì không?”

 

Trương Phục Huyền: “Không có việc gì, chỉ ghé thăm thôi.”

 

Hắn ta lấy một hộp quà ra, bên trong đựng một chiếc hộp thủy tinh bát trân lưu ly: “Ta mang cái này cho ngài.”

 

Quả thực hắn ta rất biết đối nhân xử thế, biết Oanh Nhiên tu đạo nên mỗi lần tới đều tặng linh khí.

 

Tuy Oanh Nhiên không sử dụng những linh khí này được nhưng có thể đổi lấy linh thạch.

 

Nhờ vậy mà cuộc sống của Oanh Nhiên dư dả hơn đôi chút, làm nàng chẳng thể từ chối.

 

Người dân thôn Vô Ẩn có thể tự cấp tự túc, nhưng Oanh Nhiên luôn muốn bọn họ có thể chứng kiến nhiều thứ kỳ thú trên thế giới hơn trước khi rời khỏi thế gian này.

 

Trước khi không có linh thạch nên thôi, bây giờ có linh thạch rồi nên nàng đương nhiên sẽ làm.

 

Hôm nay đến cửa hàng tạp hóa, nàng còn dùng linh thạch của Trương Phục Huyền để mua đồ cho người dân thôn Vô Ẩn đấy.

 

Bởi vì đây là một khoản chi tiêu không nhỏ nên cuộc sống của Oanh Nhiên cũng chẳng xa xỉ gì.

 

Oanh Nhiên thoải mái nhận lấy, đưa cho Từ Ly Lăng rồi tiếp đón Trương Phục Huyền vào ngồi trong sân.

 

Từ Ly Lăng đi cất đồ, Oanh Nhiên mời Trương Phục Huyền uống trà ngoài sân.

 

Trương Phục Huyền hỏi thăm Oanh Nhiên những chuyện nhỏ nhặt như “dạo gần đây thời tiết nóng bức, Tần phu nhân chú ý tránh nóng, nếu cần gì thì cứ nói”.

 

Đến mức Oanh Nhiên cảm giác như mình đã thật sự có thêm một đứa con trai đến thăm mẹ già mỗi ngày.

 

Nhưng khi nghĩ đến ông lão Trương Hạnh Sinh từ ái trong mơ, lòng nàng lại rối bời cảm xúc.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Ta nghe Hoài Chân nói ngươi có một người thê tử quá cố, ngươi nhập ma vì muốn hồi sinh nàng. Vậy bây giờ chuyện đó tiến triển đến đâu rồi?”

 

Trương Phục Huyền thở dài, nụ cười nhạt đi: “Lúc trước nàng hi sinh trên chiến trường, ta tốn rất nhiều công sức mới tìm thi thể của nàng về được. Hiện tại ta đã trở thành cốc chủ Bạt Ngục Cốc, dùng Hàn Cực Quan của Bạt Ngục Cốc để bảo quản thi thể nàng không phân hủy, lại tìm kỳ trân dị bảo, mời danh y huyền ma khắp nơi nhưng vẫn không được như ý...”

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy bi thương.

 

Bi thương vì công sức gần chín trăm năm của hắn ta đều đổ sông đổ biển. Cũng bi thương vì đánh giá của Từ Ly Lăng chính xác, trong lòng hắn ta không còn chỉ quan tâm Huyền Hoa nữa rồi.

 

Oanh Nhiên cắt ngang lời kể của hắn ta: “Nếu ngươi đã không muốn cứu thì đừng giày vò nàng nữa.”

 

Trương Phục Huyền sửng sốt.

Trước Tiếp